Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 96: Em mệt rồi, ngủ đi!



Editor: Sel

Sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển, Doãn Văn Đan và Chương Chí Khoan lập tức bắt tay vào chuẩn bị tiệc mừng nhập học, không để lỡ một phút nào.

Tối hôm trước, hai người hớn hở ngồi trên ghế sô pha đối chiếu sổ sách. Con gái thi đậu đương nhiên đáng tự hào, nhưng điều khiến họ vui mừng thực sự là cuối cùng cũng có cái cớ danh chính ngôn thuận để thu hồi số tiền mừng đã gửi đi trước đó!

Trong khoản chi tiêu mỗi năm của gia đình, khoản tiền cho các mối quan hệ xã giao luôn chiếm phần lớn. Gặp phải những người mặt dày, chuyện bé như mắt muỗi cũng bày đặt phát thiệp mời. Mỗi lần như vậy, hai vợ chồng lại vừa mắng vừa càm ràm ở nhà, đến ngày đó thì vẫn ráng mà đi, chẳng khác gì nuốt phải cục tức.

"Con gái, con chắc chắn muốn để dành hai bàn hả?" Chương Chí Khoan cao giọng hỏi.

Chương Vận Nghi ló đầu từ trong phòng ra, "Đúng vậy, hai bàn!"

Doãn Văn Đan lập tức mắng: "Con không biết bây giờ một bàn tiệc ở Giang Châu đắt cỡ nào hả?"

"Con đã tiết kiệm lắm rồi mà!" Cô cãi lý, "Ban đầu là ba bốn bàn, con đã cắt giảm xuống còn hai, thật sự không thể ít hơn được nữa. Mấy người con mời toàn là bạn thân của con thôi!"

"Bạn con từ năm châu bốn bể kéo tới à?"

Câu đó làm Chương Vận Nghi nghẹn họng, "Dù gì cũng phải giữ lại hai bàn!"

Nói xong lại rụt đầu vào phòng, đóng cửa lại, nằm lăn ra giường nhắn tin từng người bạn để xác nhận thời gian địa điểm. Nghĩ nghĩ một lúc, cô gửi tin nhắn cho Trần Khoát: 【Ngày mai anh thật sự tới chứ?】

Thì ra dù trông có vẻ bình tĩnh tới mấy, con trai cũng có những lúc chột dạ.

Lúc nhận được tin nhắn, Trần Khoát vừa thay đồ từ phòng tắm ra, ngồi bên bàn máy tính là Phí Thế Kiệt quay đầu lại, đưa tay bóp sống mũi, than thở: "Cứ mặc bộ này đi được không!"

Nếu sớm biết rằng cái lý do rủ cậu đến ngủ lại là vì vụ này, có đánh chết cậu cũng không tới.

Trần Khoát mặt không cảm xúc cúi người, tháo một chiếc dép ném qua, "Cút, đây là đồ ngủ."

Phí Thế Kiệt bắt gọn dép rồi ném trả lại không chút áy náy, "Vậy à. À đúng rồi, điện thoại mày rung đấy, tôi đoán nha, là cổ."

Trần Khoát đi tới giường cầm điện thoại, hít sâu một hơi, trả lời: 【Tới chứ.】

Ánh mắt vô thức liếc qua một bên, đến cả Lão Phì với Hà Viễn cũng đi, chẳng lẽ anh lại không? Vô lý thật.

Hôm sau trời rất đẹp, không còn nóng hầm hập như mấy hôm trước. Chương Vận Nghi bị ba mẹ gọi dậy từ sớm, hôm nay cô là nhân vật chính, định sẵn cả ngày phải bận túi bụi. Điện thoại reo liên tục, tin nhắn dồn dập.

Các sảnh lớn sảnh nhỏ trong khách sạn hôm đó đều chật kín người.

Lúc ba người đi ngang qua tấm phông bạt to đùng ở sảnh bên cạnh đề chữ "Chúc mừng XXX đỗ vào Đại học Kinh Đô", cả ba lập tức rảo bước, mắt nhìn thẳng.

Không hề ghen tị, thật đấy, không ghen tẹo nào...

Chương Vận Nghi đứng ở cửa hội trường tiệc chiêu đãi khách khứa, dáng vẻ tươi tắn rạng rỡ, hết lượt này tới lượt khác đón tiếp họ hàng bạn bè. Cười đến mức mặt muốn đơ thì bỗng thấy mắt sáng rực, đám bạn đến rồi! Cô chạy ùa lại, thích thú lắng nghe từng tiếng trầm trồ.

Đúng rồi!

Chính là hiệu ứng cô muốn tạo ra đấy!

Chiếc váy nhỏ hôm nay là dì dẫn cô đến cửa hàng chính hãng chọn mua, cắt may vừa vặn, phần đuôi váy xếp tầng mềm mại mà không cồng kềnh, bình thường mặc ra ngoài cũng không thấy lố.

Ánh mắt của Trần Khoát từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cô. Nhưng ở trường hợp thế này, anh không tiện tỏ ra quá thân thiết trước mặt người khác, chỉ có thể lặng lẽ dõi theo. Thỉnh thoảng ánh mắt họ chạm nhau, anh cười, cô cũng len lén cười theo.

Tiệc hôm nay rất đông khách, Chương Vận Nghi không hề bị khớp, cầm mic lên sân khấu, một mình cô cũng có thể khuấy động không khí. Không lặp lại những câu cảm ơn ba mẹ thường thấy, mà kể vài chuyện hồi nhỏ, những kỷ niệm thời đi học...

"Mọi người chắc lúc đến có thấy sảnh bên cạnh là của bạn nào đỗ Kinh Đại đúng không? Thật ra cháu cũng chẳng kém là bao, bạn ấy đi học ở thành phố Kinh, cháu cũng vậy, khác gì đâu!"

Khách mời phía dưới phá lên cười.

Phí Thế Kiệt cười không ngậm được miệng, ghé sát Trần Khoát thì thầm: "Tôi vẫn thấy thần kỳ đấy, sao hai đứa cậu lại thành đôi được vậy chứ?"

Giống như hai người đến từ hai hành tinh khác nhau.

Một đứa thì lặn không sủi tăm trong chính tiệc của mình, một đứa thì đứng trên sân khấu nói như nước chảy.

Trần Khoát bớt cười, giọng mang theo vẻ "cậu còn giả bộ hỏi nữa à?": "Cậu nghĩ xem?"

Phí Thế Kiệt giả bộ nôn ọe.

Lúc Chương Vận Nghi theo ba mẹ đi từng bàn mời rượu, có người chúc cô: "Khổ tận cam lai rồi, tương lai chắc chắn rạng rỡ vô cùng!" Cô ngoài mặt thì cười hì hì, trong lòng lại muốn khóc, kiếp trước cũng vì nghe mấy lời mía lùi của mấy người lớn này mà tin sái cổ, kiếp này hả, đừng hòng lừa được cô nữa!

Khi họ còn chưa đi đến bàn này, Trần Khoát đã căng thẳng tới mức liên tục uống nước, sắc mặt nghiêm trọng.

Đây là lần đầu tiên anh chính diện gặp phụ huynh của cô.

"Mấy đứa là bạn học của Vận Vận đúng không?"

Doãn Văn Đan vốn là người rất giỏi xã giao, trong ly là rượu vang, không coi mấy đứa học sinh mười tám tuổi này là trẻ con mà thật sự uống mấy ngụm rất nghiêm túc, "Cảm ơn mấy đứa đã chăm sóc Vận Vận nha, ở nhà con bé hay nhắc tới mấy đứa lắm, Đới Giai! Từ Thi Thi, Chu An Kỳ!"

Bà vừa nói vừa liếc qua, gần như gọi đúng tên từng người.

Cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cậu con trai cao nhất nhóm, khẽ mỉm cười: "Trần Khoát, cảm ơn con nhé."

Chương Vận Nghi suýt thì phun cả nước cam trong miệng ra, bị sặc tới đỏ mặt tía tai, lỗ tai cũng hồng như bị véo mạnh, mẹ cô muốn dọa chết người ta sao, chẳng thèm báo trước!

Trong khi đó, đám bạn cùng lớp lần đầu tiên được tận mắt thấy lớp trưởng nhà mình đỏ mặt, tất cả đều câm nín, há hốc mồm.

...

Tiệc mừng không phải ăn xong là xong, ngoại trừ vài người có việc bận phải về sớm, còn lại đều bị Chương Vận Nghi kéo lại, không cho về. Cô xin mẹ hai cái thẻ phòng hai tiếng, có nhóm tụ được một bàn đánh mạt chược, có nhóm ngồi trên ghế hoặc giường chơi đánh bài, không khí náo nhiệt hết sức.

Trần Khoát thì không hứng thú mấy với mấy trò này, chỉ ngồi cạnh Chương Vận Nghi, thỉnh thoảng chỉ bài giúp cô, hai người thì thầm to nhỏ, mưu kế liên hoàn, khiến đối phương thua te tua.

Chơi một lúc, Chu An Kỳ và Tôn Khải Toàn nhanh chóng phát hiện ra lớp trưởng đang tính bài, quá vô sỉ rồi!

Vài người liên thủ đuổi anh ra ngoài, còn vẽ hẳn "ranh giới", không cho anh lại gần Chương Vận Nghi nữa, nếu không thì xử ngay tại chỗ!

Chương Vận Nghi: "......"

Trần Khoát nhướn mày, cũng đành chịu, chuyển qua nằm trên chiếc giường khác, lười mở điện thoại ra nghịch, bèn đan tay kê sau đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chơi hơn một tiếng đồng hồ, mọi người bắt đầu lười biếng, không còn nhiệt tình như lúc đầu nữa. Chương Vận Nghi đã có dự tính từ trước, đặt lá bài xuống, hô hào bạn bè kéo nhau tới KTV gần khách sạn tiếp tục quẩy, hôm nay phải để họ chơi đã đời mới chịu về.

"Khoát——"

Tôn Khải Toàn định gọi Trần Khoát dậy, nhưng bị Chương Vận Nghi vội vàng xua tay ra hiệu im lặng: "Bọn mình đi hát, để cậu ấy ngủ. Cậu ấy tỉnh thì tự biết tìm mình."

"Ô~~~"

Lại là điệp khúc quen thuộc của đám bạn: la ó chọc ghẹo, mắt liếc mày đưa.

Chương Vận Nghi dửng dưng không buồn để ý, cầm thẻ phòng, rón rén theo sau mọi người ra khỏi phòng, lúc đóng cửa cũng rất cẩn trọng, sợ đánh thức người trong phòng. Phòng bên cạnh, Thẩm Minh Duệ với mấy người khác vẫn đang mê say đánh mạt chược, sống chết không chịu đi. Cả nhóm rời khách sạn, đội nắng đến KTV, Chương Vận Nghi mạnh tay book hẳn phòng lớn cho tụi bạn tha hồ vùng vẫy.

"Nghi Bảo!"

Chu An Kỳ giành được micro, vừa hét vừa dùng giọng điệu kiểu "tớ nhìn thấu cậu lâu rồi" trêu chọc: "Bộ định chuồn đi đâu hả?"

Chương Vận Nghi nháy mắt thả thính: "Đi tìm Thàn——"

...h Nham thôi.

Chu An Kỳ lập tức co vòi, vội vàng cắt ngang: "Ờ ờ ờ, không có gì, không có gì!"

Thành công thoát thân, Chương Vận Nghi chống ô bước nhẹ nhàng quay lại khách sạn. Cô lấy thẻ phòng trong túi, quẹt nhẹ lên cảm ứng rồi lặng lẽ chui vào phòng.

Trong phòng.

Trần Khoát vốn đã ngồi dậy định uống nước, nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức nằm xuống giả vờ ngủ, người cứng đờ. Anh nhắm mắt, chỉ có thể đoán qua âm thanh để nhận biết hành động của cô. Nhưng sàn trải thảm, bước chân không hề gây tiếng động.

Cô đang đặt túi?

Hay uống nước?

Cho đến khi nghe thấy tiếng sột soạt khe khẽ, anh mới xác định được cô đã nằm lên chiếc giường bên cạnh.

Đây là phòng tiêu chuẩn, hai giường đơn rộng 1m2.

Trần Khoát nằm đó, cả người căng cứng, tư thế không được tự nhiên.

Chương Vận Nghi nằm nghiêng, lấy mu bàn tay gối đầu, yên lặng ngắm nhìn bạn trai đang "ngủ", trong lòng cũng dịu lại theo từng hơi thở của anh. Khóe môi cô vương nụ cười dịu dàng, dần dần khép mắt lại.

Trần Khoát nằm đợi mãi mà không nghe thêm động tĩnh gì.

Anh không biết cô đang làm gì, liền lén mở mắt, lập tức chạm phải đôi mắt mát rượi đang nhìn mình: "..."

"Biết ngay là anh giả vờ ngủ!" Cô bật dậy, chỉ vào anh tố cáo, "Tưởng lừa được em à? Trẻ con quá! Vô duyên!"

Bày trò diễn kịch trước mặt cô? Đúng là múa rìu qua mắt thợ!

Trần Khoát bất lực. Cô biết anh đang giả vờ ngủ mà còn nằm rình mười mấy phút để bắt tại trận. Rốt cuộc ai trẻ con, ai vô duyên hơn?

Cô ngồi, anh nằm, đúng kiểu "không sợ nước sôi".

Rồi lại "phịch" một cái, cô nằm xuống, đổi tư thế nằm ngửa nhìn trần nhà, thầm đếm số. Chưa đếm tới mười, đệm giường đã lún xuống thêm một phần, có người chui vào.

Hương thơm mát lạnh của anh gần như bao trùm lấy cô. Hai người chen chúc trên một chiếc giường, rõ ràng máy lạnh đang bật, vậy mà nhiệt độ lại cứ tăng dần.

Không biết từ lúc nào, cô đã nghiêng người dựa lên vai anh.

Cánh tay anh cũng để yên cho cô gối.

Cả hai cùng nín thở theo bản năng, mãi cho đến khi cô lười biếng lên tiếng bắt chuyện, hôm nay gần như không có thời gian trò chuyện, mãi đến giờ mới có thể yên tĩnh một chút.

"Sau này mình sẽ cùng nhau lên thành phố Kinh học, anh vui không?"

"Vui." Anh đáp, nhắm mắt lại, cố gắng làm bản thân trông tự nhiên hơn để bớt căng thẳng.

"Nhưng em nghĩ có khi anh sẽ sớm hết vui thôi." Cô nói tiếp, "Vì chỗ ở của chúng ta cách xa nhau."

"Không xa mà." Anh thản nhiên, "Chẳng phải vẫn cùng một thành phố sao?"

Chương Vận Nghi nhìn chằm chằm vào sống mũi anh, không biết người nhắm mắt có cảm giác được ánh mắt người khác không, nhưng chỉ cần cô nhìn tới đâu là anh như cứng người đến đó. Nửa năm sau không biết anh còn dám mạnh miệng "không xa" như thế không, nghĩ tới đó, cô bất giác thấy mong chờ.

"Cười gì vậy?"

Cuối cùng anh cũng mở mắt, bất đắc dĩ nhìn cô. Anh đã căng thẳng đến mức như cái xác bất động rồi, vậy mà cô còn cười được.

"Liên quan gì đến anh."

Nói xong, chính cô cũng sững người.

Anh cụp mắt, ánh nhìn sâu thẳm giống như đang lặp lại từng cử chỉ của cô lúc nãy. Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang căng chặt, cứng đờ, đến khi cô tưởng rằng anh sẽ hôn mình thì anh lại đưa tay che mắt cô lại, khẽ khàng nói: "Em buồn ngủ rồi, ngủ đi."

Chương Vận Nghi chớp mắt.

Lông mi cô khẽ quét qua lòng bàn tay anh.

Cô không nhìn anh nữa, lúc này anh mới quay mặt đi, thở phào một hơi, hơi thở nóng bừng.

Anh rất muốn hôn cô.

Nhưng không dám.

Sợ sẽ có chuyện không kiểm soát được xảy ra.

Mà Chương Vận Nghi thì đúng là đã buồn ngủ, tay anh vẫn giữ nguyên trên mắt cô, nhiệt độ ấm áp khiến cô lầm tưởng mình đang đeo mặt nạ hơi nước, mí mắt cũng dần dần trĩu xuống, chìm vào giấc ngủ trong vòng tay cứng ngắc của anh.

Cảm nhận được nhịp thở của cô dần đều, Trần Khoát mới nhẹ nhàng rút tay về, tay buông thõng bên mép giường, cả người đầy nhẫn nhịn. Anh quay sang nhìn chiếc giường trống bên cạnh, hơi hối hận, lẽ ra nên về đó nằm.

Nhưng cô ngủ ngon lành trong lòng anh, lại còn ôm rất chặt.

Thôi vậy, tới đây rồi thì cứ nằm luôn đi.

2515 words01.07.2025