Trở Về Thời Niên Thiếu Của Sếp

Chương 98: Ngoại truyện 1 - Thấy phiền vì trên đời này có nhiều con trai quá



Editor: Sel

Một tuần bốn buổi học sáng sớm, Chương Vận Nghi hoàn toàn khuất phục, mỗi ngày đều như đang tham gia chạy đua sinh tử với mấy cô bạn cùng phòng. Còn mấy ngày còn lại sống cũng như chết, nhưng đến thứ Sáu thì lại tràn trề năng lượng, vì nếu không có gì bất ngờ thì đây chính là ngày cô được gặp anh.

Phần lớn thời gian là anh qua tìm cô, đôi khi chính cô cũng phải ngẫm nghĩ sao giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt lần này lại dài đến vậy chứ? Dù khoảng cách không hề gần nhưng hai người vẫn giữ tần suất gặp nhau hàng tuần, mà mỗi lần gặp lại đều hào hứng như lần đầu.

Chết tiệt, lỡ đâu anh chính là chân ái của đời cô thì sao?!

Chương Vận Nghi vừa mở mắt đã bật chế độ tăng tốc, rửa mặt thay đồ nhanh như chớp, mặt mộc phăm phăm ra khỏi ký túc. Buổi sáng còn có tiết học, đồ đạc mang theo không ít, đầy đủ đồ skincare, makeup, cả đồ thay nữa. Mua vội bữa sáng ở căn-tin rồi chạy thẳng lên lớp, tìm cô bạn thân nhất để ngồi cạnh.

Suýt nữa thì nghẹn chết vì cái bánh bao, cô vội vã mở bình giữ nhiệt uống mấy ngụm nước rồi mới hoàn hồn, mở điện thoại ra trả lời tin nhắn của Trần Khoát: 【Đừng lải nhải nữa, em không đi taxi đâu.】

Mấy hôm trước đã bàn xong rồi, học xong là cô sẽ qua chỗ anh.

Sáng nay anh dậy sớm đã bắt đầu cằn nhằn, bảo cô nên đi taxi, sẽ thoải mái hơn nhiều. Thấy không, có quỹ đen riêng thì nói chuyện đúng là khí phách.

Nhưng cô không thèm để ý, taxi mất trăm mấy, còn tàu điện thì vài nghìn. Con trai đúng là biết tiêu tiền như rác.

Còn bên này, Trần Khoát vừa dậy là bắt tay vào dọn dẹp. Mấy cậu bạn cùng phòng đi ngang qua đều ngửi được mùi bạc hà từ nước cạo râu, liền kéo dài giọng trêu: "Tôi khỏi cần xem lịch luôn á, chỉ cần ngửi được mùi này là biết hôm nay thứ Sáu."

Thằng bạn còn lại cũng không nỡ bỏ qua cơ hội: "Tôi cũng muốn yêu đương quá trờiiiii~"

Rồi có đứa ló đầu từ giường xuống: "Ê Khoát, bạn gái cậu còn cô bạn nào độc thân không?"

Trần Khoát lười đáp, chỉ nói gọn lỏn: "Có, nhưng cậu không có cửa."

"Cái miệng cậu ngậm thuốc chuột hả? Cay quá!"

Ký túc bốn người, hai có gấu hai độc thân, mà hai đứa ế lại còn lười như hủi. Ngoài giờ học thì không ra khỏi phòng, muốn có người yêu á? Nằm mơ đi.

Thấy vẫn còn dư thời gian, Trần Khoát bắt đầu hì hục giặt giày. Vốn đã kỹ tính, có bạn gái rồi lại càng không lơ là. Phí Thế Kiệt từng mắng anh bệnh ngôi sao phát nặng quá rồi, quen nhau nửa năm rồi mà cũng không biết lơi một chút cho nhẹ đầu à?

Trần Khoát chỉ nhàn nhạt đáp: "Thế nên tôi mới có bạn gái."

Nhìn anh bận rộn như vậy, bạn cùng phòng cũng bị kéo theo, lôi giày ra giặt chung. Vừa giặt vừa tám chuyện tào lao.

Dù ở đại học toàn người giỏi, Trần Khoát có thể không phải kiểu xuất sắc nhất, nhưng vẫn rất nổi bật, từ gương mặt, vóc dáng, chiều cao, có cái nào không hút mắt người ta? Có vài cô từng để ý, nhưng không bao lâu là rút lui sạch. Dù chưa từng trò chuyện với anh, mấy bạn nữ cũng biết rõ anh có bạn gái rồi, mà hai người còn rất yêu nhau.

Avatar của anh là ảnh chụp chung với bạn gái.

Cô cười cực kỳ ngọt ngào.

Ba lô thì treo cái móc khoá hình dâu tây hường phấn không hề ăn nhập gì với ngoại hình của anh. Nghe nói là bạn gái tặng.

Sau khi tan học, Chương Vận Nghi vẫy tay chào tạm biệt bạn cùng phòng, vui vẻ rời khỏi trường, và ngay sau đó bước vào trạng thái "chịu khổ vì yêu". Mẹ nó cái kiểu yêu xa trong cùng thành phố này thật sự mệt xỉu. Chưa bàn tới chuyện đi bộ tới ga tàu điện bao xa, riêng số chặng tàu thôi cũng hơn hai mươi trạm, y như đi hành xác vậy!

Điện thoại rung lên, cô kéo khoá túi ra, trên đó treo cái móc khoá hình hạt dẻ siêu đáng yêu, có mấy người từng hỏi cô mua ở đâu rồi.

Là cuộc gọi của Trần Khoát.

Anh tranh thủ giờ nghỉ tiết để gọi cho cô.

"Em tới đâu rồi?"

Cô ngẩng đầu nhìn bảng chỉ dẫn, mặt mày như mất hết sức sống: "Còn lâu lắm, em còn chưa đổi chuyến."

"Vất vả rồi." Anh nói, giọng nhuốm đầy bản năng cầu sinh.

Lúc đầu cô còn hơi giận đấy, nhưng ba chữ đó vừa buông ra, cơn giận tan sạch. Đồ học lỏm, câu đó vốn là cô hay nói với anh mới phải. Anh là người tìm cô nhiều hơn, mỗi lần gặp là cô ôm anh rồi nói "vất vả rồi", anh sẽ bật cười, hôn lên đỉnh đầu cô, đáp "nên mà".

Nhưng cô không học đòi như anh. Cô không nói "nên mà".

Vì yêu đương không phải điều gì "nên", mà là một món quà.

Cô cười khẩy: "Vất vả cực kỳ luôn đó!"

"Ừ." Anh không nhịn được bật cười, "Vậy tí nữa anh dẫn em đi ăn món ngon."

"Tiện thể hỏi luôn—" Cô dừng một chút, ánh mắt cười cong, "Giờ anh còn thấy chúng ta không xa nhau không?"

Trần Khoát cũng là người có tự tôn đấy nhé. Mới mấy tháng trước còn mạnh miệng tuyên bố "không xa mà", giờ mà thừa nhận sai thì mặt mũi biết để đâu?

Anh suy nghĩ mấy giây rồi rất đàng hoàng mà đáp: "Em đến thì thấy xa. Anh đến, không xa."

Chương Vận Nghi suýt nữa thì cười sặc. Cái miệng này ai dạy vậy trời, sao mà ngọt thế.

"Không nói nữa, đông quá." Cô nói, "Anh còn có tiết, lo học đi!"

"Ừ." Anh vẫn cẩn thận dặn dò, "Cất điện thoại cẩn thận, đeo ba lô phía trước chứ đừng để sau lưng."

Cô lấy tay che điện thoại, nói nhỏ: "Biết rồi, yên tâm đi, em chưa từng bị mất gì cả."

Còn cái vụ hồi trước điện thoại của Trần Khoát bị trộm, chắc giờ tên trộm đó đêm ngủ cũng không yên đâu. Mỗi lần nhắc tới, mặt anh vẫn đen như đáy nồi. Chuyện đó anh sẽ nhớ suốt đời, và mỗi khi nhớ lại, thể nào cũng rủa tên đó một câu trong lòng.

"Vậy thì em giỏi quá rồi." Anh đáp, giọng bình thản mà dịu dàng.

Cúp máy xong, Chương Vận Nghi gửi thêm một tin nhắn để dỗ dành anh: 【Không đúng, cái này bị trộm rồi 🩷】

Trần Khoát nhìn lại tin nhắn mấy lần liền, vừa đọc vừa uống nước, tâm trạng tốt cực kỳ.

Còn cô thì tiếp tục lê thân trên tàu điện, khổ sở mà không dám ngủ, chỉ có thể mở to mắt quan sát người trong toa, rồi dần dần cũng thấy vui, cô bắt đầu đoán nghề nghiệp của họ, cảm giác như con đường tìm đến anh cũng trở nên thú vị hơn.

Đến ga, cô theo dòng người ra ngoài, chưa vội xuất trạm mà đứng nép qua một góc ít người, lấy gương nhỏ ra chỉnh tóc. Yêu xa cũng không phải không có cái haí, mấy ngày không gặp, tự nhiên lại thấy hơi hồi hộp.

Vừa bước ra khỏi trạm, còn chưa quen với ánh nắng chiều, thì lập tức nhìn thấy Trần Khoát đang đứng cạnh chiếc xe đạp.

Anh chẳng khác gì hồi cấp ba, vẫn áo khoác lông vũ đen, quần thể thao xám.

Cô hắng giọng khẽ một tiếng, vậy mà anh liền ngoảnh đầu lại, ánh mắt rơi thẳng về phía cô. Anh hình như cũng hơi ngại, nhưng niềm vui và bất ngờ trong mắt lại tràn trề.

Cô chạy nhanh về phía anh, anh mở tay đón cô vào lòng, vui vẻ dụi nhẹ lên mái tóc của cô.

Cô mặc áo khoác lông màu vàng, anh mặc màu đen, cả hai như hai ổ bánh mì vừa ra khỏi lò, thơm nức mũi.

"Anh đợi có lâu không?" Cô ngẩng lên hỏi.

"Không đâu." Lần này thật sự là không, vì anh cũng vừa tan học không lâu, phóng như bay đạp xe đến đây. "Đói không, ăn chút gì lót dạ đi."

Ghi-đông xe còn treo một túi nilon, bên trong là mấy cái bánh mì mà cô thích ăn.

"Đói từ đời nào rồi ấy chứ!"

Cô đón lấy nhưng chưa vội ăn. Trời bên ngoài lạnh quá, cô sợ vừa há miệng là gió tạt thẳng vào bụng, nên leo lên yên sau xe, ôm chặt lấy eo anh.

Trần Khoát cúi đầu nhìn thoáng qua, khóe môi hơi cong lên.

Cô ôm rất chặt.

Anh sợ cô lạnh liền kéo tay cô nhét vào túi áo khoác của mình: "Vậy sẽ ấm hơn một chút."

"Ya!" Cô hô lên một tiếng như ra lệnh.

"Ngồi chắc nha."

Anh đạp bàn đạp, chở cô chạy về phía trường. Vì để gặp nhau phải vượt cả một quãng đường dài nên mỗi giây mỗi phút ở bên nhau đều quý giá. Dù phải nói chuyện to vì gió rít, cả hai vẫn hào hứng chia sẻ đủ thứ chuyện lặt vặt suốt tuần qua.

Dạo gần đây, Chương Vận Nghi đặc biệt háo hức với căn-tin trường anh. Mấy hôm trước đã bắt đầu lên kế hoạch phải ăn món này món kia.

Trần Khoát bất lực: "Ra ngoài ăn không tốt hơn à?"

"Anh biết cái gì chứ!"

Anh dắt xe đi khóa lại, rồi đưa cô vào căn-tin. Người ăn đông lắm, tranh thủ còn chỗ là chốt luôn. Anh đi xếp hàng mua đồ, tay chân bận rộn vô cùng, bởi vì món nào cô cũng muốn ăn.

Chương Vận Nghi ngồi đợi, vừa nhìn quanh vừa mong ngóng, tiện tay chụp ảnh đồ ăn gửi cho Đới Giai: 【Bữa tối hôm nay, phần 1...】

Đới Giai cũng gửi lại ảnh bữa tối của mình, nhìn là biết ăn trong ký túc: 【Ăn xong đi tắm, tìm phim coi nè hehe. Độc thân đúng là sướng, người không mệt mà ví cũng không xẹp~~】

Cảm thấy bị đâm thẳng tim!

Chương Vận Nghi nín cười đáp lại: 【Ủa chứ đồng chí Chu gì đó không rủ đi chơi hả?】

Đới Giai: 【... Tớ với cậu ta không có cửa đâu mà】Chương Vận Nghi: 【Ầyyy a, lại còn "cậu ta" nữa kìa】

Hai người đang tám vui thì bỗng nhiên có giọng nam ngập ngừng vang lên từ phía trên: "Chỗ này... có người ngồi chưa?"

Cô ngẩng đầu lên, thấy một khuôn mặt không hẳn là xa lạ, liền khựng lại.

Tiếu Triết lấy hết can đảm mới dám lại gần.

Từ lúc bước vào, cậu ta đã chú ý đến cô. Không khoa trương gì, thật sự là cảm giác như bị sét đánh. Sợ cơ hội trôi qua mất, do dự một hồi lâu mới quyết định tiến lại. Cố tình ngó lơ cái balo đen đặt bên cạnh ghế, vừa đối mắt với cô, tim đã lệch nửa nhịp.

Chương Vận Nghi bất ngờ nhìn cậu ta.

Đối với cô, thật ra cậu ta không hoàn toàn xa lạ.

Kiếp trước họ gặp nhau trong tiệc sinh nhật bạn, cậu ta chủ động xin liên lạc. Nhưng không phải gu của cô, cậu ta vừa tỏ tình là cô từ chối thẳng luôn.

Không ngờ kiếp này lại gặp sớm hơn mấy năm.

"Ngồi rồi." Giọng Trần Khoát vang lên từ sau lưng, bưng khay thức ăn vừa tới, nhàn nhạt trả lời thay cô.

Tiếu Triết quay đầu lại: "..."

Chương Vận Nghi cũng vội vàng nói thêm: "Bên kia còn chỗ kìa!"

"À à, cảm... cảm ơn."

Đợi bóng dáng cậu ta lủi thủi rời đi, Trần Khoát mới khẽ cau mày ngồi xuống bên cạnh, đưa cô đôi đũa và thìa, lát sau đã lại thả lỏng, hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không?"

"Ăn xong rồi tính~"

Bình thường Chương Vận Nghi hay gọi nhiều nhưng ăn chẳng được bao nhiêu. Nhưng từ khi quen Trần Khoát thì không sợ gọi thừa nữa. Anh đang tuổi ăn tuổi lớn, phần thừa của cô, anh xử lý sạch trơn.

Ăn uống no nê, bước ra khỏi căn-tin thì trời đã tối hẳn, gió cũng lạnh thêm vài phần.

Anh nắm tay cô nhét vào túi áo mình để ủ ấm. Lúc này chẳng cần vội về ký túc, cả hai coi như đi bộ tiêu cơm. Đi ngang tiệm hoa quả, anh dừng lại mua cho cô một hộp dâu tây và cherry.

"Hôm nay xem phim hay để mai xem?" Anh không rời mắt khỏi cô mà hỏi.

Chương Vận Nghi chẳng suy nghĩ: "Mai đi!"

Hôm nay mệt muốn xỉu, sáng học, chiều băng núi băng sông, ăn no là chỉ muốn lăn ra ngủ.

"Được thôi."

Đêm xuống, gió như dao cứa mặt. Hai người đón taxi tới khách sạn gần đó. Chương Vận Nghi quẹt thẻ mở cửa, bỏ thẻ vào để lấy điện, ánh mắt nhìn hai chiếc giường đơn trải phẳng phiu, khóe môi khẽ cong.

Từ khi nào bắt đầu thay đổi nhỉ?

Tuần trước.

Tuần trước anh đến trường tìm cô, trời cũng tối sầm. Lúc ăn xong thì cũng hết thời gian, chỉ có thể đứng lặng ngoài cổng. Cô khó chịu, anh không nói gì. Cô dùng mũi giày đá nhẹ anh, anh cũng lặng lẽ đá lại, giống hệt trò con nít.

Không biết ai cười trước, mà cuối cùng hai đứa lại cười toe toét như ngốc.

Sau đó cô vội vã chạy về ký túc lấy đồ, anh đứng dưới đợi.

Tối hôm đó mỗi người một giường. Hai đứa nói chuyện tới khuya, cô cũng chẳng nhớ rõ lúc nào ngủ thiếp đi, chỉ biết khi mở mắt đã hơn mười giờ, còn anh đã rửa mặt xong, yên lặng ngồi ghế chơi điện thoại.

Kỳ lạ thật, cảm giác vừa vui vừa yên tâm.

"Em có ăn dâu không, anh đi rửa." Anh đặt balo lên bàn, tránh ánh mắt cô, hơi ấm trong phòng khiến cổ họng anh khô khốc.

"Có chứ."

Chương Vận Nghi cảm thấy nóng ran, tai đỏ mặt cũng đỏ. Cô cởi áo khoác phao, kiếm chuyện để nói: "Anh đưa áo khoác cho em, em treo chung luôn."

"...Ừ."

Để đánh lạc hướng, cô ngồi trên ghế lướt điện thoại định trốn một chút. Nhưng vừa mở nhóm làm bài tập, lập tức muốn trợn trắng mắt, rồi đó, mất tập trung thành công luôn, cô chẳng hề phát hiện tiếng nước trong nhà tắm đã ngừng từ lúc nào.

Trần Khoát rửa trái cây rất kỹ. Điện thoại rung liên tục, anh cứ tưởng có việc gấp. Lau khô tay, mở ra xem mới thấy là bạn cùng phòng gửi một ảnh chụp màn hình: 【Có phải bạn gái cậu không?】

Là một bài đăng tìm người trên diễn đàn.

Nội dung rất sơ sài, chỉ nói là khoảng thời gian nào đó trong căn-tin, có thấy một cô gái mặc áo khoác vàng, muốn hỏi xem cô là sinh viên khoa nào.

Loại bài này thường chẳng ai thèm để ý, lần này cũng thế, chìm nghỉm luôn. Bạn anh chỉ tình cờ thấy.

Anh trả lời: 【Không phải.】

Dù chính anh cũng không chắc. Người mặc áo vàng thì đầy, nhưng anh bỗng nhớ tới chuyện lúc ăn cơm ban nãy.

"Em rửa tay rồi ăn nhé."

Trần Khoát đi ra khỏi nhà tắm, đặt hộp trái cây lên bàn trà nhỏ, nhẹ giọng nói.

"Để tí nữa ăn... aaaa em phiền chết mất!" Chương Vận Nghi tuôn một tràng bực bội, Trần Khoát không giống Đới Giai sẽ hùa theo chửi, nhưng anh là nơi cô có thể trút hết tâm sự mà không sợ bị kể lại với ai.

Hôm nay anh lại bất ngờ nói: "Anh cũng phiền lắm."

Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, "Anh phiền cái gì?"

Rửa tay: dừng.Ăn trái cây: tạm hoãn.

Cô nhớ lần trước anh nói "có hơi phiền" là khi bị thầy giáo biết chuyện. Lần này lại nâng cấp thành "phiền lắm"...

Tức là còn nặng hơn, tương đương với bị ba thầy giáo tóm cùng lúc.

Với tư cách là bạn gái chu đáo nhất vũ trụ, cô tuyệt đối không thể lơ đi được, nhìn anh chăm chú, chờ anh nói tiếp.

Giọng Trần Khoát đều đều, không chút gợn sóng: "Anh phiền vì trên đời này nhiều con trai quá."