Thẩm Liên sợ lạnh, chơi đùa không bao lâu đã trở vào, vẻ hưng phấn trên mặt còn chưa tan đi, nhận lấy cốc trà gừng dì Phân đưa tới uống một hơi cạn sạch.
Một tháng kế tiếp, Thẩm Liên tham dự hai hoạt động, nhận ba quảng cáo, Hồ Khải Lam lại không hối thúc nữa. Dù là phía Đới Đồng hay Triệu Văn Thư đều chưa có kịch bản nào hay, giống như mọi thứ xung quanh đều có ý làm cho Thẩm Liên sống chậm lại vậy.
Bước vào tháng mười hai, Cừ Đô chính thức chào đón trận tuyết lớn đầu tiên.
Bay lả tả ba ngày, gió lớn tàn phá bừa bãi, lạnh tới khiến người ta không muốn ra khỏi cửa.
Hôm nay Thẩm Liên đang vây quanh bếp lò pha trà, Phùng Duyệt Sơn gọi điện tới: "Cậu Thẩm, núi Phù Thanh mở cửa rồi, bên đó tôi có sân trượt tuyết, đi không?"
Ánh mắt Thẩm Liên sáng ngời: "Đi. Để tôi nói với Dịch Lan."
Sở Dịch Lan đang ở công ty, người này đi làm gió tuyết cũng không ngăn cản được, trừ khi sáng sớm có Thẩm nào đó rầm rì ôm lấy anh không buông. Vừa hay có một dự án mới kết thúc, Sở Dịch Lan đang nghĩ có nên dẫn Thẩm Liên đi nơi nào thả lỏng hay không, lời đề nghị của Phùng Duyệt Sơn có thể nói là rất đúng lúc.
Thời gian định vào hai ngày sau. Kế hoạch ban đầu của Sở Dịch Lan là đi họp xong sẽ về đón Thẩm Liên tới núi Phù Thanh. Kết quả có một đối tác lâu năm ghé công ty thăm hỏi, đoán phải trễ qua giữa trưa, mà Thẩm Liên lại ở nhà tới mốc meo rồi, còn mấy người Phùng Duyệt Sơn đã lên đường từ hôm qua, bây giờ qua cũng không nhàm chán. Vì thế, Sở Dịch Lan bảo Tôn Bỉnh Hách đi đón y tới chỗ chơi trước.
Tuy sức chiến đấu của trợ lý Tôn kinh người nhưng đối kháng mãi cũng sẽ mệt mỏi, dù gì cứ phải nhìn đám người đó không ngừng mắc lỗi sai là một chuyện vô cùng tra tấn.
Cho nên đối với nhiệm vụ Sở gia phát tới, Tôn Bỉnh Hách nhận lấy chìa khóa lập tức rời đi.
"Ham chơi." Dương Bân nở nụ cười.
"Ai ham chơi? Bỉnh Hách?" Sở Dịch Lan nói tiếp: "Cậu nghe xem lời này của cậu có hợp lý không? Khi trước lúc Hanh Thái bận rộn nhất, trừ tôi thì chính là cậu ấy, còn cậu đều trốn ra phía sau."
Dương Bân: "..."
Cuộc họp hôm nay không phải trợ lý Tôn chủ trì, ngay giây phút mọi người nhìn thấy trợ lý Dương đều thở phào nhẹ nhõm, trông dáng vẻ đó như rất muốn khui một chai champagne chúc mừng ngay tại chỗ.
Tâm trạng của Tôn Bỉnh Hách cũng rất tốt, hắn lái xe của Sở Dịch Lan thẳng một đường tới trước cửa biệt thự. Thẩm Liên đã ăn mặc chỉnh tề, nhìn từ xa dưới chân giống như có thứ gì lông xù xù đang bò. Đến gần, hạ cửa kính xe xuống, Tôn Bỉnh Hách mới nhìn thấy một đám mèo con.
"Bỉnh Hách." Thẩm Liên cười chào hỏi, cùng lúc khom người với lấy "đồ trang sức" đang không ngừng đu bám trên người mình: "Công lao to lớn của Trư Mễ nhà tôi đấy. Thế nào, dễ thương lắm phải không?"
Tôn Bỉnh Hách gật đầu: "Dễ thương."
"Nếu thích, tôi tặng anh một con."
Tôn Bỉnh Hách nghe vậy hơi do dự, sau đó lại lắc đầu: "Thôi."
Lâu lâu hắn mới được rảnh rỗi, một năm mười hai tháng thì có mười một tháng đều bận rộn hết nửa tháng, làm gì có thời gian chăm sóc chúng.
Thẩm Liên cũng nghĩ tới điểm ấy, không lại khăng khăng nữa, đuổi đám cục bông vào trong nhà rồi mới lên xe.
Trong điện thoại, Sở Dịch Lan nói với y có lẽ anh còn phải bận chút nữa.
"Anh nói Chu Nguyên Lâm có tới không?" Thẩm Liên tò mò.
Tôn Bỉnh Hách đánh tay lái: "Nếu tới thì trốn cho kỹ vào."
Thẩm Liên không khỏi cười ra tiếng.
Chu Nguyên Lâm đã chơi trò "mèo vờn chuột" với Tôn Bỉnh Hách được một thời gian rồi, ra đa cảnh báo của người này hẳn đã bật ở chế độ cao nhất, vài lần may mắn trốn thoát được từ trong cảnh nguy khốn.
Trợ lý Tôn tin một người có thể may mắn nhưng không tin vẫn luôn gặp may như vậy.
Thẩm Liên và Tôn Bỉnh Hách có rất nhiều chuyện để tán gẫu, nhắc đại một đề tài, hai người cũng có thể tám một hồi. Thẩm Liên không tự cho mình là "học sinh giỏi" nhưng Tôn Bỉnh Hách đã sớm hiểu biết năng lực cá nhân của y, giữa những người thông minh cho dù phong thuỷ cũng vô cùng trôi chảy.
Thẩm Liên hạ nửa cửa kính xe xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc trời đã âm u xám xịt.
"Tuyết lớn quá." Tôn Bỉnh Hách nói.
Thẩm Liên đáp: "Ừ."
Bỗng nhiên, thần kinh nhạy bén của Thẩm Liên khẽ rung lên, tầm mắt y vừa chuyển, chuẩn xác dừng ở nơi nào đó. Nhưng chỗ ấy dòng xe cộ đông đúc, người đi bộ cũng không thấy một ai.
Giữa hai chiếc xe con kẹp lấy một chiếc xe thương vụ bình thường, thân xe dính nước bùn, xám xịt.
Thẩm Liên chưa thấy gì cả, y hơi khựng một lát, đợi Tôn Bỉnh Hách khởi động xe mới đóng cửa sổ lại.
Mà trong chiếc xe thương vụ đó có người nắm chặt vô lăng, dùng sức tới hơi run nhè nhẹ, trong hô hấp nặng nề là căm ghét không thể kiềm chế được.
Vừa rồi Thẩm Liên cười thật sự là năm tháng yên bình, khóe mắt đuôi lông mày đều là tinh tế quý giá được chăm sóc bồi dưỡng ra. Khi trước có mấy lần ra vào nhà hàng bị chụp hình, đều lên hotsearch không có ngoại lệ. Bởi vì cho dù hình ảnh có mờ tới cỡ nào thì vẻ xinh đẹp thong dong của người này đã trở thành loại khí chất xuyên thấu qua màn hình, giới giải trí cười gọi đó là "sự nổi tiếng nuôi dưỡng nên con người". Nhưng Trịnh Ca biết, không chỉ có thế.
Gã từng nhìn thấy, một lần kết thúc hoạt động, Thẩm Liên từ trong hoa tươi cùng tiếng vỗ tay đi ra hậu trường, đó là lấp lánh mà người thường khó có thể với tới được. Mà Trịnh Ca tới đó không liên quan tới hoạt động, trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại có một quán karaoke, gã là nhận lời mời đến tiếp rượu.
Châm chọc tới cỡ nào chứ, Trịnh Ca cho rằng đời này mình sẽ không dính dáng tới chuyện này nữa nhưng chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, danh dự đã vỡ nát tới chẳng đáng một đồng.
Như vậy còn chưa tính, ngay lúc Trịnh Ca hít sâu một hơi định rời đi, một chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen chậm rãi chạy đến trước mặt Thẩm Liên, Sở Dịch Lan bước từ trên xuống, không biết hai người nói gì với nhau, Sở Dịch Lan cười, sau đó cởi áo vest khoác lên vai Thẩm Liên.
Trịnh Ca đột nhiên không nhúc nhích được.
Gã không hoàn toàn bị hành động vô cùng thân mật của hai người đâm cho đau đớn, gã chỉ là trước nay chưa từng thấy một mặt dịu dàng ôn hòa như thế của Sở Dịch Lan, giống như một con rối có xác không hồn cuối cùng đã sống dậy.
Mà người truyền sức sống cho anh, là Thẩm Liên.
Trịnh Ca không cần con rối xinh đẹp, bởi vì nó không đủ ấm áp. Nhưng so với Sở Dịch Lan lộ ra tình yêu chân thật, gã thà rằng con rối bị vứt trong góc xó. Gã không chiếm được thì đừng ai mong có nó.
"Đồ lừa đảo!" Bên tai nổ vang lời nói hôm Chu Đường Tư xé rách mặt với gã, gương mặt vặn vẹo rống to: "Trịnh Ca, cậu giỏi lắm, khi trước tôi không điều tra toàn bộ gốc gác của cậu, mà một khi tra tôi cũng không dám tin nổi. Thì ra người mà tôi từng trao trái tim chân thành đúng như lời Chu Đường Nho nói, dối trá nhỏ mọn, ham hư vinh. Cậu nói tôi phụ lòng cậu nhưng chẳng phải là cậu lừa tôi trước sao!!!"
Vèo ——
Trịnh Ca giẫm chân ga, xem chiếc xe tồi tàn là Ferrari mà lái. Gã như mất trí sượt qua một chiếc xe con khác, khiến cho đối phương ấn còi inh ỏi, sau đó thò đầu ra mắng chửi.
Bên này, Thẩm Liên cùng Tôn Bỉnh Hách khoe khoang chiến tích hồi cấp hai của nhau xong, kế tiếp định sẽ khoe tới cấp ba.
Nhưng trước đó, phải uống miếng nước cái đã.
"Uống không?" Thẩm Liên vặn nắp chai.
Tôn Bỉnh Hách vươn tay: "Có."
Thẩm Liên vô tình nhìn kính chiếu hậu, sau đó phát hiện một chiếc xe thương vụ luôn giữ một khoảng cách không xa không gần.
Lúc này xe đã chạy lên cao tốc ngoại ô, núi Phù Thanh ở xa xa trắng xóa một mảnh, kề sát với bầu trời hơi u ám, tựa như trên giấy Tuyên Thành vô tình nhỏ một giọt nước xuống vậy.
Trịnh Ca lập tức đoán được Thẩm Liên muốn đi đâu.
Dự án khai phá núi Phù Thanh của Quốc Tế Đỉnh Thiên quy mô rộng lớn, trước khi mở cửa không ngừng quảng cáo, Thẩm Liên lại thân thiết với Phùng Duyệt Sơn đến vậy ắt hẳn là muốn qua đó rồi.