Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 94: Người quen



Editor: Sel

Kỳ thực chuyện khiến Trần Khoát sốt sắng quay lại trường không chỉ có chụp ảnh. Thầy Triệu là người quá hiểu cậu học trò xuất sắc này, đã đặc biệt dặn trong điện thoại: "Tiện thể đến lấy luôn phiếu chuyển khoản học bổng của trường nhé."

Hai đứa đầu kề sát nhau xác nhận tên tài khoản, số thẻ, còn hạ giọng so lại số tiền, thầy Triệu đứng bên nhìn mà không kìm được mỉm cười, trêu: "Trần Khoát, số tiền này tính tiêu thế nào? Định nộp cho ba mẹ à?"

"Ba mẹ bảo em tự giữ."

Trần Khoát có một "kho bạc riêng", nhưng thật lòng mà nói, trước giờ anh chưa từng nhìn thấy con số lớn thế này. Đôi mắt lấp lánh, sáng hơn bình thường mấy phần.

Bên cạnh, Chương Vận Nghi vừa nhìn vừa "ghen tị đến xanh mặt", Giang Châu chính thức xuất hiện thêm một ca viêm kết mạc cấp do ganh tị.

"Vậy cũng được." Thầy Triệu không quên dặn dò: "Nhưng nhớ là đừng tiêu linh tinh, tiền bạc không dễ kiếm đâu."

Chương Vận Nghi tò mò hỏi tiếp: "Thầy ơi, lần này chắc thầy cũng được thưởng kha khá đúng không ạ?"

Thầy Triệu lập tức thu lại nụ cười hiền từ, nghiêm mặt: "Trẻ con hỏi linh tinh gì đấy."

Dứt lời, thầy lại lấy ví ra, rút hai tờ 100 tệ đưa cho hai đứa: "Lẽ ra là thầy định mời hai đứa đi uống nước, nhưng hôm nay bận quá, không ra được, tụi em tự ra sau trường mua gì uống nhé. Đừng khách sáo với thầy. Còn dư thì coi như tiền xe đi lại hôm nay."

Trần Khoát cầm lấy rồi đưa luôn cho Chương Vận Nghi.

Với thầy Triệu, thân thiết thế này rồi, đúng là không cần khách khí nữa.

"Thầy ơi, tụi em đi nha!" Chương Vận Nghi vẫy tay chào.

Không biết lần sau gặp lại sẽ là khi nào, nhưng chắc chắn sẽ còn gặp.

Thầy Triệu mỉm cười gật đầu, đứng tại chỗ tiễn hai đứa đi xa dần. Đã không biết bao nhiêu lứa học trò được thầy tiễn đi như thế này, mỗi năm một đợt, năm nào cũng có.

-

Sau khi rời trường, hai người đi ra con phố nhỏ phía sau. Còn một chút thời gian nữa mới đến giờ ăn trưa, cả hai vào quán nước mua một phần đá bào đậu đỏ rồi ghé luôn vào quán Hàn nhỏ gần đó. Ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn nhỏ, phần đá bào Chương Vận Nghi không ăn hết, thỉnh thoảng lại đút cho anh một miếng, anh cũng chẳng từ chối.

"Ba anh hỏi có muốn đăng ký học lái xe không." Mùi vị trong miệng anh cũng giống y hệt cô: "Em có muốn học bằng lái không?"

Bằng lái xe à???

Một cụm từ nghe vừa thân quen vừa đáng sợ...

Lâu lắm rồi Chương Vận Nghi mới để lộ vẻ mặt vừa đau khổ vừa bất lực đến vậy. Cô quên mất, ngoài việc phải thi đại học hai lần, cô còn phải thi lái xe lại từ đầu nữa, cô là con dân khổ nhất hệ mặt trời đúng không?!

"Sao vậy?" Anh thấy cô không đáp, liền hơi ngập ngừng hỏi: "Không muốn cũng không sao."

"Không! Em thi!"

Người sống là phải biết tích cực chứ. Phải nghĩ đến hướng sáng sủa! Đời trước cô từng lái xe ngoài đường bao nhiêu lần rồi, đời này mà không qua nổi bài thi lái xe, thì Chương Vận Nghi không còn là chiến thần xa lộ nữa!

Trần Khoát bật cười khe khẽ: "Vậy mình học cùng nhé?"

Cùng nhau thi bằng lái, sau này có thể cùng nhau tự lái xe đi khắp nơi, đến nhiều nơi họ chưa từng đặt chân.

"Được đó!" Cô gật đầu cái rụp. Trong đầu đang tính ngay chuyện về nhà xin tài trợ từ mẹ. Cô biết rõ tương lai sẽ còn rất nhiều mùa hè đẹp đẽ, nhưng sẽ không có mùa hè nào tự do và thảnh thơi như bây giờ, vậy nên những chuyện muốn làm, cứ làm hết đi.



Nói là làm liền.

Ăn trưa xong, hai đứa bắt đầu hỏi thăm bạn bè xem ở Giang Châu có trường dạy lái nào uy tín, sau khi gom đủ feedback thì lập tức lên đường khảo sát, xem sân bãi, hỏi học phí, chạy khắp nơi mà vẫn cười nói vui vẻ.

Lại là một ngày về trễ.

Trần Khoát vốn không phải kiểu người thích bám người yêu. Chẳng qua hồi còn đi học, mỗi ngày họ đều gặp nhau, bây giờ chỉ là "duy trì nhịp độ" mà thôi.

"Ngày mai đi bảo tàng mỹ thuật không?" Anh hỏi.

"Ngày mai à?" Chương Vận Nghi lắc đầu, "Chiều nay chị Giai về Giang Châu rồi, tụi em hẹn nhau mai gặp."

Trần Khoát: "...Ờ."

Cô nhìn bộ dạng bỗng trầm xuống rõ rệt của anh, thấy buồn cười quá: "Hay là anh đi cùng luôn?"

"Thôi." Không nghĩ ngợi gì mà từ chối luôn: "Em cứ đi chơi với cậu ấy đi."

Giống như Đới Giai không muốn làm bóng đèn, Trần Khoát cũng vậy. Với lại cũng mấy hôm rồi anh chưa gặp Phí Thế Kiệt và Vương Tự Nhiên, tiện thể tụ họp đánh game với bọn họ luôn cũng được.

-

Sáng sớm hôm sau.

Không có lịch hẹn hò, Trần Khoát dậy sớm rảnh rỗi, mở máy tính ra nghiên cứu xem nên học lái ở trường nào thì tốt. Bỗng nghe tiếng trò chuyện từ phòng khách vọng đến, anh bước ra thì đúng lúc Nhậm Tuệ vừa kết thúc cuộc gọi với chồng, mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa. Vừa tan ca, bà đã mệt tới mức chẳng còn sức để mắng chửi gì nữa.

"Ba lại quên mang điện thoại à?" Trần Khoát nhíu mày hỏi.

Chuyện này không phải lần đầu, may thì mới ra tới cổng là nhớ, xui thì tới tận bệnh viện rồi mới phát hiện. Lần này rõ ràng thuộc trường hợp thứ hai.

"Trí nhớ của ông ấy mẹ chán chẳng buồn nói nữa." Nhậm Tuệ day trán, rồi sai con, "Nếu con không bận gì thì cầm điện thoại mang qua cho ba đi?"

Trần Khoát gật đầu, "Vâng, con đi luôn đây."

Nhậm Tuệ vừa ngáp vừa tiện tay vứt điện thoại của chồng lên bàn trà, duỗi người rồi đi vào nhà tắm. Còn chưa kịp ra, Trần Khoát đã thay xong giày, cầm theo chìa khóa rời khỏi nhà, đến trạm xe buýt gần khu nhà. Trên xe chật như nêm, anh cầm điện thoại nhắn: 【Dậy chưa đó?】

Chương Vận Nghi đang đánh răng, tranh thủ trả lời: 【Mới bị ông nội gọi dậy đây [khóc to]】

Thấy biểu cảm kia, Trần Khoát bật cười thành tiếng. Cô từng kể vì ba mẹ cô đi làm bận rộn, không có thời gian đi chợ, nên ông bà nội mỗi tuần đều mang đồ ăn sang vài lần.

Mỗi khi ông bà đến, nếu cô ở nhà là y như rằng sẽ bị gọi dậy ăn sáng. Không ăn sáng là không được. Với người già, đó là chuyện "trời không thể tha".

Chương Vận Nghi rửa mặt xong đi ra, thấy ông nội đang ngồi trên ghế chải giày, liền chọc ghẹo: "Ông còn chăm chút vẻ ngoài hơn cả ba con nữa. Ra đường ai mà biết hai người là cha con, nhìn như anh em ấy chứ."

Câu nói này làm ông nội sướng như mở cờ, miệng vẫn mắng yêu:"Nói năng chẳng lớn chẳng nhỏ, nhưng mà ba con đúng là trông chẳng ra gì. Đi làm như thể ai thiếu nợ nó vậy, cả ngày cứ như đeo gánh nặng, ông chả buồn nói nữa. À đúng rồi, bánh bao ông để trên bàn đấy, nhớ ăn nha. Ông đi đây!"

"Ôi khoan đã khoan đã!" Chương Vận Nghi chợt nhớ lời mẹ dặn, vội gọi với theo: "Mẹ con bảo ông mang quả dưa hấu về, ngọt lắm đó ạ."

"Thôi hôm nay không lấy được." Ông khoát tay, "Không đi xe, còn phải ghé bệnh viện."

"Ông sao thế ạ, chỗ nào không khỏe à?" Cô lo lắng hỏi.

Được cháu gái quan tâm, ông cười khoái chí: "Ông không sao, đi thăm ông bạn cũ thôi. Là ông Lý hay mua kẹo mạch nha cho con đấy, dạo này huyết áp ông ấy cứ tụt hoài nên ông qua xem sao."

Nghe vậy, cô thở phào nhẹ nhõm. Đợi ông nội đi rồi, cô quay lại bàn ăn, vừa ăn vừa trả lời tin nhắn bạn bè. Ăn lúc nào hết sạch phần bánh bao cũng không hay. Vừa dọn đồ, trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ký ức làm tim đập mạnh liên hồi.

Quá lâu rồi...

Lâu đến mức ký ức trở nên mơ hồ, không nhớ rõ ngày tháng, nhưng đúng là vào kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, có một hôm ông nội đi thăm bạn cũ nằm viện thì gặp cướp trên xe buýt. Ông ra tay giúp người, chẳng may trẹo chân, phải nghỉ cả thời gian dài, không đạp nổi xe ba bánh. Ba cô lúc đó giận đến tím mặt, không ngừng mắng: "Tuổi này rồi còn đòi làm anh hùng, lỡ xảy ra chuyện thì sao?!"

Hễ hai bố con cùng ăn cơm là lại cãi nhau.

Ông nội cô lúc đó cũng chẳng nhường, đập bàn đến rung cả mâm: "Đầu óc của anh còn thua xa thằng nhóc tôi gặp trên xe hôm đó! Nó còn có tinh thần hơn anh!"

Ông từng kể, trên xe lúc ấy có một cậu trai cỡ tuổi cô đứng ra giúp, nhưng tên trộm lanh lẹ đã nhảy xuống xe chạy mất. Cậu kia có vẻ ngại đuổi theo, nhưng sau đó dìu ông đến bệnh viện. Ông tiếc nhất là chưa kịp cảm ơn tử tế thì người ta đã lẳng lặng rời đi.

Hồi đó, ông còn hỏi cô: "Chẳng lẽ mặt ông nhìn có vẻ như chuyên đi lừa đảo? Dọa người ta chạy mất tiêu."

Cô cười đến gập người.

Nhưng bây giờ cô lại chẳng cười nổi.

Không chắc có phải là hôm nay hay không, nhưng ít nhất kiếp này, cô không thể để ông mình gặp chuyện gì.

Cô vội vàng gọi điện cho ông, đầu dây kia không bắt máy, khiến cô càng thêm bồn chồn, túm lấy túi xách lao vội ra khỏi nhà, đứng bên lề đường huơ tay gọi taxi.

Trả lời đi mà, ông ơi!!

Trần Khoát đang đứng trên xe buýt, tay nắm tay vịn, giờ cao điểm nên xe chật cứng. Tiếng người nói chuyện ồn ào, hỗn loạn, anh chợt nghe thấy nhạc chuông điện thoại quen quen vang lên liên tục.

Anh nghiêng đầu lắng nghe, xác định được âm thanh đến từ đâu, cúi nhẹ người, lịch sự nhắc: "Ông ơi, hình như có điện thoại kìa."

Ông Chương "à" một tiếng, sực nhớ ra, lục trong túi áo sơ mi ra cái điện thoại.

Trần Khoát liền quay đầu đi, không nhìn thêm, tỏ ý tế nhị.

Ông Chương nhìn thấy người gọi là cháu gái mình thì ngạc nhiên, bấm nghe, hét toáng lên: "Alo alo có chuyện gì thế! Ông đang trên xe đấy!!"

Lúc ấy, Chương Vận Nghi đã ngồi trên taxi, nói địa chỉ bệnh viện. Mồ hôi thấm trán, tai thì bị giọng ông nội hét đến muốn thủng màng nhĩ, cô sốt ruột hỏi: "Cuối cùng cũng bắt máy rồi! Ông còn đang ở trên xe buýt à?!"

"Trên xe đấy!" Ông tiếp tục la, "Gì đấy?!"

Trần Khoát cố kiềm chế không bật cười thành tiếng. Anh cảm thấy ông này thật giống ông ngoại mình, gọi điện là toàn quát vào điện thoại. Mà nghĩ cũng buồn cười, chỗ ngồi này là anh nhường cho ông cụ, tính ra đây là lần thứ ba hai người họ "tình cờ gặp mặt".

"Gọi gì taxi, ông ngồi rồi! Là người quen nhường cho đấy!"

Ông nghe ra cô cháu gái đang lo lắng, bèn bật cười lớn: "Cả xe chẳng ai để ý, may mà có thằng nhóc này tốt bụng, giờ ông đang ngồi ngon lành!"

Gặp người quen?

Chương Vận Nghi đang căng như dây đàn cũng nhẹ nhõm hẳn. Có lẽ không phải hôm nay rồi. Vậy thì sau này, mỗi lần ông đến bệnh viện, cô sẽ đi cùng.

Trần Khoát cũng đâu cố ý nghe lén.

Chỉ là với cái âm lượng kia thì nửa xe buýt nghe thấy cũng không lạ.

Anh ngẩn ra.

Cái người "quen" mà ông cụ nói đến chẳng phải là anh sao?!



Sau khi cúp máy, Chương Vận Nghi định bảo tài xế cho dừng ở gần thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã ra đến đây rồi thì chi bằng cứ tới thẳng bệnh viện, cô vẫn chưa yên tâm hẳn.

Cổng bệnh viện thì lúc nào chẳng tắc. Cô xuống xe sớm, đi bộ về phía cổng chính. Bất chợt nhìn thấy chiếc xe buýt mà ông nội đang ngồi đang từ từ cập bến.

Không chắc có phải xe đó hay không, nhưng cô vẫn nhanh chân bước tới.

Xe buýt dừng lại, cửa trước và sau đồng loạt mở, hành khách lên xuống tấp nập.

Cách vài mét, Chương Vận Nghi đứng sững lại tại chỗ. Xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng hẳn.

Ông cụ khỏe khoắn rắn rỏi không chịu để Trần Khoát đỡ, tự mình bước xuống xe, giọng dõng dạc khen: "Cả xe chỉ có mỗi cậu chịu nhường ghế. Bây giờ trai trẻ như cậu hiếm lắm đó!"

Trần Khoát chẳng phải kiểu thích nói chuyện với người lạ, nhưng trớ trêu là họ lại cùng điểm đến. Anh chỉ đáp gọn: "Không có gì đâu ạ, vì trước đây cháu cũng từng bị móc túi trên xe... À, cháu còn hẹn gặp người ta ở đây, ông có việc thì đi trước nhé."

Nói xong, anh lấy điện thoại ra giả vờ bận bịu, định đợi ông cụ đi xa rồi mới vào viện.

Chẳng ngờ như có một luồng điện giật xuyên qua tim, anh đột ngột quay đầu.

Giữa dòng người đi lại, ánh mắt anh đụng ngay ánh nhìn đang tròn xoe đầy kinh ngạc của Chương Vận Nghi.

Cô đang đứng đó nhìn anh, không thể tin vào những gì mình thấy.