Thẩm Liên không phản bác Tôn Bỉnh Hách nhưng y vẫn đi sát bên cạnh hắn, để ngừa có gì bất ngờ xảy ra còn có thể phản ứng kịp.
Nhưng đèn pin rọi ra ngoài cái lỗ trống mới phát hiện nơi bị sạt lở nặng nhất chỉ có mảnh đất dưới chân này thôi, còn nửa đường hầm phía trước cứ cách mấy mét mới có đá vụn rơi xuống, không gian cũng không quá chật chội.
Cuối đường có ánh sáng toả ra từ giữa khe đá giao nhau.
"Khoan đã." Thẩm Liên nói rồi đi vòng trở về lấy hộp y tế, nhét hết mấy chai nước còn lại vào trong áo măng tô cùng túi quần, nhìn quanh một vòng trên xe không có gì ăn, chỉ có mấy thứ này thôi.
Khi hai người bước qua cái lỗ nhỏ đều hết sức cẩn thận, đá vụn dưới chân lồi lõm không bằng phẳng, có vài lần Thẩm Liên đặt chân không vững, trong không gian rộng lớn phát ra tiếng bước chân đạp hụt rất rõ ràng. Đi chưa vài bước, phía sau lại "rào rào" một trận. Tôn Bỉnh Hách quay đầu lại, nhìn thấy cái lỗ đó đã bị đá bụi lăn xuống vùi lấp hơn phân nửa.
Xem ra hai người họ vẫn có chút vận may trên người.
Không dám lần lữa thêm nữa, hai người nhanh chân hòa mình vào trong ánh sáng nơi lối ra.
Sau đó bị gió tuyết tạt thẳng vào mặt.
Thẩm Liên cùng Tôn Bỉnh Hách hít sâu một hơi, sau đó xô đẩy nhau đi trở về trong đường hầm. Nhưng họ không dám vào quá sâu bên trong, mà chỉ mượn một đống đất đá chất thành gò cao làm cảng tránh gió.
Quay trở về trên xe là rất không thực tế, một khi mấy thứ phía trên lăn xuống thì họ chỉ còn là một đống thịt nát bươm.
Thẩm Liên lấy điện thoại ra nhìn thử, tín hiệu rất yếu, lại thêm vì màn hình đã nứt vỡ khiến cho cảm ứng không còn nhạy lắm. Điện thoại của Tôn Bỉnh vẫn còn nguyên vẹn nhưng không có sóng.
Xem lịch sử, cuộc gọi đi cho Phùng Duyệt Sơn không được kết nối.
"Không phải vấn đề lớn, vệ sĩ sẽ nghĩ cách." Tôn Bỉnh Hách nói: "Mà cậu Phùng cũng thông minh lắm."
Đúng vậy, tuy Phùng Duyệt Sơn không nhận được cuộc gọi nhưng khi gọi điện thấy không gọi được sẽ nghi ngờ, một lần không được còn có thể hiểu nhưng vẫn luôn không kết nối thì chính là không bình thường.
Cậu ta lập tức liên lạc Sở Dịch Lan, mà Sở Dịch Lan cũng vừa nhận được báo cáo từ vệ sĩ.
Ngay khoảnh khắc tin tức lọt vào tai, loại cảm giác gió núi gào thét, mất trọng lực dữ dội lần nữa đánh úp tới. Nhưng giây tiếp theo, nó đã bị lý trí cùng can đảm cuồn cuộn không ngừng đánh tan. Tốc độ nhanh chóng tới mức Sở Dịch Lan chưa kịp phản ứng, anh vươn tay đè lại ngực, tập trung cảm giác một chút, không có bất kỳ hoảng loạn hay sợ hãi gì, chẳng hiểu sao Sở Dịch Lan kiên quyết cho rằng Thẩm Liên không sao cả.
Đây không chỉ tới từ sức mạnh Thẩm Liên trao cho anh, mà còn là sự ăn ý đến từ tâm linh sau khi hai người đã hiểu rõ tấm lòng của nhau.
Sắc mặt Dương Bân hơi thay đổi, rồi lại rất nhanh trở lại bình thường. Nhưng từ khi nhận được tin tức tới khi xuất phát, hắn vẫn luôn gọi điện liên hệ người.
Bên chỗ Phùng Duyệt Sơn có một chiếc máy bay tư nhân nhưng với thời tiết như hiện giờ vốn không thể cất cánh được.
Phùng Duyệt Sơn vừa nói "tuyết rơi" vừa bị Chu Nguyên Lâm kéo đi, mới ra khỏi cửa đã ăn một mồm gió lạnh, lúc này mới tỉnh táo lại.
"Nghĩ ra cách gì chưa?" Chu Nguyên Lâm trầm giọng.
"Cách gì? Không làm gì được cả!" Phùng Duyệt Sơn hơi cuống lên: "Sạt lở đó anh hai ơi, Thẩm Liên và Tôn Bỉnh Hách đều ở bên trong, lỡ như có chuyện gì xảy ra em cũng không dám nghĩ nữa! Nói tới nói lui cũng là lỗi của em." Phùng Duyệt Sơn hít vào một hơi: "Đợi ngừng tuyết rồi hẹn không được sao?"
"Nói này cũng vô dụng." Chu Nguyên Lâm nhìn một màu trắng xóa phía xa xa, tiếng nói trầm ổn: "Vệ sĩ bên này của chúng ta cùng với nhân viên công tác đều đã lên đường, tình hình chưa tính là quá hỏng bét. Dù gì cũng đã huy động mấy chiếc xe dọn tuyết rồi, tuy tốc độ hơi chậm nhưng đường hầm đó không xa nơi này lắm, trễ nhất là tối nay hoặc nửa đêm là tới thôi."
Phùng Duyệt Sơn: "Còn đoạn giữa thì sao?"
Chu Nguyên Lâm hơi không biết phải nói gì nhìn qua: "Nói thật, đổi lại là người khác cậu lo lắng như vậy cũng bình thường. Nhưng đó là ai? Một Thẩm Liên, còn thêm một Tôn Bỉnh Hách."
Lời này tựa như một liều thuốc an thần, có tác dụng xoa dịu nôn nóng bất an trong lòng Phùng Duyệt Sơn.
Bên này, phía sau đống đất đá tỏa ra từng làn khói đen. Chẳng bao lâu sau, sương khói đã bắt đầu cuộn trào, mới vừa bay lên không trung đã bị gió lớn thổi quét đi rồi.
Giọng nói đầy đắc ý của Thẩm Liên truyền từ phía sau tới: "Anh xem, đốt được đấy thôi?"
Tôn Bỉnh Hách tận mắt nhìn thấy mà vô cùng chấn động. Một lát sau: "Quá giỏi!"
"Khà khà."
Mười lăm phút trước, Thẩm Liên cảm thấy độ ấm phía sau đống đất đá chẳng khác gì bên ngoài, vì thế bọc chặt áo lông đi dạo lên ngọn núi gần đó một vòng.
Đương nhiên Tôn Bỉnh Hách cũng phải theo cùng.
Từ khi bắt đầu đọc sách, trợ lý Tôn đã không ngừng trau dồi học hỏi, không thông thái thì không mắng người khác được. Nhưng tự tin như Tôn Bỉnh Hách khi nhìn thấy Thẩm Liên đào một thứ gì đó đã cháy đen từ trong đống tuyết bên cạnh cây đại thụ ra cũng phải sững sờ.
"Anh nhìn xem, đời người nơi nơi đều có chuyện vui." Giọng Thẩm Liên lập tức bị gió tuyết thổi bay.
Trước khi Tôn Bỉnh Hách há hồm lại bị sặc một chút. Phóng tầm mắt ra xa, sườn núi vắng lặng, cỏ cây không phát ra âm thanh, trời đất chỉ còn một màu trắng xóa, tình trạng của hai người lúc này chính là trước không thôn sau không nhà, còn phải bị gió lạnh không ngừng tát vào mồm, chuyện vui ở đâu, trợ lý Tôn không nhìn ra.
Chỉ cảm thấy Thẩm Liên quá lạc quan thôi.
Sau đó, Thẩm Liên giải thích với Tôn Bỉnh Hách: "Cây sừng trần, bình thường vào mùa thu chúng rơi xuống đất sẽ bị lá cây vùi lấp, đến sáng sớm hoặc chiều tối lúc độ ẩm cao nhất thì chúng sẽ bị oxy hóa, lắng đọng lại tới mùa đông sẽ thành thế này, rất dễ đốt cháy."
Tôn Bỉnh Hách vừa thấy trên bề mặt nó dính đầy băng tuyết: "Tốn sức."
Thẩm Liên hừ cười: "Đợi lát nữa làm cho anh xem."
Tôn Bỉnh Hách có mang theo bật lửa. Đợi trở lại cảng tránh gió, Thẩm Liên dùng phiến đá nhặt được dựng một cái bếp đơn giản, sau đó đốt phần dưới cùng của cây sừng trần. Tôn Bỉnh Hách cảm thấy mặc dù đốt được cũng phải đợi thật lâu nhưng hai phút sau một mùi cháy khét đã bốc lên.
Lúc này, Tôn Bỉnh Hách mới nhớ ra, Thẩm Liên từng tham gia chương trình sinh tồn.
Giờ phút này, hào quang của cậu Thẩm trong mắt Tôn Bỉnh Hách lại bắn ra bốn phía.
Hai người ngồi cạnh nhau sưởi ấm, có thể nhúc nhích sẽ không nhúc nhích, nên giữ lại thật nhiều sức lực, không ăn một bữa cũng chẳng sao. Khoảng một giờ sau đó, gió tuyết đã giảm dần.
Vừa đúng lúc, trong bếp chỉ còn lại một đống tro tàn.
"Giờ sao đây?" Thẩm Liên mở miệng: "Đi nhé?"
Tôn Bỉnh Hách: "Đi thôi, không chừng nửa đường là gặp được đội cứu viện rồi."
Đi chừng mười phút, gió tuyết đã ngừng hoàn toàn, không khí vô cùng rét lạnh, Tôn Bỉnh Hách lo cho tình hình sức khỏe của Thẩm Liên, cưỡng ép che khăn quàng cổ lên nửa mặt y.
"Cậu Thẩm, nếu cậu có chuyện gì, sếp sẽ treo tôi lên mái của tòa nhà Hanh Thái đấy."
Thẩm Liên lộ ra một đôi mắt, giọng nói hơi ngột ngạt: "Nói quá. Sở Dịch Lan xem anh như anh em của mình mà."
Câu sau làm cho Tôn Bỉnh Hách cong môi: "Cho nên là, càng phải bảo vệ cậu cho tốt."
Trong lòng Thẩm Liên biết Tôn Bỉnh Hách rất kiên trì với chuyện này cho nên cũng không dây dưa nữa. Hai người đi song song với nhau, sau lưng là một hàng dấu chân hằn trên tuyết.
"Nói nhà anh với nhà trợ lý Dương đi, gần nhau lắm hả?" Thẩm Liên khá là tò mò.
"Không tính gần." Tôn Bỉnh Hách nói: "Căn nhà hiện giờ của tôi là sau ba năm đi làm gặp lúc mảnh đất đó hạ giá nên tôi mua luôn. Khi đó nghĩ rất đơn giản, chỉ muốn có một tổ ấm của riêng mình. Sau lại bề bộn công việc, làm việc chung với anh Dương cũng nhiều cho nên mới thường tới nhà anh ấy ở."
Nói xong, Tôn Bỉnh Hách đột nhiên nở nụ cười rất nhẹ: "Cũng không phiền lắm."