Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 97: Cô gái anh thích còn rực rỡ hơn hoàng hôn



Editor: Sel

Sau tiệc mừng nhập học, Chương Vận Nghi và Trần Khoát lập tức bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến du lịch sắp tới.

Kỳ nghỉ hè này vừa bình thường lại vừa không bình thường.

Họ đi dự tiệc mừng của hết người này đến người khác, ăn không biết bao nhiêu bữa, hát không biết bao nhiêu bài karaoke. Những điểm đến nổi bật lớn nhỏ trong thành phố Giang Châu đều đã ghé qua, còn cùng nhau đăng ký học lái xe. Nghe thì toàn là mấy chuyện thường tình mà học sinh sau kỳ thi đại học nào cũng làm.

Nhưng cái thường tình ấy lại được làm cùng người mà mình cực kỳ, cực kỳ thích nên mọi thứ cũng hóa ra chẳng còn bình thường nữa.

Trên chuyến tàu cao tốc đến điểm du lịch, Chương Vận Nghi ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài đẹp như tranh vẽ, rồi cảm thấy bả vai trĩu xuống. Cô cúi đầu nhìn Đới Giai đã ngủ say.

Cô khẽ mím môi cười, vươn tay kéo rèm che nắng lại.

Chuyến đi chơi này vốn là kế hoạch mà cô và Trần Khoát ấp ủ suốt một thời gian dài. Nhưng với tình hình hiện tại, cả hai đều không dám quá liều để vượt rào giới hạn của phụ huynh. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành đổ ánh mắt về phía hội bạn, thế là bắt đầu màn đấu trí, đấu tâm lý với Phí Thế Kiệt và Đới Giai kéo dài nhiều ngày trời.

Nỗi khổ bên trong kể ra toàn là nước mắt.

Cô lấy lý do "bao ăn bao ở bao vé xe khứ hồi", "sẽ chụp cho các cậu thật nhiều ảnh siêu đẹp trai siêu xinh xắn", "coi như nợ một ân tình to đùng"... cuối cùng cũng khiến hai người họ mềm lòng gật đầu đồng ý.

Tình bạn cảm động trời đất là như này nè.

Vậy mà sau khi đồng ý rồi, Phí Thế Kiệt vẫn không tha, ngày nào cũng phải gõ cửa, nhắc nhở cô: 【Ai là người vĩ đại nhất, vô tư nhất, lương thiện nhất trên đời này? Trả lời.】

Cô chỉ còn nước bịt mũi mà trả lời: 【Dĩ nhiên là Phí tổng đẹp trai nhất của tụi mình rồi!】

Phí Thế Kiệt còn được đà lấn tới: 【Còn đẹp trai hơn cả Trần Khoát? Trả lời!】

Cô thật sự hết chịu nổi mà vẫn phải nhịn: 【Dĩ nhiên rồi!】

Nhưng tất cả đều xứng đáng!

Điểm đến của họ là một ngọn núi ở một thành phố khác. Cô đã tìm hiểu kỹ lắm, biển mây trên núi đẹp đến choáng ngợp, như tiên cảnh giữa nhân gian. Trên đó còn mát lạnh, hoàn toàn không còn cái nóng hầm hập của thành phố, rất thích hợp để tránh nắng. Đứng từ chỗ cao ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn, ngắm sao chắc chắn sẽ không uổng chuyến này.

Tất nhiên, tất cả những điều đó chỉ là lý do được văn vẻ hóa.

Lý do thật sự là kiếp trước cô từng đi qua rất nhiều thành phố, nhưng lần này cô muốn cùng Trần Khoát đến một nơi mà cả hai chưa từng đặt chân tới, như vậy mới có ý nghĩa.

Trần Khoát và Phí Thế Kiệt ngồi cùng một hàng ghế, một người ở giữa, một người gần lối đi.

Anh đeo tai nghe, nghiêng đầu nhìn sang chỗ của Chương Vận Nghi.

Bất chợt, vai trái của anh nặng xuống.

Anh thu lại ánh nhìn đang dán vào bạn gái, khó chịu quay sang nhìn Phí Thế Kiệt đang dựa cả đầu lên vai mình: "Cho cậu một giây, cút."

Phí Thế Kiệt lập tức ngồi thẳng người, than vãn: "Cậu thực dụng hơn cả bạn gái cậu đấy!"

"Giỏi thì xuống ga tiếp theo mà xuống."

Phí Thế Kiệt dĩ nhiên không chịu thiệt, giờ đây không gì có thể làm tổn thương cậu nữa, bởi vì cậu không có nhược điểm. Nhưng người anh em bên cạnh thì có. Thế là cậu mở khóa điện thoại, giơ ra khoe: "Bạn gái cậu nói tôi đẹp trai hơn cậu đấy, dám nói cô ấy mù không?"

Trần Khoát: "......"

Anh chỉ cười nhạt: "Cô ấy đúng là nhân hậu hơn tôi."

Cách một lối đi, Chương Vận Nghi và Đới Giai dựa vào nhau ngủ gật.

Chuyến đi này không quá dài cũng chẳng ngắn. Đến nơi đã là giữa trưa. Họ bắt xe đến một nhà hàng được dân mạng gợi ý, bốn người quét sạch cả bàn thức ăn, không chừa lấy một miếng.

Đới Giai ôm bụng cảm thán: "Sống lại rồi đây này."

Vỏn vẹn bốn chữ lại làm tim Chương Vận Nghi tan chảy.

Cô vội vàng chạy sang cửa hàng bên cạnh mua nước đá, mở nắp chai hai tay đưa cho bạn, hỏi han ân cần như thể mẹ hiền.

Phí Thế Kiệt hích hích tay Trần Khoát, nhướn mày, bày tỏ nội tâm: nhìn đi mà học tập.

Trần Khoát đáp lại bằng một cú thúc cùi chỏ, Phí tổng mà cũng muốn hưởng đãi ngộ này á? Chờ kiếp sau nhé.

Cả nhóm bắt xe tới chân núi, chủ nhà trọ nhiệt tình lái xe xuống đón. Ngay cả Chương Vận Nghi đang hào hứng nhất cũng bị con đường quanh co trên núi hành cho tơi tả, mềm nhũn nằm rũ trong lòng Trần Khoát như cá chết.

"Em muốn nôn rồi..." Cô thều thào, cảm thấy quyết định không leo núi ở kiếp trước là hoàn toàn đúng đắn.

Trần Khoát nhíu mày: "Cố chịu chút."

Lời này lại chọc cô phì cười: "Em tưởng anh sẽ bảo em nôn lên người anh cơ."

Trần Khoát thì không cười nổi, vươn tay sờ trán cô: "Hay bảo bác tài dừng lại một lát nhé?"

"Đừng." Cô vội ngăn, "Ráng tí nữa là qua thôi... chỉ là muốn ăn cái gì mát mát ấy, chị Giai, cậu có không?"

Mắt Đới Giai lờ đờ: "Đừng nói với tớ, không thì tớ nôn thật đấy..."

Không cần suy nghĩ, Trần Khoát móc trong túi quần thể thao ra một thanh kẹo bạc hà xanh, "Anh có cái này."

Chương Vận Nghi mắt sáng rỡ, "Oa~" rồi lập tức bóc một thanh bỏ vào miệng, nhai rôm rốp. Không quá ngọt, hương bạc hà mát lạnh tan dần, sảng khoái lan tỏa. Cô lại chia cho Đới Giai và Phí Thế Kiệt mỗi người một thanh.

Người mà dễ chịu hơn rồi thì não bắt đầu hoạt động lại.

Cô đột nhiên bật cười.

Không nhịn được, càng lúc càng cười to: "Ha ha ha ha ha!"

Ngồi ở ghế phụ, Phí Thế Kiệt quay đầu lại nhìn, giật mình: "Cậu điên rồi à?"

Đới Giai cũng chẳng hiểu cô đang cười cái gì, gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Ừ, đúng là điên rồi."

Chỉ có Trần Khoát ngơ ra mấy giây rồi dần hiểu ra, xấu hổ đưa tay gãi đầu. Anh ngốc thật rồi.

Anh hết nói nổi, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng tiếng cười của cô vẫn không dứt, truyền sang anh, khiến khoé môi anh cũng bất giác cong lên.

Tài xế sợ họ ói lên xe, rón rén nhắc nhở: "Bên tôi rửa xe kỹ hết 50 đồng đấy."

Chương Vận Nghi lập tức bật dậy như hồi sinh: "Cháu khỏe rồi! Sống lại rồi đây!"

Còn lý do tại sao cô cười thì chỉ có cô và Trần Khoát là hiểu rõ.

Trần Khoát siết chặt tay cô một cái. Đừng nói nữa.

...

Nhà trọ nằm trên núi, mùa hè là cao điểm du lịch, nên nơi nào mát mẻ một chút đều đông nghịt người. Chương Vận Nghi đã nghiên cứu kỹ mới chọn được chỗ này, điều kiện tuy không phải tốt nhất, nhưng nhiệt độ tự nhiên dễ chịu thế này thì phòng máy lạnh cũng không sánh bằng.

Cô đặt hai phòng sát nhau.

Một phòng là Trần Khoát và Phí Thế Kiệt ở, còn lại là cô và Đới Giai.

Mấy người vừa như cá chết trên xe giờ lại tung tăng như cá gặp nước, đúng là thể lực tuổi mười tám không phải dạng vừa.

Phí Thế Kiệt lập tức mê tít nơi này, quay sang hỏi Chương Vận Nghi: "Tại sao mình chỉ ở đây một đêm? Ở thêm vài ngày không được à?"

Chương Vận Nghi mỉm cười: "Cậu nghĩ sao??"

Cô không biết nơi này dễ chịu chắc?

Tại sao không ở thêm mấy hôm? Cái ví của cô không đồng ý chứ sao. Giờ đang mùa du lịch cao điểm, tụi nó có biết không, chỉ hai căn phòng này thôi đã ngốn của cô bao nhiêu tiền rồi! Nếu biết rồi mà vẫn dám hỏi như vậy thì đúng là đồ vô lương tâm!

Phí Thế Kiệt bừng tỉnh, giơ tay chỉ về phía Trần Khoát đang rửa tay trong nhà vệ sinh: "Ơ hay, chẳng phải có người kia à?"

Trần Khoát nghe xong không buồn rửa tay nữa, đi ra tóm lấy thằng bạn mập kéo tuốt vào nhà tắm.

Chuyện đi chơi này, anh tham gia bàn bạc mọi chi tiết, nhưng không còn cách nào khác, vì cô rất kiên quyết. Gương mặt lúc nào cũng đầy khí thế: "Giao cho em! Du lịch tiết kiệm cũng vui như thường! Tin ở em đi, em là giỏi nhất!"

Vốn dĩ anh muốn giảm gánh nặng cho cô, định âm thầm mua vé xe, còn nhờ Phí Thế Kiệt inbox riêng Đới Giai xin số căn cước công dân.

Và Đới Giai trả lời: 【Không thể nào. Các cậu nghĩ gì vậy? Tớ sẽ méc luôn bây giờ đấy.】

Là bạn thân cỡ nào với Chương Vận Nghi thì cô ấy cũng không làm chuyện sau lưng bạn như vậy. Quay đầu là bẻ lái ngty, và còn tuyên bố chắc nịch đến lần thứ một trăm: cô ấy luôn đứng về phía bạn thân! Lần sau muốn tạo bất ngờ gì như sinh nhật các kiểu, tốt nhất đừng kiếm cô ấy giúp.

Vì cô ấy thật sự giấu giếm không nổi...

Sau khi biết chuyện, Chương Vận Nghi giận dỗi phũ phàng Trần Khoát mười phút, còn đổi tên lưu trên điện thoại từ "Cục cưng ngoan" thành "Đồ cẩu tặc".

Cô đã nói là làm được thì nhất định sẽ làm được! Phải tin tưởng cô chứ!

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng gào thảm thiết của Phí Thế Kiệt: "Cậu dám đánh tôi?!"

Chương Vận Nghi và Đới Giai cười đến gập cả lưng.

Trần Khoát cười nhạt: "Tôi còn chưa tính sổ với cậu đấy."

Chuyện này mãi mới yên lại bị lôi ra, Phí Thế Kiệt nào hiểu được cái cảm giác mười phút bị "phớt lờ" nó dài tới nhường nào? Tất nhiên là không, vì cậu đâu có bạn gái.

Bốn người đi dạo quanh homestay, không khí trên núi trong lành mát mẻ, thong thả và dễ chịu vô cùng. Họ cứ như đang đi săn kho báu, đến khi bắt gặp một con suối nhỏ, lập tức phấn khích không thôi. Phí Thế Kiệt và Đới Giai còn do dự muốn thử xem nước suối có ngọt như sách giáo khoa nói không.

Chương Vận Nghi nhỏ giọng nói: "Có người thấy suối thì muốn uống, có người lại muốn ngâm chân."

Trần Khoát vòng tay ôm lấy vai cô, bật cười không nhịn được, xoa nhẹ đầu cô.

Phí Thế Kiệt: "??"

Đới Giai: "??"

Hai người đồng loạt buông tay, nước suối trong lòng bàn tay cũng theo đó mà bắn tung tóe, tạo thành những đóa bọt nhỏ rồi lại nhập vào dòng chảy.

...

Chương Vận Nghi gọi ngày hôm nay là "thời gian được mua bằng tiền", trôi qua nhanh chóng nhưng hoàn toàn xứng đáng. Đặc biệt là hoàng hôn đẹp hơn cả trong thành phố. Đã tới đây rồi thì phải chụp cho thật nhiều thật nhiều ảnh, nếu không thì coi như chưa từng đến. Cô tìm khắp nơi để kiếm góc chụp lý tưởng, cuối cùng cũng tìm được một chỗ vừa ý.

Đới Giai và Phí Thế Kiệt cũng vui vẻ học theo mấy vị khách du lịch khác, cùng nhau hò hét vang vọng giữa núi đồi.

Nhìn bạn bè vui vẻ, Chương Vận Nghi cũng thấy ấm lòng. Ánh mắt cô lại dừng trên người Trần Khoát đang cầm máy ảnh, hỏi: "Anh có vui không?"

Trần Khoát khẽ "ừ" một tiếng.

Chỉ là đúng như cô nói, anh là kiểu người hơi ít lời, không biết dùng từ ngữ nào để diễn đạt hết cảm xúc trong lòng, cho nên càng muốn dùng hành động như ôm lấy cô, hay để trái tim mình đập thay lời để nói rằng sau chữ "ừ" đó là cả một bài văn ba ngàn chữ chưa kịp viết ra.

"Đừng qua đây!" Chương Vận Nghi ngăn lại, ra hiệu cho anh nhìn về phía chân trời. Ánh cam lấp lánh phủ kín mặt đất, mắt cô sáng rỡ, vui vẻ bảo anh chỉnh lại ống kính, rồi giơ tay lên, "Chụp kiểu mặt trời nằm gọn trong lòng bàn tay ấy, hiểu không?"

Trần Khoát với tư cách là một bạn trai đã chụp cho bạn gái không dưới vài trăm tấm ảnh suốt mùa hè này, khỏi nói cũng hiểu.

Anh giơ máy ảnh lên, lấy nét.

Cô là tiêu điểm.

"Trông nó có nằm trong lòng bàn tay em không?" Cô lớn tiếng hỏi.

Trong ống kính của Trần Khoát, cô gái mà anh thích còn rực rỡ hơn cả hoàng hôn hôm nay.

Anh vốn chẳng có cảm xúc gì đặc biệt với thiên nhiên.

Nhưng kể từ khi cô xuất hiện trong khung cảnh ấy, anh mới thật sự cảm nhận được thế nào là vẻ đẹp.

Anh khẽ đáp, giọng thật nhẹ: "Đang nằm đó rồi."

Và sẽ luôn nằm đó.

-

Tác giả có lời muốn nói:

100 cái hun hun hun~~ 😘Chính văn dừng ở đây nhé.Anh là hoàng hôn của cô, còn cô là vì sao của anh. 🌹

Ngày mai bắt đầu đăng ngoại truyện: — Có yêu xa cùng thành phố, gian khổ mà chẳng đứng đắn tí nào trong đời sống đại học. — Cũng có tuyến "if" nữa nha! 💪💪💪

- HOÀN CHÍNH VĂN -