Trời Đất! Diễn Viên Mờ Nhạt Nhà Ai Vừa Lên Sân Khấu?

Chương 194



Trans: Thuỷ Tích

Thật sự không phiền, Tôn Bỉnh Hách ở lại chỗ Dương Bân một thời gian rất dài.

Là kể từ khi hắn được nhận nuôi đến nay.

Nhắc tới chỉ như một cái chớp mắt nhưng Tôn Bỉnh Hách vẫn luôn cảm thấy thời gian mình sống ở nơi đó, là được nhẹ nhàng nuôi nấng trưởng thành, có một đường kẻ chia tách rõ ràng với hết thảy sự vật bên ngoài, thậm chí Dương Bân trong đó cũng không giống ai khác.

Thật ra Dương Bân cũng không thích có người ngoài ở trong nhà mình. Mới đầu là không còn cách nào, chừa ra một phòng ngủ cho Tôn Bỉnh Hách, nghĩ đợi người đi rồi là ổn thôi, kết quả vừa giữ người ở lại thì nó đã trở thành nơi thường trú của Tôn Bỉnh Hách. Tronlúc đó, vật dụng tắm rửa quần áo đều đầy đủ hết, Tôn Bỉnh Hách còn có chìa khóa nhà, nói ở là ở, thỉnh thoảng đi công tác, trở về thoáng xuất hiện trong nhà, Dương Bân nhìn thấy cũng không cảm thấy bất ngờ.

"Trợ lý Dương nhẫn nại thật." Thẩm Liên mở miệng.

Tôn Bỉnh Hách lắc đầu: "Ban đầu Dương Bân không phải như thế. Khi đó anh ấy còn trẻ tuổi xốc nổi, có bao nhiêu tài năng là bộc lộ ra hết. Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy là lúc anh ấy đang mắng một quản lý công ty cậy thế hiếp người tới mức đối phương phải cúi đầu khom lưng ngay trước cửa phòng họp, tôi đã rất khiếp sợ."

"Tôi cũng rất khiếp sợ." Thẩm Liên tiếp lời.

"Về sau, tính tình dần lắng đọng lại." Tôn Bỉnh Hách nói rồi nhìn về phía Thẩm Liên: "Đừng nói tôi nữa, còn cậu Thẩm? Gần tới sinh nhật sếp rồi, có dự định gì chưa?"

Thẩm Liên: "Tôi phải ngẫm lại đã."

Một cơn gió lạnh lướt qua, hai người bất chợt nện bước nhanh hơn, sợ lát nữa sẽ bị tuyết lớn đánh úp.

Bên kia, một chiếc trực thăng lượn vòng trên vòm trời của ngọn núi. Sau khi nghe vệ sĩ báo đường đi đã bị lấp kín không qua được nên nó lại vòng sang một hướng khác, trùng hợp chính là chỗ lối ra, đất đá chồng chất nhưng vẫn đủ cho hai người chui vào.

Mọi người thấp thỏm lo lắng, sợ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu bên trong.

Nhưng sau khi tra xét cùng lục soát thật kỹ thì chỉ tìm thấy chiếc xe mà không có người.

"Cái gì gọi là không có người?!" Phùng Duyệt Sơn nghe báo cáo từ bên kia điện thoại chỉ muốn thở oxi. Được Chu Nguyên Lâm nhắc nhở, cậu ta bỗng nhiên phản ứng: "Ngoài đường hầm chỉ có một con đường, các anh cứ tìm theo hướng đó chắc chắn sẽ có tin tức!"

Vừa dứt lời, có người bọc một thân sương lạnh tiến vào.

Lên núi Phù Thanh có tổng cộng ba con đường, hai đường cũ cùng một đường mới xây dựng. Bởi vì lúc ấy là đi từ khu biệt thự ra, Tôn Bỉnh Hách mới chọn một con đường cũ gần nhất, mà Sở Dịch Lan là tới bằng đường mới.

"Anh Sở." Phùng Duyệt Sơn ném điện thoại đứng lên.

Sở Dịch Lan vốn chẳng biểu lộ cảm xúc gì, vừa thấy cậu ta như thế chợt muốn cười: "Sợ cái gì? Chuyện này liên quan gì tới cậu?"

Phùng Duyệt Sơn: "..." Anh, anh như vậy làm em không quen lắm.

Phùng Duyệt Sơn chưa bao giờ nghi ngờ bộ não của Sở Dịch Lan, nó là thứ mà cậu ta không theo kịp. Nhưng sự điên cuồng của người này, cậu ta lại càng kém xa hơn. Thẩm Liên mất tích là khái niệm gì? Đợt trước sau khi từ chỗ Sở Thường Thích về, cảm thấy Sở Dịch Lan đã tâm thần không ổn định có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào rồi, sao bây giờ lại bình tĩnh đến vậy?

Chu Nguyên Lâm cũng rờn rợn người: "Có gì khó chịu cứ trút ra hết đi, anh em chịu nổi."

"Người không có trong đường hầm chính là đã ra ngoài." Sở Dịch Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu chắc chắn: "Họ không sao cả."

Đúng lúc này có vệ sĩ đi vào báo cáo: "Cậu Phùng, con đường bị đất đá lấp kín đã được dọn sạch."

Sở Dịch Lan bước nhanh ra ngoài, mấy người Phùng Duyệt Sơn lập tức đuổi theo.

Cùng lúc đó, Thẩm Liên và Tôn Bỉnh Hách cũng có phát hiện bất ngờ.

Có một người ngã bên vệ đường.

Giống như đã cạn kiệt sức lực rồi, nửa người cũng bị gió tuyết vùi lấp, chỉ còn nhìn thấy một cái đường nét thân hình, Thẩm Liên bất đắc dĩ thở dài.

Tôn Bỉnh Hách không đến gần, nheo mắt: "Là gã?"

Thẩm Liên: "Có thể đoán được."

Sau cú va chạm mạnh, chân trái Trịnh Ca bị thương, vết máu trên ghế tài xế chính là vì vậy mà có. Người này ban đầu chưa ngất đi, lúc ấy xung quanh tối tăm, gã lao ra ngoài, gió to ập tới lập tức tỉnh táo lại.

Tôi vừa làm gì vậy? Trịnh Ca thầm nghĩ.

Gã lái xe theo đuôi Thẩm Liên, trên đường nảy sinh ý định khác thường, còn nhờ sương mù che giấu tung tích, vào thời điểm cuối như bị ma nhập, tránh thoát ngăn cản của vệ sĩ đâm thẳng vào chiếc xe phía trước.

Trịnh Ca nhờ vào đèn pin điện thoại đi tới gần chiếc Mercedes kia. Gã cúi gập người, khác hoàn toàn dáng vẻ can đảm đánh cược khi trước, giống như đời này chỉ dũng cảm được một lần như thế thôi.

Trong mắt Trịnh Ca chứa đựng sợ hãi, khi nhìn thấy Thẩm Liên và Tôn Bỉnh Hách rũ đầu, không còn tri giác, gã luống cuống tay chân rít lên một tiếng rồi bỏ chạy. Tiếng đất đá lăn rơi vào trong tai gã như bùa đòi mạng, tựa như phía sau có hai hồn ma đang đuổi theo vậy.

Cái lỗ mà Tôn Bỉnh Hách phát hiện kia, thật ra là do Trịnh Ca đào trong lúc bị hoảng sợ chiếm lấy người.

Đào bằng tay không, xem như cũng là một kẻ tàn nhẫn.

Thẩm Liên lật Trịnh Ca lại, nhìn thấy sắc mặt gã trắng bệch nhưng rõ ràng còn chưa chết.

"Đồ ngu." Thẩm Liên nói: "Thời tiết thế này, cho dù cuối đường gặp được cứu viện, chịu đựng tới lúc đó nổi sao?"

Tôn Bỉnh Hách lộ vẻ mặt ghét bỏ: "Tưởng tượng tới bị gã hố, đã có thể đưa vào lịch sử đen của tôi rồi."

Thẩm Liên thầm nghĩ, anh xem thường quá rồi đó trợ lý Tôn. Thứ như "thế giới tâm thức" này, trong quá trình Thẩm Liên ở cùng Sở Dịch Lan đã mơ hồ cảm nhận được, nó không kinh khủng lại có thể không phát ra tiếng động đẩy người ta xuống vực sâu. Nếu không thì tại sao số mệnh lại đối xử tệ bạc với Sở Dịch Lan đến thế, mà Trịnh Ca rõ ràng mới là đứa con cưng kia. Giang Dữu vẫn luôn cho rằng y và Tôn Bỉnh Hách thông minh tới giống như hack vậy nhưng đó chỉ là kinh nghiệm tích góp từng chút một sau khi nếm qua đủ loại khổ mà thôi. Nó không gọi là hack, Trịnh Ca mới phải.

Thẩm Liên nhìn chăm chú Trịnh Ca một lát, bỗng nhiên nói: "Mệnh số đã hết."

Không tại sao cả mà chỉ cho rằng như vậy, thậm chí bản thân Thẩm Liên cũng không kìm được thở phào.

"Giải quyết gã thế nào đây?" Tôn Bỉnh Hách hỏi, trong mắt không hề thương xót.

"Ừm..."

Gió lốc đpojt ngột nổi lên, một tiếng gầm rú gần như là lập tức tới gần, Thẩm Liên ngẩng đầu đã thấy một chiếc trực thăng đang lượn vòng trên bầu trời.

Phía trên có ký hiệu của Quốc Tế Đỉnh Thiên, người nhà.

Thẩm Liên vẫy tay xem như chào hỏi.

Chiếc máy bay như cuối cùng đã có thể thở phào, nó hơi lắc lư một chút.

Dù sao thì Phùng Duyệt Sơn gào thét trong điện thoại giống như mạng sống cả người nhà đang bị kẻ khác nắm giữ vậy.

Thẩm Liên cùng Tôn Bỉnh Hách cũng không nóng vội nhưng xem Trịnh Ca sắp không được rồi. Sau một hồi thương lượng, Thẩm Liên bảo đối phương đưa Trịnh Ca về sưởi ấm trước, cho dù có ghét tới cỡ nào cũng muốn tính sổ lúc gã tỉnh táo.

Chờ máy bay rời đi, Thẩm Liên và Tôn Bỉnh Hách lại tiếp tục men theo con đường tới trước. Thể lực của hai người đều không tệ lắm, thậm chí bởi vì Thẩm Liên ngứa tay, bắt lấy một nắm tuyết nhét vào sau cổ Tôn Bỉnh Hách, lúc này trợ lý Tôn cũng bắt đầu phản công lại.

Biết cứu viện ngay ở phía trước, con đường này đã trở nên vô cùng an toàn, hai người cũng không còn gì lo lắng nữa.

"Ở đằng kia!" Chu Nguyên Lâm chỉ tay về phía trước.

Mọi người ngẩng đầu, hai bóng dáng lạnh run trong gió tuyết như tưởng tượng đều không tồn tại. Dương Bân đã giũ áo măng tô ra, định sẽ trùm chặt người lại, ai ngờ vừa xuống xe đã nhìn thấy Tôn Bỉnh Hách đang chơi ném cầu tuyết với Thẩm Liên, không ném lại còn giơ chân đạp về phía mông người ta nữa.

Sở Dịch Lan xuống xe cười nhạt nhìn một màn này, anh biết ngay mà.

Thẩm Liên chơi quên trời quên đất cũng chưa để ý tới, ném một quả cầu tuyết ra nhưng Tôn Bỉnh Hách không né.

Trợ lý Tôn bị ăn một nắm tuyết nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên, lại trở về bộ dáng tinh anh giống như người vừa mới chơi sung sướng không phải là hắn vậy: "Sếp."

Sở Dịch Lan: "Tiếp đi."

Chu Nguyên Lâm: "Ha ha ha!"

"Vâng, sếp." Tôn Bỉnh Hách nói rồi, quả cầu tuyết đã vo sẵn trong tay dùng một đường cong parabol tuyệt đẹp nện lên mặt Chu Nguyên Lâm.

Sở Dịch Lan: "..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com