Bà ta không nhắc đến Mẫn Nghênh Hà, càng không nói đến Phó di nương.
Ta hiểu, ai mới là người thực sự cứu ta.
“Giờ người đã tỉnh lại, vậy con nha hoàn to gan kia, người định xử trí thế nào?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta nhắm mắt, hít một hơi sâu, rồi chậm rãi mở miệng:
“Lâm ma ma, phiền bà giúp ta tra một chút, xem ai là kẻ sai khiến nàng ta? Ta muốn biết sự thật.”
Bà ta gật đầu đáp ứng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, bà quay lại, mặt không chút biểu cảm:
“Đại thiếu phu nhân, không cần tra nữa. Nha hoàn kia đã sợ tội mà tự vẫn rồi.”
Ta khẽ cười.
Nàng ta không phải tự sát vì sợ tội, mà là bị người diệt khẩu.
Không ai thực lòng muốn đứng ra làm chủ cho ta.
Không ai muốn để sự thật phơi bày, trả lại công bằng cho ta.
Chuyện này, ta chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Nhưng Mẫn Nghênh Hà, Phó di nương, Tiểu Phó thị…
Chuyện này, ta tuyệt đối không bỏ qua.
“Ta hiểu rồi.”
…
Di nương của ta đến thăm ta, ngân phiếu vẫn còn nguyên vẹn, không hề động đến.
Bà biết chuyện ta suýt mất mạng trong lúc sinh nở, nước mắt tuôn như mưa.
“Ta cứ tưởng phu nhân…”
“Di nương.” Ta ngắt lời bà.
Nghĩ đến đích mẫu của ta, bà ta căn bản không thật lòng giúp đỡ, thậm chí có lẽ còn chưa từng nghiêm túc làm chuyện này.
“Đều do ta vô dụng, không thể giữ được lòng phụ thân con. Cũng trách đệ đệ con, ngay cả một người để sai bảo cũng không có.”
“Di nương, đệ đệ đã đến thư viện chưa?”
“Đến rồi, nhưng bên cạnh chỉ có một thư đồng bảy tám tuổi, thì làm được gì chứ.”
“Di nương hồ đồ quá rồi! Đệ đệ đã có thể ra khỏi phủ, sao không bảo nó đến nha hành* mua lấy hai người trước? Dù không thể mang về phủ, thì cũng có thể thuê một gian nhà ở bên ngoài, chẳng phải sẽ có người để sai bảo rồi sao?”
(*Nha hành: Chợ mua bán người trong xã hội cũ)
Thật đúng là người trong cuộc u mê.
Còn ta, đúng là hoàn toàn không thể ra khỏi phủ.
Những người mà ta có thể mua chuộc về phe mình trong Hầu phủ này lại càng ít đến đáng thương.
Số bạc lớn ta không có, chút tiền lẻ lắt nhắt lại không đủ để đám nô tài để mắt tới.
Di nương hối hận đến mức không ngừng vỗ đùi tiếc nuối.
Ta đưa ngân phiếu cho di nương, nhẹ giọng nói:
“Di nương, người chúng ta có thể trông cậy cũng chỉ có đệ đệ. Dù đệ ấy còn nhỏ, nhưng thông minh trầm ổn. Trẻ con nhà nghèo nên sớm lo toan, có những chuyện người lớn phải sớm dạy nó, để nó sớm đứng vững.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Di nương gật đầu liên tục.
Chờ đến khi Hầu phu nhân sai người bế con ta về, bà ôm lấy, không nỡ buông tay.
“Đứa trẻ này thật đáng yêu.”
Rồi bà quay sang hỏi ta:
“Đứa bé sẽ được nuôi bên cạnh Hầu phu nhân sao?”
“Ở đó còn tốt hơn theo con.”
Ta còn chưa lo nổi cho bản thân, làm sao chăm sóc được cho nó?
Đi theo Hầu phu nhân, ít nhất tương lai còn rộng mở.
Di nương nhìn ta, ánh mắt phức tạp.
Hẳn là bà không ngờ ta có thể buông tay dễ dàng như vậy.
Sau khi di nương rời đi, Lâm ma ma mỉm cười hỏi:
“Tiểu công tử quả thực đã được phu nhân yêu thương hết mực. Đại thiếu phu nhân, người thật sự muốn giao đứa trẻ cho phu nhân nuôi dưỡng sao?”
Ta nhìn đứa trẻ đang say ngủ trong tã lót, lòng mềm nhũn đến mức gần như tan ra.
“Đó là phúc khí của nó.”
Còn về Mẫn Nghênh Hà, e rằng hắn càng mong như vậy.
Từ lúc ta tỉnh lại, hắn chỉ ghé qua một lần, lộ rõ vẻ chột dạ, vội vã dặn ta nghỉ ngơi cho tốt, sau đó lập tức rời đi, chẳng buồn quay lại lần nào nữa.
Lễ tắm ba ngày do Hầu phu nhân chủ trì, khách đến không ít.
Lễ đầy tháng cũng do bà sắp xếp, người đến càng nhiều hơn.
Bà ôm đứa trẻ trong tay, gương mặt rạng rỡ, nét bệnh hoạn cũng chẳng còn thấy đâu.
Hầu phu nhân cưng chiều đứa trẻ không hề giả dối.
Hầu gia lại càng vui mừng đến mức cười không khép miệng.
Ta không biết ông ta vui vì có cháu trai, hay vì Hầu phu nhân khỏi bệnh.
Khi tiệc rượu đến hồi náo nhiệt, Hầu phu nhân bỗng cất giọng:
“Hôm nay thân bằng cố hữu tụ họp đông đủ, ta vô cùng cảm kích.”
“Con trai ta, Nguyên Lãng, mất sớm khi còn nhỏ, đến nay đã hơn hai mươi năm, với tư cách là một người mẹ, ta luôn ân hận day dứt.”
“Ta không thể để nó không có người nối dõi, để đến tiết Thanh Minh chẳng có ai thắp nén nhang cho nó.”
“Vì vậy, ta quyết định nhận đứa trẻ này vào tông tộc, để nó kế thừa hương hỏa của Nguyên Lãng. Đợi khi trưởng thành, ta sẽ xin sắc phong cho nó làm Thế tử.”
Thế tử…
Vượt qua cả cha ruột.
À không, phải gọi là… thúc thúc mới đúng.
Bỗng nhiên ta cảm thấy, trên đời này, không có sự báo thù nào sắc bén hơn thế này.
Mẫn Nghênh Hà tính toán trăm bề, cuối cùng chẳng được gì cả.
Ta trông thấy hắn lảo đảo đứng dậy, sắc mặt tái mét.
“Ngồi xuống.” Hầu gia trầm giọng.