Con đường lên núi Phù Thanh quanh co khúc khuỷu, giữa đường còn có một khúc cua xoay tròn dẫn lên trên, một bên là vách núi sừng sững, một bên là con lươn vây quanh.
Vệ sĩ chia thành hai chiếc xe đi theo phía sau.
Tôn Bỉnh Hách cũng lái vô cùng cẩn thận. Nói thật, hôm nay không phải ngày đẹp trời để ra cửa, lúc mới xuất phát còn bình thường nhưng mới nửa tiếng mà tuyết đã rơi tới mức ngày mai có thể lên mức báo động cam rồi.
Bỗng nhiên, Thẩm Liên nhìn vào kính chiếu hậu, sau đó sắc mặt y hơi thay đổi, chiếc xe thương vụ đó vẫn theo tới nơi này?
Dựa theo cách nói của Tôn Bỉnh Hách, cuối con đường này chỉ có núi Phù Thanh.
Thẩm Liên nhanh mắt ghi nhớ kỹ biển số xe. Nhưng giây tiếp theo, chiếc xe thương vụ đã chạy vào một ngã rẽ nhỏ giữa hai vách núi, bóng cây khô héo đong đưa xào xạc vài cái, đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Thẩm Liên nhíu mày.
Tuyết rơi ngày càng lớn, tầm nhìn dần thu hẹp lại, Thẩm Liên lấy điện thoại ra, thử một chút, tín hiệu đều đã đứt quãng.
"Gọi điện bảo Phùng Duyệt Sơn phái người tới đón nhé." Thẩm Liên nói.
Tôn Bỉnh Hách: "Ừ."
Thẩm Liên đã bấm số, âm thanh "tút tút" giữa bốn phía yên tĩnh trở nên rõ rệt hơn. Thẩm Liên mang cười quay đầu, như đang định nói gì đó với Tôn Bỉnh Hách, tiếp đó ý cười lại đột nhiên cứng đờ.
Tiếng gió tuyết bên tai chợt kéo dài, gần như có thể nói là gào thét kéo đến. Ngay khoảnh khắc này, Tôn Bỉnh Hách như đã nhận ra được gì đó. Chỉ là cảm giác bén nhọn tới xương này quá nhanh, dưới ham muốn sống sót cực hạn, Tôn Bỉnh Hách nhìn thấy sâu trong con ngươi của Thẩm Liên có một chiếc xe thương vụ màu đen hung hăng tông vào một chiếc xe vệ sĩ, đầu xe rung lắc nhưng vẫn nhất quyết lao thẳng về phía hai người.
Thẩm Liên cùng Tôn Bỉnh Hách cùng nắm lấy tay lái, lại cùng đánh sang một hướng.
Két ——
Mấy tiếng trơn trượt ma sát với mặt đường xuyên thủng màng tai, thậm chí khi lốp xe cố sức đè ép lên mặt đất còn xuất hiện mấy tia lửa đỏ. Mọi thứ xảy ra chỉ trong nháy mắt, phản xạ của hai người Thẩm Liên xem như rất nhanh rồi. Nhưng hôm nay đúng vào ngày tuyết lớn, là sự che chắn tốt nhất.
Như là thế giới này tặng cho người mình từng thiên vị, một chút nhân từ cuối cùng.
Con mẹ nó!
Thẩm Liên lộn một vòng tại chỗ khi thân xe bị kéo đi. Trong cảm giác choáng váng rất nhỏ, y phát hiện chiếc xe thương vụ đó cũng không có rời đi, có lẽ giữa hai quả núi không có đường, gã chỉ ẩn nấp trong đó để khiến vệ sĩ phía trước lơ là mà thôi.
Như vậy còn chưa tính là gay go nhất.
Chiếc xe thương vụ màu đen cũng bị trượt theo rồi lao vào đường hầm trong núi. Giây tiếp theo, một tiếng "ầm ầm" vang lên bên tai, sau đó trên nóc xe cũng phát ra tiếng đổ vỡ "ầm ầm" cùng "rào rào", con đường trước mặt vốn được trời tuyết chiếu sáng lập tức mờ tối.
Thẩm Liên như nhận ra gì đó.
Sạt lở.
Nơi này vốn là con đường cũ đã sửa chữa hơn mười lần, mà đường hầm trong núi này cũng chỉ hơn năm mươi mét, cứ bảo sẽ gia cố nhưng mãi không động tới. Tuyết dày tích tụ tạo nên sức nặng, khe đá lại loãng, cộng thêm va chạm mãnh liệt như thế, cuối cùng không hề nể tình "chết cho mấy người coi". Mà hai chiếc xe vệ sĩ đã bị chặn lại bên ngoài.
Thật ra đi vào cũng chẳng giúp được gì, mọi người sẽ cùng bị lấp kín bên trong.
Bên tai Thẩm Liên ù ù, không nghĩ tới đi ra ngoài chơi một chuyến còn sẽ xảy ra chuyện thế này.
Y và trợ lý Tôn đúng là...
Nghĩ đến Tôn Bỉnh Hách, Thẩm Liên chợt mở bừng mắt.
Đèn khẩn cấp trên trần xe đã hỏng một cái, chỉ còn một cái sáng. Dưới ánh đèn, Tôn Bỉnh Hách rũ đầu, một bên mặt có máu tươi chảy xuống.
Thẩm Liên hơi nhúc nhích đã cảm thấy trong lồng ngực khó chịu đau trướng, từng đợt buồn nôn đánh úp tới. Nhưng y không rảnh lo quá nhiều, dồn sức bổ nhào lên phía trước.
Thẩm Liên dò tay tới phần cổ Tôn Bỉnh Hách.
"Cậu Thẩm..." Tôn Bỉnh Hách tỉnh rồi, trong giọng lộ ra bất đắc dĩ: "Không chết."
Thẩm Liên: "..." Ổn, nghe giọng điệu này hẳn là không thành vấn đề.
Miệng vết thương trên mặt Tôn Bỉnh Hách bị đụng trúng trong lúc hỗn loạn, bây giờ hắn sờ thử, đau tới khẽ hít hà một hơi.
"Trên xe không có hộp y tế sao?" Thẩm Liên hỏi.
Tôn Bỉnh Hách suy nghĩ rất nhanh: "Có, ở cốp sau."
Nhưng cửa xe không đẩy ra được trở thành vấn đề đầu tiên.
Sau khi sạt lở có thể sẽ còn có lần thứ hai, Thẩm Liên sợ một động đậy rất nhỏ cũng sẽ kích thích cho cái đường hầm đang ngắc ngoải thoi thóp này phát bệnh lần thứ hai. Y thật cẩn thận thử một chút, sau đó quay đầu nói với Tôn Bỉnh Hách: "Không được, bên ngoài bị tảng đá chặn lại rồi."
Cửa ghế lái cũng chẳng khác là bao.
Không còn cách nào, chỉ có thể bò ra phía sau.
Qua vài lần làm thử, cuối cùng Thẩm Liên cùng Tôn Bỉnh Hách đã ra ngoài được từ cốp dự bị.
Thẩm Liên bật đèn pin điện thoại, đặt lên cốp sau, cấp tốc xử lý vết thương cho Tôn Bỉnh Hách.
"Cậu không sao chứ?" Tôn Bỉnh Hách nhìn về phía Thẩm Liên.
Thẩm Liên cảm giác thử: "Không sao."
Nhưng để ngừa chuyện ngoài ý muốn, y vẫn lấy thuốc từ trong túi ra, đổ hai viên nuốt xuống.
"Ừng ực". Phối hợp với sắc mặt dửng dưng của Thẩm Liên, Tôn Bỉnh Hách cũng bắt đầu thấy tim mình khó chịu: "Hay cho tôi hai viên đi..."
Thẩm Liên cười: "Không sao thật mà! Thuốc của Ninh Tư Hàm kê có tác dụng phòng bị trước."
"Thế thì tốt." Tôn Bỉnh Hách hơi suy yếu gật đầu.
Cũng may trên xe có đầy đủ dụng cụ hết, Tôn Bỉnh Hách tìm thấy một cây côn điện cùng một cây đèn pin.
"Đèn pin còn điện chứ?" Thẩm Liên hỏi.
Giây tiếp theo, Tôn Bỉnh Hách bật lên. Sau đó, hai người cùng nghiêng đầu nhắm mắt lại.
ĐM, trời sáng rồi.
Tôn Bỉnh Hách lập tức chuyển cây đèn ra phía ngoài. Đợi mắt của hai người đã quen với ánh sáng, Thẩm Liên hỏi: "Ai mua vậy?"
"Trợ lý Dương." Tôn Bỉnh Hách hơi khựng lại: "Thật ra cũng có tác dụng."
Thẩm Liên không có ý định phản bác mà chỉ thấy buồn cười, đây có tính là filter không?
Có cây đèn pin này, tối tăm trong đường hầm lập tức trở nên không còn đáng sợ nữa.
Khi sạt lở, cảm giác trở nên vô cùng đáng sợ. Một chút ngăn trở cũng khiến hắn và Thẩm Liên không dám làm bừa. Nhưng bây giờ vừa nhìn, một đống đá tảng rớt trên vật liệu thép, lại có vách núi chống đỡ. Đoạn ngang của đường hầm cũng gánh giúp hai người Thẩm Liên sức đập to lớn, nếu không vách núi thật sự đổ xuống thì chỉ có đắp chiếu thôi.
Thẩm Liên nhận lấy côn điện từ một tay khác của Tôn Bỉnh hách, đi tới một hướng nào đó.
Chiếc xe thương vụ kia.
Trong ngực Tôn Bỉnh Hách cũng chất chứa bực tức, lập tức đập cây đèn pin lên kính thủy tinh ghế phó lái, mặc kệ gã là ai cứ bắt trước rồi đánh sau.
Thẩm Liên đứng ngay bên cạnh. Nhưng ngoài ý muốn, bên trong xe bị chiếu sáng rõ ràng, có vết máu trên ghế nhưng lại không có ai.
Thẩm Liên không tin chuyện ma quỷ, y lại bật điện thoại đã vỡ màn hình lên nhìn, sau đó nói: "Chạy rồi."
Trước khi vào đường hầm, lúc Thẩm Liên bấm gọi cho Phùng Duyệt Sơn có nhìn thời gian, mà cách bây giờ đã qua hơn bốn mươi phút. Y cho rằng ù tai chỉ là một lát nhưng thật ra đã thiếp đi một hồi lâu, như vậy xem ra đối phương còn tỉnh lại sớm hơn họ.
"Cậu nói gã nhát gan, thời tiết thế này, đoạn đường thế này lại dám lái xe đâm chúng ta. Cậu nói gã to gan, nếu thật sự nhằm vào một người trong hai chúng ta, một cơ hội tốt như vậy lại không lụi thêm một dao."
Thẩm Liên: "Hành động lúc phẫn nộ."
Không sai chút nào.
Tôn Bỉnh Hách bắt đầu tìm kiếm: "Gã không thể chui từ khe đá ra ngoài được. Người không có ở đây chứng tỏ nơi này còn có đường."
Đúng vậy, chỗ bên trên sau xe thương vụ có một cái hang đủ để một người đi qua.
"Cậu Thẩm theo sau tôi." Tôn Bỉnh Hách nói rồi, cắn đèn pin vào miệng, cất bước tiến lên.