Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 90: Tiền thưởng



Editor: Sel

Trước đó, Chương Vận Nghi từng cùng Trần Khoát và mọi người đoán thử điểm, có vài câu cô không nhớ rõ, nhưng lúc ấy cô cũng mạnh dạn tự ước khoảng 600 điểm. Nếu không có chút tự tin đó, thì sau khi thi xong cô chắc chắn sẽ trở thành người thành thật nhất thế giới, làm gì dám to gan tới mức đi hẹn hò đến tận mười hai giờ đêm mới về nhà.

Tuy là điểm số nằm trong dự đoán, nhưng khi tận mắt nhìn thấy con số tổng kết hiện lên trên màn hình, tim cô vẫn đập thình thịch như muốn nổ tung.

Tốt quá rồi! Cũng xem như thể diện, không cần học lại!

"Vận Vận, điểm này có phải là muốn vô trường nào cũng được không?" Ông cụ Chương hồi hộp muốn chết, suýt chút nữa phải lấy thuốc trợ tim, mãi đến khi thở phào nhẹ nhõm rồi mới lên tiếng hỏi.

Chính câu nói này đã kéo Chương Vận Nghi trở lại thực tại.

Cô luống cuống lau mặt, vừa khóc vừa cười, lúng túng đáp: "... Cũng không đến mức vậy đâu ạ."

Chương Chí Khoan sợ phát khiếp với cái miệng "tự động khuếch đại" của cha mình, chỉ sợ ông mà không để ý nói bừa vài câu, chưa tới mười phút sau là cả khu phố đều đồn con gái ông thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại, đến lúc đó thì xấu hổ chết mất. Thế là ông một hơi không nghỉ bắt đầu phổ cập kiến thức cho mấy cụ lớn tuổi trong nhà.

Nhưng ông cụ Chương thì chẳng buồn nghe dài dòng như vậy. Ông cụ liếc mắt với bà, sau đó thò tay vào túi áo sơ mi rút ra một phong bao lì xì dày cộp, đặt lên bàn máy tính: "Không cần biết Vận Vận thi tốt hay không, ông bà nội đều có thưởng."

Lúc đầu đầu óc Chương Vận Nghi vẫn còn mải xoay quanh con số điểm kia, nhưng đột nhiên mọi sự chú ý lập tức bị thu hút bởi cái phong bao kia. Tiền...

Cô quay đầu nhìn mẹ vẫn đang cố điều hòa nhịp thở, rồi nhanh tay chụp lấy phong bao nhét vào lòng, giữ chặt như giữ của, mặt mày nghiêm túc vô cùng: "Cảm ơn ông nội!"

Bà ngoại cũng vui vẻ bước tới.

Trong nhà này, người duy nhất có thể "đè" được dì Doãn, chính là bà ngoại.

Bà cũng đưa cho cô một bao lì xì to tổ chảng, khi dúi vào tay Chương Vận Nghi còn cố ý nói thật to: "Ai dám bắt cháu nộp lại thì cứ bảo với bà ngoại!"

Dì Doãn còn đang day nhân trung, nghe xong câu đó chỉ có thể cạn lời.

Chương Vận Nghi cười tít mắt: "Vâng ạ!"

Đợi mọi người ra ngoài uống nước, việc đầu tiên cô làm chính là mở bao lì xì ra đếm tiền, càng đếm càng thấy vui. Trên đời này chắc chẳng có gì sướng bằng được nhận tiền lì xì! Cô đếm đủ rồi, vui phát ngốc, mới chợt nhớ ra mình còn chưa chia sẻ tin vui này với Trần Khoát.

Có lẽ là tâm linh tương thông thật.

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, điện thoại đặt trên bàn đã reo lên, đúng là cuộc gọi của Trần Khoát.

Cô lập tức bật dậy, rón rén khép cửa phòng lại rồi mới bắt máy. Không đợi anh hỏi gì, cô không nhịn được, cũng không nén nổi, hét luôn một tiếng: "625!!"

Cứ như đang truyền tín hiệu vậy, anh cũng báo lại điểm số của mình.

Hai người đồng loạt im lặng trong chốc lát.

Chương Vận Nghi hít sâu một hơi lạnh: "... Trời ơi!!"

Tuy sớm đã biết anh sẽ thi rất tốt, nhưng khi thật sự nghe thấy con số đó, cô vẫn không kìm được muốn chửi thầm: anh là yêu quái hả?

Trần Khoát bật cười, cố ý bắt chước giọng cô: "Đất ơi."

"Đáng ghét!" Cô vừa cười vừa mắng.

Rõ ràng là đang chọc quê cô còn gì!

"Chuyện có hơi hơi phức tạp. Thầy Triệu gọi anh đến trường, bên tuyển sinh cũng nói chuyện với anh rồi..." Cô còn đang nín thở lắng nghe, thì anh đột ngột đổi giọng, thấp giọng nói: "Mấy câu nói không hết, hay là gặp mặt rồi kể?"

"???"

Chương Vận Nghi bị anh nhử đến mức lòng như lửa đốt, gấp đến phát điên muốn biết ngay phần tiếp theo.

Ai ngờ anh lại chơi trò "muốn biết hồi sau thế nào, xin đợi gặp mặt rồi giải thích".

Mới mười tám tuổi đầu đã biết giở trò tâm lý thế này, vậy sau hai mươi tuổi còn ai chịu nổi nữa?

Nhưng biết làm sao giờ, cô tò mò muốn chết, đành gật đầu đồng ý thôi.

Sau khi cúp máy, cô lại đếm tiền lì xì thêm lần nữa, ánh mắt láo liên quanh phòng như mèo giấu cứt, cẩn thận tìm chỗ giấu tiền, cuối cùng quyết định nhét vào trong áo bông mùa đông ít đụng đến nhất ở tủ quần áo. Quyết rồi, việc đầu tiên sáng mai là ra ngân hàng gửi tiền.

Khi cô ra khỏi phòng, ông bà đã về hết, chỉ còn ba mẹ đang ngồi trong phòng khách thì thầm bàn bạc chuyện nguyện vọng đại học.

Cô hắng giọng một cái, chờ hai người cùng quay đầu nhìn sang, bèn giả vờ chải lại tóc ra sau tai, đường hoàng thông báo: "Con ra ngoài một lát, trước mười hai giờ sẽ về."

Chương Chí Khoan lập tức hiểu ngay, cười cười: "Cậu lớp trưởng kia thi thế nào rồi?"

Doãn Văn Đan đá ông một cái, cái này chẳng phải hỏi thừa à? Con gái nhà mình thế nào bà còn không rõ chắc? Nhìn đi, cái đuôi sắp vểnh tới trời rồi, chỉ chờ người ta hỏi để được khoe đây mà.

Chương Vận Nghi lí lắc chạy ào tới, đôi mắt long lanh rạng rỡ: "Siêu đỉnh! Siêu siêu đỉnh! Bên mấy trường đại học lớn ở thủ đô còn tranh nhau mời cậu ấy đó!"

"Thi được như vậy á?" Chương Chí Khoan kinh ngạc, cảnh tượng này ông chỉ thấy trên tin tức, chứ đời thật thì đúng là lần đầu chứng kiến.

Doãn Văn Đan liếc cô: "Có phải tranh con đâu."

Chương Vận Nghi chẳng thèm để ý: "Thì sao chứ? Mà nếu tranh con thiệt á hả, đến lúc đó ba mà chỉ bấm huyệt cho mẹ thôi là không đủ đâu, chắc phải chụp oxy liền!"

Doãn Văn Đan bật cười: "Đi, đi lẹ đi con!"

...

Hai người hẹn gặp nhau ở cửa ga tàu điện ngầm.

Trời vẫn nóng bức như đổ lửa, nhưng tâm trạng Chương Vận Nghi thì bay bổng, vừa đi vừa chạy như con chim sổ lồng. Nếu không ngại bị người ta nhìn như con điên, chắc cô đã gào lên với bầu trời rồi, thi xong môn cuối chưa chắc đã là giải thoát, khoảnh khắc này mới thật sự là giải thoát!

Từ xa cô đã thấy Trần Khoát đang cúi đầu nghịch điện thoại. Anh vẫn luôn như vậy, cao ráo, sạch sẽ, nhìn kiểu gì cũng thuận mắt. Những hình ảnh tưởng chừng đơn giản và bình thường ấy, không hiểu sao đều in sâu vào trong trí nhớ cô. Nghĩ kỹ lại, trong ký ức của cô, cảnh anh đứng đợi cô là nhiều nhất.

Anh luôn đợi cô.

Dưới ký túc xá lúc sáng sớm, ở phòng nước nóng mỗi tối, trên bậc xi măng sân thể dục, trước cửa lớp học thêm...

"Trần Khoaaaát!"

Cô gọi lớn một tiếng.

Trần Khoát nghe thấy, ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn điềm đạm bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn hẳn.

Khi cô chạy ào về phía anh, anh không bao giờ đứng yên chờ. Anh cũng sẽ bước tới, hai người càng lúc càng gần, đến khi cô nhào vào lòng anh, thì tay anh đã sớm vươn ra, ôm trọn lấy cô.

Vui quá trời vui.

Vui cho bản thân, cũng vui vì người kia, vui đến mức không biết nên bộc lộ ra sao, không biết nên thể hiện thế nào.

Anh hiếm khi có lúc "trẻ trâu" như vậy, vòng tay ôm chặt cô rồi nhấc bổng lên xoay vài vòng. Cô cười ngặt nghẽo, còn hơi chóng mặt. Có vài người đi ngang không nhịn được ngoái lại nhìn, dù không biết hai đứa nhỏ này gặp chuyện gì tốt lành, nhưng cũng bất giác mỉm cười theo.

"Em có giỏi không!"

Chương Vận Nghi biết điểm số của mình so với anh chẳng đáng là bao, nhưng cô vẫn cảm thấy mình quá siêu, tự tin tăng vọt đến mức suýt nữa nghĩ rằng nếu cô được trùng sinh về lớp 10 thì chắc chắn sẽ—

Không!

Cô vội lắc đầu xua đi cái ý nghĩ đó. Thôi khỏi, sợ lắm rồi.

Mùi hương trên người cô quấn lấy cánh mũi Trần Khoát, khiến anh siết chặt cánh tay hơn, ôm cô sát thêm một chút: "Ừm."

Anh vốn không phải người quá nhạy cảm với bốn mùa, nhưng mùa hè năm nay là ngoại lệ.

"Dĩ nhiên anh cũng siêu giỏi luôn nha!" Sau khi đặt chân xuống đất, Chương Vận Nghi vẫn chưa chịu buông, tay vẫn vòng qua cổ anh, mắt nhìn từ lông mày, đến đôi mắt, rồi xuống sống mũi, trời ơi sao vừa đẹp trai vừa thông minh dữ vậy? Tim cô đập rộn ràng, không nhịn được kiễng chân hôn một cái lên má anh.

Trần Khoát còn chưa kịp tiêu hóa hết câu nói của cô thì đã bị hôn bất ngờ, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.

Anh nhìn cô chằm chằm, im lặng suy nghĩ vài giây rồi xoay mặt, đưa bên má chưa được hôn về phía cô.

Y như kiểu cô còn nợ anh vậy.

Chương Vận Nghi: "......"

Mưa móc đều hưởng hả? Rồi rồi!

Cô nghiêng người, hôn một cái rõ kêu, trên người anh vẫn thơm như mọi khi, mùi sạch sẽ, thanh mát, có cả hương bạc hà lành lạnh thoảng qua.

...

Hai người bước ra khỏi toa tàu điện, lên thang máy chuẩn bị ra ngoài, đến trung tâm thương mại quen thuộc.

Suốt dọc đường vì không muốn làm phiền người khác, cả hai nói chuyện rất nhỏ. Chương Vận Nghi vừa nghe anh kể vừa ngạc nhiên bịt miệng. Đến khi ra khỏi ga, cô ghé sát, hạ giọng hỏi: "Nè, vậy... trường mình thưởng cho anh đúng kiểu phần thưởng em nghĩ đó hả?"

Có thể cô hơi thực dụng, nhưng cô luôn thấy có tiền mới gọi là thưởng.

"Đã đưa số tài khoản rồi, đang chờ duyệt. Thầy Triệu bảo nếu thuận lợi thì tháng Bảy sẽ nhận được."

Chắc là cũng có người không mê tiền, nhưng Trần Khoát không nằm trong số đó. Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được một khoản kha khá, tâm trạng anh lại phơi phới, bước đi cũng thấy nhẹ tênh.

"Thầy Triệu có nói là bao nhiêu không?"

Chương Vận Nghi thấy mình hỏi vậy cũng không sai, chẳng qua là cô đúng thật chưa từng trải. Đời trước không thân với Trần Khoát, tất nhiên không thể chạy tới hóng hớt. Nhưng đời này thì khác!

Trần Khoát liếc nhìn cô, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên vẻ đắc ý chẳng buồn giấu, ghé sát tai cô, nói ra một con số.

Là cái loại con số mà ngay cả người lớn nghe xong cũng sẽ phải bật ra một câu "Cái quái gì thế?!"

Chương Vận Nghi trố mắt: "Thiệt hả trời???"

Biết vậy cô cố thêm chút nữa rồi!

Trần Khoát chỉ cười khẽ, nắm tay cô vẫn còn đang sốc nặng, dẫn vào trung tâm thương mại. Giọng vẫn rất bình thường, nhưng lại có chút lén lút hồi hộp khó nhận ra, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Em có thứ gì rất muốn không?"

Thời gian yêu nhau vẫn chưa lâu, Trần Khoát nghĩ tới nghĩ lui, thật sự chẳng biết nên mua gì cho cô.

Điện thoại là thứ chắc chắn anh muốn đổi cho cô.

Cô dùng máy hay bị tụt pin, mỗi lần ra ngoài đều phải kè kè cục sạc theo, vừa nặng vừa bất tiện.

Chương Vận Nghi vừa tỉnh khỏi cơn choáng vì tiền thưởng, nghe đến đây liền khựng lại. Cô cứ tưởng hôm nay tới trung tâm thương mại là để hóng điều hòa hoặc coi phim, ai ngờ anh dắt cô tới để mua sắm?! Cô ngẩng đầu nhìn anh, trên gương mặt anh là vẻ nghiêm túc hiếm thấy, giống như có được một kho báu, rồi không thể chờ thêm giây nào mà chỉ muốn chia sẻ ngay với cô, chân thành đến mức khiến người ta không đỡ nổi.

Gì vậy trời.

Đây là hành vi phạm quy nha, mười tám tuổi cấm dùng chiêu "dùng tiền đập vào mặt người yêu" đó!

"Cái gì cũng được hả?" Cô vừa cười vừa hỏi, ánh mắt long lanh.

Trần Khoát thoáng sững người. Anh rất muốn trả lời "gì cũng được", nhưng anh không biết ba chữ đó rốt cuộc phải tiêu bao nhiêu mới đủ, cũng không chắc số tiền mình có liệu có chống đỡ nổi không.

Nhưng Chương Vận Nghi không cho anh thời gian nghĩ nhiều. Cô bá đạo kéo tay anh rẽ sang một hướng, lướt qua đám đông đang dạo phố, dừng lại trước một tiệm trà sữa, giơ tay chỉ rồi cong môi cười khẽ: "Vậy thì em muốn uống trà sữa! Ly lớn!"

Muốn tặng quà cho cô á?

Lễ trong năm còn cả đống, chưa kể sinh nhật, ngày kỷ niệm... đừng vội nha, đến cả Ngày Trồng Cây cô cũng muốn được chúc mừng đó!

Trần Khoát nghẹn họng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đứng xếp hàng. Anh hỏi: "Chỉ uống trà sữa thôi à? Không ăn gì hả?"

"Ê, anh lắm chuyện ghê á!"

"......"

Sau khi mua xong trà sữa, Chương Vận Nghi không muốn rời khỏi nơi có điều hòa, hào hứng kéo anh đi dạo vòng quanh trung tâm thương mại. Dù không mua gì, nhưng cô thấy việc mình góp phần tăng "lượng người ghé thăm" cho trung tâm thương mại cũng rất có ý nghĩa nha. Nếu không phải vì cái người yêu bên cạnh quá nhiều lời, thì đây đúng là hoạt động lý tưởng cho một ngày hè nóng nực.

"Đối diện có tiệm máy ảnh kìa, mình qua đó coi thử không?"

"Tầng ba hình như là đồ nữ đó."

"À đúng rồi, tầng hai còn có..."

Nói không ngớt!!

Chương Vận Nghi hết chịu nổi, bực bội dúi cốc trà sữa đang uống dở về phía miệng anh: "Lải nhải vậy, khát rồi đúng không?"

Lấy món anh ghét nhất là trà sữa xem có chặn được cái miệng đang nói liên hồi đó không!

Trần Khoát sững người, giống như bất lực đến mức không phản kháng nổi, cúi đầu xuống một chút, ngoan ngoãn cắn lấy chiếc ống hút cô vừa dùng, hút một ngụm.

2582 words18.06.2025