Editor: Sel
Những người như ông Chương, sống từng ấy tuổi, trong các mối quan hệ luôn rất coi trọng chuyện "có qua có lại". Lúc này ông cụ định nghiêm túc nói lời tạm biệt với Trần Khoát. Thấy đối phương không nhìn mình mà quay đầu sang hướng khác, ông cụ cũng nhìn theo. Xác nhận mình không già tới mức hoa mắt nhìn nhầm người, ông cụ liền cất tiếng gọi to: "Vận Vận!"
Trần Khoát còn đang mừng rỡ vì bất ngờ gặp lại cô, định sải bước đi đến, thì vừa nghe hai từ "Vận Vận" liền khựng lại tại chỗ.
Hai ông cháu cùng lúc nhìn chằm chằm cô, khiến Chương Vận Nghi chỉ muốn chạy trốn. Biểu cảm trên mặt cực kỳ phức tạp, nội tâm cuồn cuộn bão tố. Nhưng cô vẫn đành số phận, cúi đầu đi tới, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Ông nội."
Trần Khoát: "..."
Ông?!
Anh ngơ ngác quay đầu nhìn sang ông cụ đang trừng trừng mắt, theo phản xạ liền dịch ra xa nửa bước.
"Ông ơi..." Chương Vận Nghi biết rõ, thò đầu cũng chết, rụt đầu cũng chết. Với sự nhạy bén của ông cô, có cố gắng dùng thân phận "bạn học" để lấp liếm thì cũng chỉ cần nửa ngày là ông sẽ nghĩ lại và nhận ra. Mà ông là người ghét nhất chuyện bị lừa dối. Vì thế cô quyết liệt nói một hơi: "Đây là... bạn trai con."
Ông Chương đơ người, lông mày dựng đứng: "Bạn trai?!"
Thằng nhóc non choẹt này á?!
Chương Vận Nghi tranh thủ lúc ông còn đang sững sờ, liền liên tục ra hiệu cho Trần Khoát vẫn đang đơ như tượng bên cạnh gọi người đi chứ! Cô nháy mắt đến mức cơ mắt suýt co giật, mà anh vẫn đứng đơ không nói nổi câu nào. Cái trụ đá ngoài cổng bệnh viện còn biết "linh hoạt" hơn anh!
Ông Chương dù gì cũng từng trải, bao nhiêu trận còn chưa từng sợ qua, nên cảnh này chẳng làm khó được ông. Dù có hơi mơ hồ, ông vẫn "ờ ờ" vài tiếng rồi quay sang hỏi cháu gái, tìm đại chuyện gì để nói: "Con tới đây làm gì thế?"
Nếu không gặp Trần Khoát, cô hoàn toàn có thể viện lý do hợp tình hợp lý: rảnh rỗi nên đến thăm ông Lý, ông bác từng mua kẹo mạch nha cho cô.
Nhưng giờ thì khác, phải xoay kịch bản gấp. Cô làm như không có chuyện gì, cười nhạt, dù mặt gần như đơ cứng, miễn cưỡng đáp: "Con hẹn anh ấy ở đây... để đi qua công viên đối diện chèo thuyền!"
Chèo... thuyền?! Trần Khoát ngẩn người. Họ từng hẹn nhau chèo thuyền sao? Hồi nào vậy ta?
"Chèo thuyền hả?" Ông Chương căn bản không nghe lọt chữ nào, chỉ lặp lại theo: "Ừ ừ... được được..."
"Ông ơi, ông không phải còn phải đi... thăm bệnh sao?" Chương Vận Nghi vội vã gợi ý, được rồi đó ông, giải tán nhanh giùm đi, không là cô móc sạch vỉa hè Giang Châu bằng mười đầu ngón chân mất.
"À đúng đúng!" Ông Chương như tỉnh khỏi mộng, hấp tấp quay người đi luôn, giống như con ruồi mất phương hướng. Trong đầu vẫn đang rối bời vì hai chữ "bạn trai", có phải nghĩa là người yêu thật không, hay chỉ là bạn trai đúng nghĩa đen của tụi trẻ thời nay?
Hai người họ đồng loạt thở phào, cuộc tra khảo như tra tấn tâm lý cuối cùng cũng kết thúc. Ai ngờ mới đi được vài bước, ông Chương lại quay lại, mặt vẫn còn sầm sì. Hai đứa lại đồng loạt nín thở.
"Ông ơi..."
Con xin ông đấy, còn chuyện gì nữa không ạ?!
Chưa kịp dứt câu, ông lôi từ túi áo sơ mi ra một cuộn tiền, rút hai tờ 100 tệ nhét vào tay cô cháu gái: "Cầm lấy, đi chèo thuyền cẩn thận, nắng quá thì mua kem mà ăn."
Hành động này khiến Chương Vận Nghi dở khóc dở cười, siết chặt mấy tờ tiền trong tay.
Coi bộ ông cụ rất có thiện cảm với Trần Khoát rồi đó...
Trước khi rời đi, ông Chương không để lộ quá rõ, nhưng vẫn kín đáo liếc Trần Khoát thêm một cái. Sau đó mới thật sự quay người đi thẳng, không lâu sau đã khuất hẳn bóng. Ông đi nhanh thật, chờ đã!
Chương Vận Nghi như bừng tỉnh rồi sáng mắt lên, nãy cô nghe loáng thoáng ông có nhắc đến từ "kẻ trộm". Vậy là chân ông không bị gì cả?!
Cô kinh ngạc quay sang nhìn Trần Khoát.
Một cảm giác trực giác rất mạnh rằng kiếp trước người giúp ông nội hôm đó chính là Trần Khoát.
Hai người đứng đó nhìn nhau. Cô tràn đầy nghi vấn, còn anh thì mặt vẫn căng như dây đàn. Không biết có phải do vừa nãy bị nói mãi chuyện "chèo thuyền công viên", mà hai người ăn ý đến kỳ lạ, đồng loạt bước về phía cầu vượt.
Đi được một đoạn, cuối cùng Chương Vận Nghi nhịn không nổi, lên tiếng trước: "Vừa nãy... hai người có nói đến ăn trộm gì đó phải không? Chuyện gì thế?"
"...Ờ." Trần Khoát hơi ngẩn ra, rồi bắt đầu kể lại từ đầu. Giọng nghe có vẻ bình thản, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy câu cú khá lộn xộn: "Trước đó ở cổng khu nhà em, anh gặp ông nội hai lần rồi. Hôm nay lại cùng xe. Lúc đó ông thấy có người móc túi..."
Kể đến đoạn trên xe buýt, Trần Khoát hơi nhíu mày. Nói thật, anh vốn không thích dây vào mấy chuyện này.
Tết năm lớp 11, anh từng bị móc mất điện thoại, lúc ấy ai cũng bảo anh do không cẩn thận, coi như học phí mua bài học, lần sau chú ý hơn là được.
Nhưng lần này vì từng gặp ông cụ hai lần, còn bị nhận làm "người quen", lúc ông đứng dậy định kéo tên trộm lên đồn công an, anh chẳng nghĩ gì nhiều, liền bước tới bảo vệ ông.
Sau khi nghe xong, Chương Vận Nghi ngây ra một hôn, kiếp trước là anh, kiếp này cũng là anh, chuyện này đúng là khó tin thật.
Hôm đó, cô nhớ lúc ba gọi điện báo ông nội đang trong viện, cô vội vã chạy đến thì anh đã rời đi mất rồi. Nếu lúc đó anh vẫn còn ở đấy... Liệu họ có nhận ra nhau không?
Cô chắc chắn sẽ rất vui mừng. Hóa ra là bạn học cùng lớp cơ đấy!
Nhưng...
Cô ngước mắt lên, nhìn anh chàng trước mặt vẫn đang cau mày suy nghĩ, như vừa ngơ ngẩn vừa lo lắng. Không, anh sẽ không ở lại đâu. Đó đúng là chuyện mà anh sẽ làm, chính là lặng lẽ rời đi.
Trên đường đi, hai người mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng, càng lúc càng gần công viên. Chương Vận Nghi ngẩng đầu nhìn mặt trời rọi chói chang, trong lòng có hơi sợ hãi.
Trời nóng như thiêu như đốt vầy, phải can đảm cỡ nào mới ra chèo thuyền vịt? Bọn họ nghĩ gì mà chọn kiểu hẹn hò này vậy?
Ơ... khoan? Cô đột ngột dừng bước, hơi nghi ngờ hỏi: "Chờ đã, anh tới bệnh viện làm gì vậy?"
Câu hỏi này làm Trần Khoát nghẹn lời, bỗng dưng lúng túng đến nỗi không nói nên lời: "..."
Cùng lúc đó.
Bác sĩ Trần tranh thủ uống ngụm nước, liếc đồng hồ, lẩm bẩm: "Sao giờ vẫn chưa đến? Chắc kẹt xe rồi..."
Một đồng nghiệp đi ngang nghe vậy, thuận miệng hỏi: "Ai tới thế?"
"À, không ai." Bác sĩ Trần cong môi cười, giọng điệu bình thản: "Hồi sáng tôi ra khỏi nhà quên mang điện thoại, rõ ràng không phải chuyện gì cấp bách, thế mà con trai cứ nằng nặc đòi đem qua tận nơi. Chắc đang kẹt ngoài đường."
"Trời ơi, con trai anh hiếu thảo quá ha?"
Đồng nghiệp ghen tị không thôi: "Anh có phúc đấy. Tôi thì không dám nhắc đến con tôi nữa. Suốt ngày đi như gà bay chó sủa, sáng đi sớm hơn gà, tối về muộn hơn chó. Tôi mà biết nó còn nhớ nhà ở đâu là tôi mừng lắm rồi."
Bác sĩ Trần im vài giây, rồi cười nhẹ: "Lớn rồi sẽ hiểu chuyện thôi."
Chưa đến mấy phút sau, Trần Khoát đã hớt hải chạy vào bệnh viện, thở hồng hộc, rõ ràng là vừa chạy suốt quãng đường. Anh đứng lại, vừa thở vừa đưa điện thoại ra: "Ba ơi, điện thoại của ba đây."
"Vội gì chứ?" Bác sĩ Trần xoay người định rót nước cho con, miệng lẩm bẩm: "Chậm chút cũng chẳng sao, cái điện thoại này có gì mà gấp? Trời nóng thế mà còn chạy, không mệt à? Ba đang làm việc mà, con—"
Vừa quay lại... ngẩn người. Phía sau đã không còn ai. Con trai ông đã chuồn mất tiêu rồi.
Dưới tán cây đa trong công viên, bóng râm rất mát, tiếng ve kêu râm ran vang vọng khắp nơi. Chương Vận Nghi ngồi trên băng ghế đá, nghĩ ngợi đủ điều, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, cô nhắn cho Đới Giai một tin, thành thật xin lỗi:【Hôm nay xảy ra một chuyện tớ cần tiêu hóa lại, mai gặp nhau nhé?】
Đới Giai trả lời nhanh: 【Được thôi~ Mà chuyện gì vậy?】
Với bạn thân thì không cần cân nhắc quá nhiều, nghĩ gì nói nấy: 【Một chuyện rất...】
Đới Giai: 【...Rất gì? Cạn lời? Vui sướng?】
Chương Vận Nghi cắn môi suy nghĩ, vẫn chưa tìm được từ nào chính xác, vừa lúc rời mắt khỏi điện thoại thì nhìn thấy Trần Khoát đang đứng bên kia đường, trên gương mặt là nụ cười nhạt cô rất quen thuộc.
Nắng xuyên qua tán cây, in bóng loang lổ trên mặt đất, chàng trai cao ráo ấy như bước ra từ một bức tranh mùa hè xanh mướt, khiến lòng cô chấn động.
Cô bỗng nhiên nghĩ ra được từ cần nói. Sợ cảm xúc trôi mất, cô liền gửi ngay: 【Rất có duyên.】
Kiếp trước là anh. Kiếp này vẫn là anh.
Thần kỳ đến mức cô muốn gọi nó là "duyên số".
Trần Khoát bước tới trước mặt cô, hai ánh mắt giao nhau, cả hai cùng quay mặt đi cười khẽ.
Giờ này còn hơi sớm để đi ăn trưa, mà chèo thuyền thì... thôi, trời nóng thế ai đi chèo thuyền? Thế là hai người ngồi dưới bóng cây nghỉ chân. Trần Khoát mua hai chai nước, mở nắp đưa cho cô, do dự mãi vẫn chưa chịu nói gì.
"Anh sao thế?" Cô nhìn vẻ mặt căng thẳng như ra trận của anh, không nhịn được bật cười. "Còn chưa hoàn hồn à? Ông em đáng sợ lắm sao?"
"Không phải ông đáng sợ..." Trần Khoát như bị PTSD*, "Nhưng em cho anh xem ảnh mấy người thân khác đi, thật sự anh sợ lắm rồi."
(PTSD là viết tắt của Post-Traumatic Stress Disorder – Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (hoặc "rối loạn stress sau sang chấn tâm lý").
Nhắc tới chuyện này, cậu lớp trưởng bỗng thấy tự ti, nhớ lại ba lần đụng mặt ông cụ, anh cứ như con cá mắc cạn, né tránh, lúng túng, hoàn toàn bất lực. Người ta thì niềm nở muốn bắt chuyện, anh thì chỉ muốn bốc hơi.
Chương Vận Nghi ban đầu còn thấy anh làm quá, nhưng ngẫm lại nếu đổi lại là mình, chắc cô cũng hoảng hồn, thế là gật đầu lia lịa: "Anh nói đúng, tiết học này rất cần thiết!"
Không hổ danh lớp trưởng!Không hổ là boss lớn!Xuất sắc!
Trong nửa tiếng tiếp theo, hai người nghiêm túc y như ôn luyện trước kỳ thi đại học, cùng nhau rà lại ảnh người thân trong nhà, ai thân thiết, ai thường gặp, tất cả đều phải nhớ mặt thuộc tên.
Cuối cùng, Trần Khoát nhìn chằm chằm vào ảnh ông nội cô trên điện thoại, mặt mày ủ dột: "Chắc ông em không có ấn tượng tốt về anh đâu..."
"Sao lại thế?" Hiếm khi thấy anh chán nản thế này, Chương Vận Nghi liền vươn tay đặt nhẹ lên mu bàn tay anh, ánh mắt trong veo: "Ông em chắc chắn thích anh lắm đó. Em thấy rõ luôn. Không thì đã chẳng cho tiền mua kem rồi. Anh không biết đâu, lần trước ông—"
Cô lập tức cắt ngang.Cạch!Tự đóng nắp miệng.
Chị Doãn từng mắng cô là "bà chúa lắm lời", hồi đó còn không chịu nhận. Giờ thì đúng là mẹ hiểu con nhất.
Trần Khoát nghe nửa câu đầu thì khoé môi khẽ nhếch, nhưng rất nhanh lại nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào cô: "Lần trước? Gì cơ?"
Chương Vận Nghi lập tức rụt tay lại định chạy trốn, nhưng anh đã nắm tay cô chặt cứng.
"Đau mà!" Cô cố tình kêu lên. Anh lập tức buông ra.
Đúng lúc! Cô nhanh như chớp đứng dậy, quay đầu chạy, vừa chạy vừa đổi chủ đề: "Trời hôm nay đẹp thật đó~ Chiều nay đi đâu chơi ta~"
Trần Khoát bất đắc dĩ đút tay vào túi quần, thong thả đi sau, gọi cô với giọng uể oải: "Chương Vận Nghi."
Cô đi rất nhanh, giả bộ không nghe thấy, em nghe không rõ, em không biết, em không muốn trả lời.
Yêu đương với một người có tám trăm cái radar như anh quả thật là hành trình rải đầy bẫy rập. Lơ là một cái là rơi vào hũ giấm.
"Chương Vận Nghi!" Anh gọi to hơn chút.
Nhìn bóng dáng cô phía trước, anh khẽ bật cười. Muốn trêu cô thêm chút nữa, nhưng nụ cười thì không giấu được rồi.
"Gì đó!" Cô dừng bước, quay đầu đáp lại.
"Trưa nay em muốn ăn nướng hay ăn lẩu?"
Chương Vận Nghi nén cười hết sức, ngẩng cằm đầy kiêu hãnh: "Chỉ cần không phải là giấm thì cái gì cũng được!"