Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 91: Bạn gái của con trai



Editor: Sel

Đang giờ hành chính nhưng sân bóng rổ trong nhà vẫn rất nhộn nhịp.

Vừa uống nước, vừa khởi động làm nóng người, Vương Tự Nhiên liếc thấy Trần Khoát vừa thay đồ xong đã dán chặt mắt vào điện thoại nhắn tin. Cậu giơ chân đá nhẹ vào Phí Thế Kiệt đang gặm cây kem, cà khịa: "Ê, hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây chắc luôn, sao cậu ta lại mò về trần gian thế kia?"

Hai người này bình thường toàn lén sau lưng mà chửi Trần Khoát không có nhân tính, chỉ có tình yêu. Từ ngày có người yêu, sáng sớm đi tối mịt về, lặn mất tăm như rồng thần, chỉ thấy đầu không thấy đuôi.

Phí Thế Kiệt cắn một miếng kem, nhướng mày cười hả hê: "Chắc là bị bạn gái cho leo cây rồi chứ sao."

"Ăn nói cho đàng hoàng vào, Chương Vận Nghi thì cứ gọi là Chương Vận Nghi, lão Phì à, tôi dị ứng với ba chữ 'bạn gái' đó, nghe mà nổi da gà, buồn nôn luôn, đừng bảo cậu không thế nhé!" Vương Tự Nhiên vừa nhắc đến là rùng cả mình, đúng là đồng bệnh tương lân với lão Phì mà.

"Mẹ kiếp, đúng thật!" Phí Thế Kiệt giật bắn người, sắc mặt lập tức đổi, "Xong rồi, bị tên đó tẩy não rồi!"

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng quả không sai.

Hai đứa vừa bốc phốt Trần Khoát xong, còn chẳng buồn tránh mặt, trong khi người kia ở cách đó không xa vẫn bình thản như không, mắt dán vào màn hình, chẳng buồn ngó sang, tiếp tục nhắn cho Chương Vận Nghi: 【Em mang đủ tiền chưa đấy?】

Giữa người yêu mà có thể thoải mái bàn chuyện tiền bạc, chứng tỏ quan hệ đã lên level mới rồi đấy.

Lúc này Chương Vận Nghi đang dạo quanh một cửa hàng, vừa đi vừa trả lời tin: 【Hello?? Giỡn hả trời, mua quà sinh nhật cho Thẩm Minh Duệ đó, em với chị Thi còn gộp cả lại mà budget chưa nổi hai trăm nữa kìa!】

Từ Thi Thi đang thử kính râm, không quay đầu lại đã gọi to: "Nhìn tớ đeo cái này có ngầu không?"

Một lúc chẳng thấy ai đáp.

Cô nàng đẩy kính lên trán, ngoái đầu nhìn, liền trợn mắt, bực mình sải bước tới gần, vạch tội: "Đi chơi mà cứ dính lấy điện thoại là sao hả? Không phải tớ nói chứ, trước đây tớ không biết lớp trưởng nhiều chuyện dữ vậy luôn á!"

"......" Chương Vận Nghi giơ một ngón tay, "Tin cuối cùng rồi, gửi xong liền dừng."

Từ Thi Thi hừ một tiếng: "Không chịu nổi cậu luôn, mà càng không chịu nổi cậu ta."

"Tớ chịu được là được!"

Chương Vận Nghi cười hí hửng gõ chữ: 【Không nói nữa, anh chơi bóng đi, em đi dạo đây.】

Anh rep liền: 【Ừ.】

Cô nhanh tay chụp màn hình lại, dự định để dành mai mốt nếu có cãi nhau, cái tin "ừ" cụt ngủn này chắc chắn sẽ trở thành chứng cứ đanh thép để gây sự.

Cất điện thoại vào túi, cô khoác tay Từ Thi Thi đầy thân mật: "Chị Thi ơi, kính này hợp cậu cực kỳ luôn, nhìn y chang siêu mẫu, celeb, debut liền đi!"

Từ Thi Thi được nịnh đến phát cười: "Xí, tránh ra!"

Hai người lang thang khắp trung tâm thương mại mà chẳng có mục tiêu cụ thể, quà đẹp thì vượt ngân sách, trong ngân sách thì lại chẳng ưng cái nào. Cuối cùng đành cắn răng nâng mức chi tiêu lên ba trăm, mua được một cái túi đeo chéo của hãng thể thao, chia đôi mỗi người hết một trăm năm mươi.

Chương Vận Nghi thở dài: "Tớ còn chưa từng mua món nào mắc vậy cho Trần Khoát đó!"

Hy vọng Thẩm Minh Duệ cảm động đến rơi nước mắt, rồi viết hẳn một bài văn ba nghìn chữ cảm ơn, chứ không thì không xứng đáng với một trăm rưỡi của cô đâu, thậm chí còn được đối xử tốt hơn cả bạn trai nữa kìa!

Từ Thi Thi cũng đau lòng lắm: "Cái tên trời đánh đó, dám để bọn mình móc hầu bao tới vậy! Cái túi này nó phải đeo tới tám mươi tuổi mới coi như hoàn vốn, không thì tớ hổng tha đâu."

Hai người ban đầu tính xem phim sau khi mua quà, nhưng chưa kịp đi tới rạp thì Từ Thi Thi bị gọi điện về gấp. Chương Vận Nghi một mình lang thang, nghĩ tới nghĩ lui muốn đi tìm Trần Khoát, tay đã gõ xong tin nhắn hỏi "Anh đang ở đâu" thì lại xoá sạch, chuyển hướng sang nhắn cho Phí Thế Kiệt: 【Gửi địa chỉ, hiểu chưa?】

Phí Thế Kiệt trả lời lờ đờ: 【Không hiểu nè.】

Chương Vận Nghi đành tung chiêu sát thủ, gửi tấm ảnh cầm ly trà sữa: 【[hình ảnh]】

Phí Thế Kiệt lần này trả lời như tên lửa: 【Hiểu rồi!】

Kèm theo đó là địa chỉ luôn.

...

Lúc Chương Vận Nghi tới nơi, Trần Khoát đang nghỉ giữa trận, cùng Vương Tự Nhiên bàn kế hoạch làm đối thủ thua không còn cái quần lót luôn. Nhưng ánh mắt anh bỗng khựng lại, còn tưởng mình hoa mắt vì nóng quá, không thì sao lại thấy bóng dáng quen thuộc đó đang nhìn quanh?

Anh bật dậy ngay, xác nhận không nhìn nhầm xong, nở nụ cười, sải bước về phía cô.

Phí Thế Kiệt người vừa phối hợp làm nền cho màn xuất hiện bất ngờ, khẽ nhún vai cười. Có những câu nói dù lặp cả vạn lần cũng vẫn đúng: Thằng bạn cậu có phúc thật đấy.

"Sao em tới đây?" Trần Khoát vừa lại gần đã thấy cô cầm hai ly trà sữa, chẳng kịp nghĩ ngợi đã cúi người cầm lấy giúp.

"Đến kiểm tra công việc, được không?" Cô tự đắc đáp.

"Hoan nghênh."

Trần Khoát cố nhịn cười, định nắm tay cô nhưng tay đổ đầy mồ hôi, đành thôi, dẫn cô về khu nghỉ của đội mình. Dù trong nhà nhưng sân bóng vẫn nóng, có điều ít nhất không bị nắng chiếu trực tiếp.

Hai ly trà sữa là phần của Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên.

Cả hai vui như trẩy hội, nhiệt tình chào đón cô đến.

Trần Khoát khẽ nói: "Không cần mua đâu, hai ly này cũng nặng lắm."

Câu này khiến Phí và Vương đồng loạt liếc xéo đầy khinh bỉ. Ba đứa quen biết bao năm, cuối cùng phát hiện vẫn chưa hiểu rõ về tên này, hai ly trà sữa mà cũng gọi là nặng? Có muốn ăn đấm không?

"Không sao mà!"

Chương Vận Nghi ngồi cùng Phí Thế Kiệt ở một bên xem bọn họ đánh bóng. Cô theo thói quen đảo mắt xem sân có trai đẹp nào không, bỗng dưng chú ý đến chiếc băng cổ tay trắng của Trần Khoát đang đeo lúc dẫn bóng, bất giác thấy bất lực.

Từ sau đợt bị thầy Triệu nhắc nhở liên tục, từ học kỳ sau trở đi Trần Khoát đánh bóng ít hẳn. Nhưng có ai giải thích hộ cô không, tại sao lần nào đánh cũng phải đeo đúng cái băng cổ tay đó?

Không thích màu đen thật hả?

Nhưng rõ ràng anh có rất nhiều áo màu đen mà?

Phí Thế Kiệt liếc theo tầm mắt của cô, bỗng bật cười, hỏi chắc nịch: "Cái băng cổ tay đó là cậu tặng đúng không?"

Chương Vận Nghi gật đầu, thì thầm hỏi: "Tớ tặng ảnh hai cái mà... không thích cái còn lại à?"

"Chị của em ơi, cả thế giới này đều biết cậu tặng cậu ta hai cái rồi." Phí Thế Kiệt tiện miệng đáp, "Nó thích lắm, chết mê luôn ấy. Nhưng mà cậu ta là kiểu người phải dùng đồ đến hỏng mới chịu thay."

Chương Vận Nghi: "......"

Thế hôm đó cô và Đới Giai phải chạy như bay cả trăm mét, thở hổn hển chen xe buýt chỉ để mua cái băng cổ tay mới là gì? Là đang luyện thành vận động viên điền kinh à?

"Đang nói chuyện gì đấy?" Trần Khoát vừa đánh xong một hiệp, thở dốc đi tới, tràn đầy sức sống hỏi.

Chương Vận Nghi tiện tay đưa khăn lau mồ hôi cho anh, giành nói trước khi Phí Thế Kiệt kịp mở miệng: "Bọn em đang bàn xem ai đẹp trai nhất sân, cậu ấy chọn Vương Tự Nhiên, còn em chọn anh."

Động tác lau mồ hôi của Trần Khoát hơi khựng lại, khóe môi khẽ cong, khẽ "ừ" một tiếng gần như không nghe rõ, hiển nhiên là rất hưởng thụ câu này.

Thời gian gần đây anh thường có một cảm giác rất kỳ lạ, mà càng lúc càng rõ rệt, anh rất muốn bước vào cuộc sống của cô, cũng rất khao khát được kéo cô vào cuộc sống của mình. Dắt cô đi dạo trong công viên gần nhà, dẫn cô tới thư viện anh hay lui tới, giới thiệu cô với từng người bạn của anh... Hôm nay cô đến xem anh chơi bóng, anh thật sự vui lắm.

Phí Thế Kiệt suýt bị sặc nước miếng, quay phắt sang nhìn cô, trợn mắt: "??"

Ủa cậu nói lão Vương đẹp trai hồi nào hả?

Vương Tự Nhiên đang mồ hôi nhễ nhại đi ngang nghe được, nhướng mày: "Gu của lão Phì đúng là không tệ."

Khóe miệng Phí Thế Kiệt giật giật: "Biến!"

Càng gần đến giờ cơm, người trong sân bóng càng thưa.

Trần Khoát và Vương Tự Nhiên chuẩn bị rút về. Trong sân có phòng tắm, cả hai đều có mang theo đồ để thay, nhưng sự xuất hiện đột xuất của Chương Vận Nghi khiến Trần Khoát thay đổi ý định. Trên đường đi về phía phòng tắm, anh bỗng dừng bước.

Vương Tự Nhiên vừa tán gẫu vừa đi theo, không thấy trả lời bèn thắc mắc: "Sao thế?"

"Cậu đi tắm đi." Trần Khoát ngẩng lên nhìn cậu, "Tôi về nhà tắm."

Anh không biết hôm nay cô sẽ đến xem mình chơi bóng. Cái điện thoại mới vẫn để ở nhà. Tuy mai cũng có thể đưa cho cô, nhưng anh muốn để cô vui vẻ sớm hơn một ngày.

Nếu là trước kia, Vương Tự Nhiên nhất định sẽ hỏi tại sao, nhưng bây giờ thì khỏc, khỏi nghĩ cũng biết là vì ai rồi, không tự tìm khó chịu nữa, "Tùy cậu."

Chương Vận Nghi không ngờ Trần Khoát lại ra nhanh như vậy, vẫn mặc nguyên bộ đồ thể thao. Anh vô cùng tự nhiên mà nói dối trước mặt "người trong cuộc" là Phí Thế Kiệt: "Anh không mang đồ, phải về nhà tắm đã, xong rồi mình đi ăn nha?"

"Dạ được!" Cô lập tức đồng ý. Sau khi đánh bóng xong, cô tuyệt đối không ngăn cản anh tắm. Bạn trai của cô thì phải sạch sẽ thơm tho, không thì khỏi ôm ấp gì hết.

Phí Thế Kiệt khẽ cười khinh bỉ, liếc sang chỗ khác, chẳng thèm bóc mẽ.

Không mang đồ thay, thế cái ba lô phồng to kia đựng cái gì? Không khí à?

Cậu liếc sang gương mặt đầy tin tưởng của Chương Vận Nghi, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ: Hóa ra yêu vào thì ai cũng thành ngu ngốc, chứ người thông minh yêu không nổi đâu.

...

Dĩ nhiên Chương Vận Nghi sẽ không lên nhà Trần Khoát. Sau khi xuống xe, cô chủ động bảo sẽ chờ ở cửa tiệm tiện lợi gần khu chung cư. Cô lấy một chai nước trái cây, ngồi lên ghế cao, vô cùng chán chường lướt điện thoại. Mỗi lần âm thanh "Hoan nghênh quý khách" vang lên, dù biết chắc Trần Khoát chưa ra kịp, cô vẫn không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn về phía cửa tự động.

Hôm nay bác sĩ Trần tan làm gần như cùng lúc với vợ, hiếm hoi lắm hai người về nhà chung. Để tiết kiệm xăng nên họ chỉ đi một xe.

Xe vừa đỗ trước cổng khu, ông tháo dây an toàn, mở cửa bước xuống, định ghé cửa hàng tiện lợi mua mấy miếng đuổi muỗi. Gần đây tinh thần ông rất phấn chấn, nhìn tổng thể trẻ ra mấy tuổi. Không có cha mẹ nào không tự hào về chuyện của con, ông cũng không ngoại lệ. Miệng khẽ ngân nga, ông bước vào tiệm với tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Ánh mắt tùy ý quét qua các kệ hàng để tìm mấy miếng đuổi muỗi, nhưng lại vô tình chạm vào cô gái đang ngồi trong tiệm. Ánh mắt hai người giao nhau, ông hơi sững người.

Giống như quên mất mục đích mình đến đây là để mua đồ, ông chậm rãi quay người, động tác tưởng như bình thường nhưng lại hơi gượng gạo, rồi quay đầu bỏ ra ngoài.

Chương Vận Nghi chớp mắt đầy kinh ngạc lẫn ngơ ngác.

Khoan đã, hình như người đó là ba của Trần Khoát?

Kiếp trước cô từng gặp ba mẹ Trần Khoát một lần ở tiệc cuối năm của công ty. Khi đó, Phí Thế Kiệt còn chủ động giới thiệu cô là bạn học thời cấp ba với cả hai người họ, mẹ Trần còn rất thân thiện, nắm tay cô trò chuyện một lúc lâu, ấn tượng là người lớn rất hoà nhã và dễ gần.

Nhưng mà khoan đã, tình huống hiện tại là sao đây??

Bác sĩ Trần nhanh chân quay lại bên xe, mở cửa, đẩy gọng kính trên sống mũi, giọng điệu phấn khích như biến thành người khác: "Vợ à, em đoán xem anh vừa thấy ai? Là bạn gái của con mình đấy! Ngồi ngay trong tiệm tiện lợi! Anh đã gặp một lần rồi, chắc chắn không nhận nhầm. Sao con bé lại ở đây nhỉ, đang đợi Tiểu Khoát à? Thế thằng bé đâu?"

Nhậm Tuệ vừa ngáp lười biếng, nghe vậy tỉnh cả ngủ, vội hỏi lại: "Thật hả anh?"

Từ lâu bà đã biết là con trai có thích một cô bé nào đó, những thay đổi nhỏ nhất trên người nó đều do cô bé kia mà ra. Chỉ là bà chưa từng gặp mặt. Nói không tò mò thì chắc chắn là nói dối, nhưng con trai không chủ động kể, bà cũng ngại dò hỏi.

"Thật mà!" Bác sĩ Trần chắc nịch, "Lần trước tuy đứng cách cả chục mét, nhưng anh tuyệt đối không nhầm được."

Nhậm Tuệ vừa nghe xong lập tức cởi dây an toàn, đầy hứng thú nói: "Vậy thì em phải đi xem mới được!"

Thấy chồng định đi theo, bà giơ tay ngăn lại, nghiêm túc nói: "Anh ngồi yên đó, lỡ bị phát hiện lại làm con bé hoảng, không khéo lại gây hiểu lầm."

Bác sĩ Trần ngẫm một chút thấy cũng có lý, đành gật đầu chấp nhận, nhưng không chịu về xe mà đứng nguyên tại chỗ, rướn cổ nhìn theo đầy trông ngóng.

Nhậm Tuệ chỉnh lại tóc, dáng vẻ đoan trang bước vào cửa hàng. Bà cố gắng giữ vẻ tự nhiên nhất có thể, liếc nhìn nghiêng một cách "tình cờ". Quả thật như chồng nói, trên chiếc ghế cao là một cô gái đang ngồi, mặc váy liền thân, lưng thẳng tắp, đang chăm chú nhìn điện thoại.

Bà không kìm được khẽ mỉm cười, cô bé xinh quá chừng, đầu tròn tròn, dễ thương thật sự.

Nhìn mấy lần rồi, bà cũng thu mắt lại, bắt đầu giả vờ dạo quanh các kệ hàng như không có gì xảy ra. Tuy vậy cứ vài bước lại lén lút liếc một cái.

Bề ngoài thì trông như đang rất điềm nhiên ngồi nghịch điện thoại, nhưng trong lòng Chương Vận Nghi đã hét như chuột chũi trồi khỏi đất.

Trời ơi ông trời ơi ơi ơi ơi!!! Ba của Trần Khoát vừa mới đi, sao mẹ anh cũng đến luôn vậy nèeeeee!!!

2724 words18.06.2025