Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 92: Ảo thuật



Editor: Sel

Trần Khoát gần như chạy hết tốc lực về nhà, chỉ mong cô không phải chờ thêm dù chỉ một giây. Vừa bước vào cửa, anh chẳng buồn tháo dây giày, đá phăng ra rồi lao thẳng vào nhà tắm.

Đánh răng, gội đầu, tắm rửa không sót bước nào, nhưng thời gian lại nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Vào phòng với mồ hôi ướt đẫm, ra khỏi phòng thì sạch sẽ thơm tho.

Anh vội vã đi vào phòng ngủ, kéo ngăn bàn ra, bên trong có hai chiếc điện thoại mới một đen một trắng. Cái đen là của anh, cái trắng là dành cho cô. Hai cái cùng một mẫu. Nếu cô không thích màu trắng, có thể đổi với anh.

Anh nhét hộp điện thoại trắng vào ba lô. Chỉ nghĩ tới cảnh tối nay cô về nhà, mở ra thấy món quà bất ngờ này là lòng anh lại hân hoan chưa từng có.

Mang theo ba lô, anh tất tả chạy ra khỏi nhà, tóc vẫn còn ướt, thoang thoảng mùi chanh tươi mát. Trời nóng nên chắc lát nữa là khô ngay.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Đụng mặt đúng một nhà ba người. Bác sĩ Trần và Nhậm Tuệ còn đang bàn chuyện về bạn gái của con trai, nào là đầu tròn tròn đáng yêu, nào là có nên mua sẵn loại nước trái cây cô bé đang uống không... Vừa thấy con trai, hai người im bặt như có ai bấm nút tắt tiếng.

"Ra ngoài à?" Nhậm Tuệ trấn tĩnh lại, cười hỏi, ngữ khí và biểu cảm không khác gì thường ngày.

Trần Khoát gật đầu, tưởng đâu thể nào cũng bị hỏi đi đâu, có về ăn cơm không, ai ngờ ba anh chỉ nhẹ nhàng nghiêng người né ra cho anh đi, còn giục: "Đi nhanh đi con!"

Không thể để con bé chờ lâu được!

Hai vợ chồng cùng nghiêng người tránh ra, tươi cười nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại.

Trong lòng Trần Khoát thoáng chút nghi hoặc, nhưng anh không có thời gian để nghĩ ngợi, tâm trí chỉ mong được gặp lại Chương Vận Nghi đang đợi ở cửa hàng tiện lợi. Vừa xuống đến tầng trệt, anh liền sải bước đi nhanh ra ngoài khu.

Chẳng mấy chốc anh đã đến nơi. Chỉ liếc mắt là thấy cô đang ngồi trên ghế cao trong tiệm, hai tay ôm má, thẫn thờ xuất thần.

Anh hiểu ngay, chắc điện thoại cô lại hết pin rồi?

Anh đến sát bên cô rồi mà cô vẫn chưa phát hiện, chẳng còn cách nào khác, đành ngồi luôn lên cái ghế bên cạnh.

Vài giây sau, cuối cùng cô cũng nghiêng đầu nhìn sang, như bừng tỉnh khỏi cơn mơ: "Anh tới rồi à..."

"Em sao thế? Không khỏe à?" Trần Khoát nhíu mày lo lắng hỏi.

Chương Vận Nghi vừa gật lại vừa lắc, trong lòng ngổn ngang.

Từ trước tới nay cô luôn tin vào trực giác, lần này cũng không ngoại lệ. Nếu chỉ là chạm mặt ba của Trần Khoát thì thôi, cô còn không nghĩ nhiều. Nhưng ba đi chưa được mấy phút, mẹ đã vào ngay sau. Không thể là trùng hợp.

Cô nghĩ có lẽ ba Trần Khoát tình cờ nhìn thấy cô khi vào mua đồ. Nhưng mẹ anh chắc chắn là cố tình vào xem mặt cô rồi.

"Điện thoại anh có ảnh ba mẹ không?" Cô hỏi.

Tuy cô biết rõ hai người đó là ba mẹ của Trần Khoát, nhưng trong mắt anh thì họ chưa từng gặp nhau, đáng lý cô phải không nhận ra mới đúng.

Trần Khoát ngạc nhiên nhìn cô, hiển nhiên cũng nhớ lại cảnh vừa rồi ở ngoài thang máy, khẽ nhíu mày. Anh lấy điện thoại, mở album, tìm một tấm chụp lúc Tết, mẹ tóc dài, ba mặc áo phao xanh rồi đưa cho cô xem.

Chương Vận Nghi nhìn vài giây, ôm mặt, nghẹn ngào kể lại đơn giản chuyện vừa xảy ra.

Thua rồi thua rồi trời ơi!!!

Đây là lần đầu tiên trong đời cô yêu đương, vậy mà lại gặp ngay cảnh đối mặt phụ huynh!

Trần Khoát chết sững.

Nếu không phải vừa rồi đứng ngoài thang máy gặp ba mẹ, anh chắc sẽ an ủi cô, bảo cô đừng nghĩ nhiều.

"Anh nói với họ rồi hả?" Cô hỏi.

"Chưa..." Anh trả lời. Trong đầu anh căn bản còn chưa hình thành cái ý niệm là phải báo cáo chuyện yêu đương với ba mẹ nữa. Từ sau khi lên cấp hai, ngoài chuyện báo điểm và xin tiền tiêu, anh chẳng có gì cần nói với họ cả.

"Vậy họ làm sao mà biết được??"

Cô hoàn toàn tin tưởng anh, chính vì vậy lại càng thán phục khả năng điều tra của các bậc phụ huynh. Thật sự là quá đỉnh, cô không tài nào đoán được luôn đó!

Quả nhiên gừng càng già càng cay.

Trần Khoát cũng mù tịt, nhưng anh nghĩ nói nhiều cũng vô ích, suy nghĩ một lúc liền thấp giọng nói: "Biết cũng không sao, sớm muộn thôi mà."

Tỉnh rụi luôn.

Chương Vận Nghi hợp lý nghi ngờ anh đang ngồi mà nói chuyện kiểu đứng, nói thì hay đấy, chứ vừa nãy người suýt ngượng chết ở tiện lợi rõ ràng là cô, chứ có phải anh đâu!

Vậy thì... Cô hắng giọng, nghiêm túc nhìn anh: "Thật ra em cũng giấu anh một chuyện. Ba mẹ em cũng biết anh rồi, mà còn gặp qua anh nữa."

Trần Khoát không thể bình tĩnh nổi nữa, sắc mặt hơi thay đổi: "Hả???"

Gì cơ?? Hồi nào vậy? Sao anh không biết???

Nghe cô kể lại từ đầu đến cuối, anh cũng không rõ nên thở phào nhẹ nhõm hay lo lắng. Nhẹ nhõm vì không phải bị bắt gặp lúc đang ôm hay hôn cô, nếu không thì chắc anh muốn đào cái hố chui xuống luôn. Lo lắng vì lúc đó lại đúng giai đoạn cô đang ôn thi nước rút cho kỳ thi đại học...

Hai người nhìn nhau, đều rơi vào trạng thái lặng im.

Trên đường từ sân bóng về, họ còn bàn nhau đi ăn cái gì ngon ngon. Kết quả bây giờ chẳng ai còn tâm trạng, để khỏi phí tiền, hai đứa ghé vào McDonald's trong trung tâm thương mại gần đó ăn burger, ngồi chỗ cạnh cửa sổ, lặng thinh gặm bánh mì.

Chỉ vài miếng là ăn xong chiếc bánh sandwich trong tay, Trần Khoát giúp cô xé gói tương cà, nặn ra một bên khay, rồi hỏi một cách nhẹ nhàng như không: "Em có để bụng không?"

Chương Vận Nghi thầm nghĩ, đây không phải là chuyện để cân nhắc có để bụng hay không, người ta đã biết hết rồi, chẳng lẽ còn tua ngược thời gian được chắc?

Cô liếc anh một cái, lắc đầu nói: "Không đâu. Giống như anh nói thôi, chuyện sớm muộn, chỉ là có hơi ngại chút xíu."

"Vậy à." Trần Khoát nghe vậy thì thần sắc nhẹ nhõm hơn hẳn, khóe môi mang ý cười, lặp lại: "Ừm, sớm muộn mà."

Câu nói vừa dứt, anh như bừng tỉnh cơn đói, ăn luôn một phần cánh gà cay mà vẫn thấy chưa đủ: "Anh đi mua thêm chút đồ ăn nhé, em có muốn ăn kem không?"

Chương Vận Nghi nghĩ ngợi một lúc: "Lát nữa ăn."

"Được rồi." Anh đứng dậy ra quầy gọi món lần nữa. Cô ngoái đầu lại, tìm kiếm bóng dáng anh giữa đám đông, vẫn nổi bật, vẫn hút mắt. Nghĩ đến vẻ dò hỏi ban nãy của anh, cô không nhịn được bật cười khẽ.

Cảm giác thật lạ, giống như cô có thể bên anh rất lâu, lâu thật lâu.

Dù sao cũng là người trưởng thành rồi, chẳng đến nỗi chuyện nhỏ thế này cũng chịu không nổi.

Chẳng bao lâu, hai người trở lại bình thường. Ăn no nê xong, trước khi về, Trần Khoát còn mua thêm một cây kem cho cô ở quầy tráng miệng. Cả hai cùng thong thả đi dạo trong trung tâm thương mại. Ở tầng một đang tổ chức hoạt động gì đó, kiểu này thì Chương Vận Nghi nhất định phải chui vào hóng. Một tay cầm kem, một tay kéo tay Trần Khoát, kéo anh len lỏi vào đám đông.

Vừa ăn kem, cô vừa lắng nghe nội dung sự kiện, rồi nhanh chóng nhạy bén bắt được một từ phát âm sai. Cô ghé sát tai anh, nhỏ giọng chọc: "Trình thế này mà cũng làm MC á? Ban tổ chức không bằng thuê em đâu nha."

Trần Khoát cúi đầu bật cười, gật đầu phụ họa mà không lên tiếng. Mỗi lần cô lộ ra cái vẻ "em siêu giỏi, em vô địch" như thế, anh lại thấy cô dễ thương muốn xỉu.

"Đi thôi, chán òm." Chán rồi là nói bỏ liền. Cô kéo anh chen ra khỏi đám đông. Mùa hè này thật dễ chịu và thư thái, đến cả việc tiêu tốn thời gian cũng chẳng khiến họ thấy tội lỗi. Trong các kiểu hẹn hò thì đi bộ lòng vòng là cái họ làm nhiều nhất. Nếu điện thoại có chức năng đếm bước, chắc cô đi ít gì cũng hai chục ngàn bước mỗi ngày.

"Ba mẹ em có hay ra công viên này không?" Đi được một đoạn, Trần Khoát chợt dè dặt hỏi.

Công viên này rất gần khu Lệ Cảnh Hoa Viên, cách có hai con phố, người ở quanh đây thích ra tản bộ.

Chương Vận Nghi: "......"

Cô dở khóc dở cười, nảy ra một ý xấu: "Không đâu, ba mẹ em tan làm về là chỉ muốn nằm dài ở nhà thôi."

Trần Khoát nghe vậy mới yên tâm, xung quanh cũng chẳng có ai, ánh đèn lại lờ mờ, anh liền vươn tay ôm lấy cô, ôm rất chặt, rồi dụi mặt vào tóc cô một cách thoả mãn.

"Có điều ông bà em thì hay đến đây."

Sáng sớm luyện kiếm.

Chương Vận Nghi cảm nhận rất rõ, câu này vừa dứt, người anh cứng đờ lại.

Anh từ từ buông tay, bất lực nói: "Em có thể đừng hù anh như thế được không?"

Anh cảm thấy khu này toàn là "ổ phục kích", đâu đâu cũng có thân thích nhà cô.

"Đồ nhát gan." Cô trêu anh, "Ông bà em có biết anh là ai đâu, sợ gì chứ."

"Không nói chuyện đó nữa." Trần Khoát biết cô cố ý đùa, lần này anh quyết không mắc bẫy. "Nhắm mắt lại đi, anh cho em coi ảo thuật."

Chương Vận Nghi còn chẳng buồn nói về cái trình ảo thuật của anh nữa, lần trước cô cho điểm ba là còn nương tay đấy. Nhưng đôi mắt anh lúc này lại rất sáng, ánh nhìn tràn đầy yêu thương như sắp tràn ra, khiến cô bất giác nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ: Biết đâu có bất ngờ thật thì sao.

Vài giây sau chạm vào cô trước cả đôi môi, là mùi bạc hà mát lạnh.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Trước khi kịp đáp lại, trong đầu cô đã có một màn tự chế giễu cực mạnh: Trời đất ơi, Chương Vận Nghi à, mày đúng là trò hề! Mày đang mong chờ cái gì cơ chứ? Hết hồn chưa? Há há há há!

Dù tự mắng mình là vậy, cô vẫn hé môi đáp lại anh.

Trần Khoát trong chuyện này học rất nhanh. Hôn được vài lần là tự lên trình luôn, chẳng cần ai dạy cũng nắm được kỹ thuật. Không còn là anh chàng ngốc nghếch chỉ biết cạ môi như hồi mới bắt đầu nữa.

Đầu lưỡi quấn quýt, hơi thở hòa quyện. Hai người dán sát vào nhau, cô cảm nhận rõ trái tim anh đang đập mạnh, rồi lại càng lúc càng mạnh hơn. Họ hôn nhau rất lâu, môi nóng rực mới chịu tách ra.

Lý trí ít ỏi còn sót lại của cô cũng đã bị anh truyền sang mất rồi.

Đến mức cô quên luôn chuyện phải cười nhạo và chất vấn anh một câu: "Ảo thuật gì mà dở tệ, ba điểm cũng không đủ ấy chứ!"

-

Khi Trần Khoát về đến nhà thì đã rất muộn, điều này không có gì lạ. Chỉ cần ra ngoài hẹn hò là kiểu gì cũng về trễ.

Anh thay giày ở huyền quan, nghe tiếng tivi từ phòng khách vọng ra cũng hơi bất ngờ. Bước vào thì thấy ba mẹ đang ngồi xem bóng đá trên sofa. Nghĩ đến việc họ đã biết anh đang yêu đương, tự dưng thấy hơi ngượng, lại không thể giả vờ như không có chuyện gì.

Hiếm khi lắm mới thấy anh đi tới, lặng lẽ ngồi xuống ở đầu bên kia của ghế sofa. Ba mẹ anh quá hiểu con trai mình, nhìn cái dáng vẻ này là biết có chuyện.

Bác sĩ Trần liếc vợ một cái, ra hiệu bằng mắt. Nhậm Tuệ vờ như không thấy.

Một nhà ba người, ba cặp mắt đều dán vào màn hình tivi.

Một bàn thắng được ghi. Ba người đồng loạt nở nụ cười nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng đến lúc có thể thay đổi biểu cảm.

"Con trai, đi, vô bếp cắt miếng dưa hấu ăn nào." Bác sĩ Trần mang dép lê, đứng dậy rủ con trai.

"Dạ." Trần Khoát hơi do dự một chút, nhưng rồi vẫn đi theo. Trong phòng khách, Nhậm Tuệ chống đầu bằng một tay, gương mặt phảng phất nụ cười không rõ ý.

Trong bếp, vang lên tiếng hai cha con trò chuyện:

"Không còn tiền tiêu vặt nữa hả?"

"Còn. Nhưng nếu ba muốn cho thì con cũng không từ chối."

"Có người yêu rồi thì ba mới tăng tiền tiêu vặt."

"Con có rồi."

"Bao giờ thế?"

"Không muốn nói."

"...Biết yêu thì yêu cho tử tế vào, đừng có làm bậy."

"Biết rồi."

-

Về đến nhà, việc đầu tiên Chương Vận Nghi làm là phóng thẳng vào phòng tắm. Nước nóng xả ào ào lên người, gò má cô đỏ bừng. Sau khi tắm xong, cô ôm lấy cảm giác hạnh phúc mà lăn vào giường, vừa nằm vừa tám chuyện với bạn thân.

Đới Giai lần này thi cử cũng y như kiếp trước, ba mẹ đưa cô ấy đi du lịch chưa về, nhưng ngày nào cũng nhắn tin cho nhau.

Nhìn từng tấm ảnh vui vẻ mà cô bạn gửi về, lòng cô cũng rộn ràng vui lây. Vì ở kiếp này, Đới Giai đã có một kỳ nghỉ không còn nước mắt, không còn u sầu, tốt thật đấy.

Hai người tám chuyện sôi nổi thì...

Tin nhắn của Trần Khoát đột ngột hiện lên: 【Ngủ chưa vậy?】

Chương Vận Nghi nhìn đồng hồ, tin cuối anh nhắn dừng lại ở một chữ "chúc ngủ ngon", cô lập tức quyết định bỏ qua luôn.

Với anh, giờ này em đang ngủ say rồi.

Cô chuyển về khung trò chuyện với Đới Giai: 【Cười chết, trước giờ không nhìn ra là hai người họ từng bên nhau luôn, để tớ kể cho cậu nghe cái này nè...】

Mười mấy phút sau, Trần Khoát lại nhắn: 【Thật sự ngủ rồi hả?】

Ủa, đang làm gì thế?

Cô muốn trả lời, nhưng nếu làm vậy thì khác nào tự nhận lúc nãy mình đã phớt lờ tin nhắn trước đó của anh, đành tiếp tục vờ như chưa thấy.

Hai cô nàng đang tám vui thì đột nhiên cô nhớ ra một chuyện rất quan trọng. Không buồn rời khỏi giường, cô uốn éo như diễn viên xiếc, dùng đầu ngón chân móc lấy chiếc túi trên ghế xoay, rồi thò tay lục lọi bên trong tìm son dưỡng.

Chợt chạm phải một hộp cứng. Cô giật mình kéo ra xem, là một chiếc điện thoại mới tinh.

Ơ ơ ơ là sao?!

Cô nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt, tim thì đập thình thịch dữ dội.

Vậy cái gọi là "ảo thuật" của anh, chính là chỉ chuyện này sao?!

Giờ mà nhắn lại cho anh: "Em chưa ngủ đâu, nhớ anh quá trời~" liệu còn kịp không trời???

2760 words19.06.2025