Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 93: Thích không?



Editor: Sel

Trần Khoát từ lúc tiễn Chương Vận Nghi vào khu nhà đã bắt đầu chờ đợi.

Chờ cô phát hiện ra món quà bất ngờ mà anh đã cẩn thận chuẩn bị.

Vậy mà sau khi tắm rửa sạch sẽ quay lại phòng, anh chờ mãi, chờ mãi như thể đã qua mấy đời người, vẫn không thấy cô gửi đến một tin nhắn kiểu "á á á á á" hay gọi điện thoại cho mình. Điều đó khiến anh chẳng thể nào an tâm mà đi ngủ được.

Cô thật sự ngủ rồi à? Về đến nhà rồi mà không mở túi ra xem thử sao?

Hay là gọi điện nhắc khéo một chút? Nhưng nếu cô thực sự đang ngủ thì lại thành đánh thức người ta mất...

Trần Khoát cứ phân vân mãi không biết nên làm gì, đành ném điện thoại sang một bên, nghiêng người cầm lấy món đồ chơi trên táp đầu giường, lặng lẽ suy nghĩ.

Ở một căn phòng khác của thành phố, nơi cửa sổ vẫn còn sáng đèn, Chương Vận Nghi đang ôm cái hộp điện thoại mới mà lăn qua lăn lại trên giường. Nếu không vì lo cái đệm chịu không nổi, có khi cô đã nhảy cẫng lên luôn rồi.

Làm gì có ai lại không thích một món quà bất ngờ như thế chứ?

Cô vừa ngơ ngác, vừa choáng váng.

Không phải vì giá trị món quà. Mà vì chính cái khoảnh khắc bất ngờ ấy chạm trúng tim cô, mà dư âm của nó cứ kéo dài mãi, không tan.

Thậm chí cô còn muốn khoe với cả thế giới chuyện này luôn!

Nghĩ đến việc có thể Trần Khoát vẫn đang chờ phản ứng của mình, cô không chần chừ thêm nữa, không tiếp tục tám chuyện cùng Đới Giai mà lập tức nhắn tới một chuỗi dấu chấm than: 【Bảo bối ơi, cứu tớ gấp!!!】

Đới Giai phản hồi tức thì: 【Tới liền đây!】

Chương Vận Nghi gõ chữ như bay, trong lồng ngực là một thứ cảm xúc hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. Nếu không kìm lại, cô sợ rằng tiếng cười của mình có khi vang xa đến tận nhà Trần Khoát cách đây hai trạm tàu điện: 【Anh ấy tặng cho tớ một cái điện thoại! Bất ngờ chưa? Nhưng đấy chưa phải điều chính đâu, điểm mấu chốt là ảnh lén bỏ vào túi tớ, mãi đến giờ tớ mới phát hiện ra! Nhưng mà tớ lại không trả lời tin nhắn lúc ảnh hỏi tớ đã ngủ chưa! Vấn đề lớn nhất là giờ tớ làm sao nhắn lại mà không lộ ra là tớ thấy tin nhắn từ lâu rồi?】

Đới Giai: 【Ủa chứ sao lúc đó cậu không trả lời?】

Chương Vận Nghi đáp ngay: 【Thì tớ đang bận tám chuyện với cậu mà! Tớ đâu phân thân được. Với lại bọn tớ cũng chúc ngủ ngon nhau rồi...】

Đới Giai đọc xong rất hài lòng: 【Thế tức là cậu thích tám với tớ hơn đúng không?】

Chương Vận Nghi không nhịn được cười phì, mắt cong cong: 【Chính xác luôn!】

Mấy chuyện tám người khác sau lưng, chỉ có bạn thân cùng tần số mới có thể làm cùng nhau.

Đới Giai: 【Vậy thì bà cứ nhắn là "do Đới Giai gọi điện cho em nên làm em thức dậy" là xong!】

Đấy! Bạn bè chính là vậy.

Có thể hy sinh bản thân vì bạn, sẵn sàng gánh vai "đổ thừa".

Chương Vận Nghi: 【Rồi nếu ảnh hỏi, tại sao giờ này cậu gọi cho tớ thì sao? Tớ cười không nổi đâu haha】

Đới Giai chịu thua: 【...Thôi được, chấp nhận luôn. Quản kỹ vậy bảo sao không làm lớp trưởng.】

Cả hai như đang bí mật mưu tính đại kế gì ghê gớm lắm. Cũng may chưa đầy một lát là nghĩ ra cách ổn thoả. Tạm gác tám chuyện lại, Chương Vận Nghi mở khung chat với Trần Khoát, gõ một tin nhắn đầy ra vẻ bực dọc: 【Làm sao đấy? Anh cũng bị lầu trên làm ồn đánh thức à?】

Điện thoại của Trần Khoát rung lên, cắt đứt mạch suy tư. Anh giật mình tỉnh hẳn, cầm máy nhìn dòng tin kia thì khẽ bật cười.

Vậy là cô phát hiện ra "ảo thuật" rồi hả?

Không hiểu sao phản ứng như vậy của cô lại khiến anh vui hơn cả mong đợi. Bởi vì đó mới chính là cô.

Anh kiên nhẫn gõ lại từng chữ: 【Thích không?】

Chương Vận Nghi lúc này đã quấn chăn kín mít, phấn khích lăn qua lăn lại trên giường. Cô nhìn ba chữ đó, tim đập liên hồi, rồi nhắn lại ngay, chẳng chút do dự: 【Thích!!! Vui chết đi được!!! Em đang quay vòng vòng nhảy múa, hóa thân thành bà hàng xóm phiền phức ở tầng trên, chắc làm hàng xóm dưới bị thức giấc luôn rồi đó!】

Anh bật cười thành tiếng vì cách ví von của cô: 【Thích là tốt rồi.】

Chiếc điện thoại đó anh đã cân nhắc rất lâu. Cuối cùng chọn một mẫu đang rất hot trên thị trường. Anh nghĩ nhiều người thích như vậy, chắc cô cũng sẽ thích thôi.

Chương Vận Nghi không muốn hỏi điện thoại bao nhiêu tiền vì sợ làm hỏng bầu không khí. Nếu thật sự tò mò, cô có thể tự tra. Trước đây sau kỳ thi, ba mẹ cô cũng đưa tiền để cô mua điện thoại mới. Nhưng khi nhận tiền rồi, cô lại chẳng còn muốn đổi nữa...

Giờ thì khác rồi. Cô có điện thoại mới. Không rẻ. Quan trọng hơn là người yêu tặng. Vậy thì cô quyết định mang số tiền kia ra để chi tiêu chung với anh.

Trong đêm tối, cô lật lại đoạn tin nhắn giữa hai người, dừng lại ở ngày có điểm thi.

Hôm đó, anh nhắn:【Trong nước hình như có mấy chỗ ngắm sao đẹp lắm, em muốn đi không?】

Cô thì sao cũng được. Có ngắm hay không cũng chẳng quan trọng.

Nhưng anh có vẻ rất muốn. Vậy thì đi thôi.

-

Vài ngày sau, một buổi sáng sớm.

Bác sĩ Trần vừa tan ca trực đêm, về đến nhà thì rũ rượi, hoàn toàn trái ngược với vẻ rạng rỡ phơi phới của con trai.

"Con định đi đâu vậy?" Ông thuận miệng hỏi.

"Về trường một lát." Trần Khoát vừa thay giày vừa đáp. "Thầy nhờ tới chụp ảnh để dán ở bảng tuyên dương."

Nghe đến đây, bác sĩ Trần lập tức phấn khởi hẳn: "Chuyện tốt đó! Vậy thế này nhé, đợi ba thay bộ đồ sạch, ba lái xe chở con đi!"

Trần Khoát do dự mấy giây, rồi khéo léo từ chối: "Ba cứ ở nhà nghỉ ngơi đi ạ, bọn con tự đi là được."

Lúc này người cha mới chợt nhớ ra con trai mình có người yêu rồi.

Bác sĩ Trần không nói gì thêm, chỉ dùng ánh mắt đầy tự hào nhìn con, rồi như sực nhớ ra chuyện gì quan trọng, nói: "Dạo này nếu con rảnh thì tranh thủ đi đăng ký học lái xe đi, lấy bằng sớm một chút, sau này ra ngoài chơi cũng tiện hơn. Bác con còn nói rồi đó, nếu con có bằng thì sẽ tặng con cái xe cũ của bác để luyện tay lái."

Vốn dĩ Trần Khoát đang vội ra khỏi cửa, tay đã đặt lên nắm cửa rồi, nghe đến đây lập tức quay đầu lại: "Thật hả? Bác nói bao giờ vậy?"

"Cái hôm con thi xong ấy." Bác sĩ Trần còn ngại khi nhắc đến vẻ mặt "đi gấp như cứu hỏa" của con trai hôm đó.

Trần Khoát khẽ "ừm" một tiếng, nhưng rồi lại đắn đo: "Con nghĩ thêm đã..."

Hè này chắc anh không còn nhiều thời gian rảnh nữa.

Không biết cô có hứng thú học bằng cùng mình không nhỉ.

Bác sĩ Trần là người từng trải, có gì mà không hiểu. Ông mỉm cười: "Đi đi."

-

Lúc này học sinh chuẩn bị lên lớp 11 và 12 đều đã được nghỉ hè, ngôi trường trở nên vắng lặng, không cần lo sẽ để lại ảnh hưởng không hay cho đàn em khóa dưới.

Vừa bước xuống từ taxi, Trần Khoát đã nắm chặt tay Chương Vận Nghi, cùng cô sánh bước vào trường.

Suốt dọc đường, tâm trạng anh rất tốt, cho đến khi hai người đi đến khu dãy lớp 12, vừa ngẩng đầu thì thấy băng-rôn chúc mừng tốt nghiệp và cổ vũ sĩ tử khóa sau được treo to đùng ở ngay giữa sân, biểu cảm của anh liền đông cứng lại vì xấu hổ.

Anh lập tức quay đầu né tránh ánh nhìn, đúng lúc thấy bên cạnh cô đang giơ điện thoại lên "rắc rắc" chụp lia lịa.

Chương Vận Nghi còn đang định chỉnh góc để chụp cho nét hơn, bỗng một bàn tay che lên ống kính. Cô nghiêng đầu, chạm ngay ánh mắt anh, đành ngoan ngoãn thu điện thoại về: "Rồi rồi rồi, không chụp nữa."

Đây là chuyện vinh quang cỡ nào chứ.

Nếu trên tấm băng-rôn đó mà có tên cô, cô nhất định sẽ đến đây mỗi ngày để chụp ảnh, chụp hàng trăm kiểu cũng không trùng dáng.

"Ơ, hai đứa đến rồi à." Một giọng quen vang lên từ không xa.

Cả hai đồng thời quay đầu lại, là thầy Triệu. Thầy vừa từ cầu thang đi xuống, tay cầm hai chai nước. Nhìn thấy họ, thầy cười hiền: "Nóng lắm phải không, có muốn vào phòng thầy ngồi nghỉ một lát không, thầy bật điều hòa rồi."

"Không cần đâu ạ." "Muốn ạ!"

Thầy Triệu nhìn hai đứa mỗi người một câu, không nhịn được bật cười: "Thế vậy đi. Trần Khoát ở dưới đợi, thầy mang nước lên phòng cho Chương Vận Nghi nghỉ chút, lát nữa nhiếp ảnh gia đến thì xuống chụp. Hai đứa xem nên chụp ở đâu nhé."

Trần Khoát liếc cô một cái: "..."

Chương Vận Nghi hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn có phần "tủi thân" đó, vui vẻ đi theo thầy lên cầu thang, còn chẳng buồn ngoái lại nhìn anh lần nào.

Thầy Triệu nhìn thấy học trò là vui hẳn: "Thực ra nhà trường cũng có ảnh rồi, hôm trước lúc làm thẻ dự thi chụp hết rồi đó. Nhưng thầy xem lại thì thấy ảnh của Trần Khoát chụp không được đẹp lắm, thế là xin phép trưởng ban cho chụp lại."

"Trời ơi thầy, đây là quyết định sáng suốt nhất trong ngày đó ạ! Em thay mặt Trần Khoát cảm ơn thầy nha~"

"À đúng rồi," Thầy hỏi tiếp, "Hai đứa nhận được giấy báo trúng tuyển chưa?"

"Chưa ạ, chắc cũng sắp rồi." Chương Vận Nghi tươi rói: "Thầy yên tâm đi, lúc em nhận được, em sẽ chụp ảnh gửi cho thầy đầu tiên, ai khác cũng phải xếp sau!"

Cô nói vậy không phải nịnh nọt. Trong lòng cô, thầy Triệu thật sự là một người thầy ân nghĩa, xứng đáng được biết đầu tiên.

Thầy cười đến cong cả mắt: "Thầy đợi tin tốt của em đấy."

Trong văn phòng mát lạnh, mấy thầy cô trực ban đang đọc báo.

Chương Vận Nghi đến trường hôm nay không chỉ để đi cùng Trần Khoát. Cô còn có chuyện quan trọng khác. Sau khi tốt nghiệp, thầy Triệu từ một người thầy trở thành một bậc trưởng bối thân thiết. Lúc thầy đang cúi người lục tìm đồ ăn vặt trong ngăn tủ cho cô, cô cẩn thận lấy từ túi vải ra hai hộp kẹo ngậm và một chậu cây nhỏ được bọc trong túi nylon đen, đặt lên bàn làm việc của thầy.

Nghe tiếng động, thầy quay đầu lại thì khựng người.

Trên chiếc chậu có vẽ mấy biểu cảm mặt người, mặt cười, mặt buồn, mặt tức giận.

"Thầy ơi, đôi lúc cũng phải nhắc em nhẹ nhàng chút chứ." Chương Vận Nghi bày ra điệu bộ lố lăng, nói như đang kể tội: "Hồi xưa mỗi lần bị thầy gọi lên văn phòng, em toàn không biết hôm đó thầy vui hay thầy đang cáu nữa, mà lần nào em cũng sợ phát run!"

Thầy nhìn cô không rời mắt, rồi mỉm cười dịu dàng: "Cái con nhỏ này..."

Dưới tầng.

Nhiếp ảnh gia ôm máy ảnh, vừa khó xử vừa bất lực. Dạo này mấy cậu học sinh nam có phải đều vậy không? Bảo cười một cái mà như có dao kề cổ. Gương mặt sáng sủa như vậy mà cứ sợ ống kính là sao?

Không ổn thì thôi đừng cười nữa, nhìn mà mệt.

Thái độ nghiêm túc, lạnh lùng cũng không tệ. Chỉ không biết thầy giáo khó tính kia có hài lòng không thôi.

Chương Vận Nghi uống xong chai nước, trong lòng nhớ tới Trần Khoát, liền theo thầy Triệu đi xuống. Hai thầy trò vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, tiếng cười của cô vang lên, cũng không thoát khỏi tai ai đó.

Trần Khoát vô thức nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang.

Ánh nắng ban sáng chiếu rọi lên người cô, lên từng bước chân cô.

Có lẽ vừa nói chuyện gì đó vui lắm với thầy, vì nụ cười trên môi cô rạng rỡ đến mức không kiềm chế được, tay chân cũng nhún nhảy theo.

Nhiếp ảnh gia vẫn đang chỉnh máy thì bất ngờ phát hiện khóe môi của Trần Khoát khẽ cong lên rất nhẹ, nhưng vô cùng tự nhiên.

Ông hơi nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt anh liền thấy được cô gái rạng rỡ chói mắt kia.

Tất cả đã rõ. Là người anh rất thích, không sai đâu.

Bảo sao.

Nhiếp ảnh gia không nói gì, chỉ lặng lẽ điều chỉnh góc máy, chớp lấy khoảnh khắc ấy rồi bấm máy.

Ghi lại vĩnh viễn nụ cười nhẹ tênh và ánh mắt dịu dàng đó.

2366 words19.06.2025