Trong Hậu Trạch, Không Có Chuyện Gì Là Nhỏ Nhặt

Chương 6



Mẫn Nghênh Hà há miệng như cá thiếu nước, ánh mắt trống rỗng, rồi chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt c.h.ế.t lặng.

Phó di nương dùng tay bịt chặt miệng, suýt chút nữa không kiềm chế được tiếng khóc.

Bà ta căm hận nhìn ta.

Còn ta, trên mặt là biểu cảm gì nhỉ?

Là mờ mịt, kinh ngạc chăng?

Nhưng trong lòng ta lại là hân hoan, kích động.

Hận không thể bật cười thành tiếng!

Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc, ta vừa về đến viện, Mẫn Nghênh Hà đã tức giận lao vào.

Không nói một lời, hắn giơ tay tát ta một cái thật mạnh.

“Tiện nhân!”

Ta ôm mặt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Trong lòng vừa uất ức, vừa căm hận.

Năm đó, chính hắn khuyến khích ta thường xuyên đến trước mặt Hầu phu nhân để lấy lòng.

Bây giờ mọi tính toán đều thành công cốc, hắn không dám tìm Hầu phu nhân, càng không dám đi chất vấn Hầu gia, chỉ có thể trút giận lên ta, phát tiết nỗi tức giận trong lòng.

“Bây giờ ngươi lập tức đến chỗ Hầu phu nhân, bế đứa bé về đây.”

Hắn không dám tự mình làm kẻ ác, nên muốn ta đi thay.

Ta đâu có ngu.

Bế con về thì sao chứ?

Hắn chưa chắc đã thương yêu nó.

Đến lúc đó, tình thân không có, quyền thế cũng chẳng còn, không có bất kỳ điểm tựa nào, vậy ta bế nó về để làm gì?

Chỉ để chịu khổ, bị ghẻ lạnh, bị khinh rẻ sao?

Ta lặng im, không nhúc nhích.

Hắn giơ tay, lại tát ta thêm một cái.

“Ngụy thị, ngươi giỏi lắm!”

Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi.

Lũ nha hoàn, ma ma vội vàng xúm lại:

“Đại thiếu phu nhân!”

Ta lắc đầu, phất tay ra hiệu cho bọn họ lui ra ngoài.

Chỉ còn một mình ta ngồi trước bàn trang điểm.

Trong gương đồng, gương mặt ta sưng đỏ, không kìm được mà nước mắt từng giọt rơi xuống.

Ta cầm kéo lên, đặt lên cổ họng mình.

Cơn đau nhói truyền đến.

Ta chậm rãi buông tay, nhẹ nhàng đặt kéo xuống.

Cầm khăn lau sạch vết máu.

Chết thì sao chứ?

Người không yêu ta, cả đời này cũng sẽ không yêu.

Chết rồi, chỉ khiến người thương ta đau lòng, kẻ căm ghét ta hả hê mà thôi.

Ta không thể chết.

Chỉ cần ta còn sống, con ta sẽ còn có mẹ.

Ta cũng không thể đặt hết hy vọng vào một người duy nhất.

Hầu phu nhân có thể để lại cho nó bao nhiêu, ta không quan tâm.

Nhưng nhìn vào sự chán ghét và căm hận của Mẫn Nghênh Hà đối với ta, e rằng sau này hắn sẽ không bao giờ đụng vào ta nữa.

Không có huynh đệ tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau, ta phải để lại cho con mình một con đường lui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nếu ta có đủ quyền thế, địa vị và tiền bạc…

Sau khi chỉnh trang lại bản thân, ta đứng dậy, đi đến viện của Hầu phu nhân.

Từ xa, ta đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ.

Mọi người đều đang khen ngợi đứa trẻ.

Nhưng khi thấy ta xuất hiện ở cửa, tiếng cười bỗng nhiên im bặt.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Trên mặt ta, dấu bàn tay in rõ mồn một.

Hầu phu nhân đang bế con ta, sắc mặt thoáng trầm xuống.

Bà hỏi:

“Ngươi đến thăm đứa nhỏ sao?”

Ta đưa mắt quét qua, toàn bộ đều là người bên nhà mẹ đẻ của Hầu phu nhân.

“Ta muốn xin phu nhân một thẻ bài ra vào tự do.”

“…”

Hầu phu nhân giao đứa trẻ lại cho nhũ mẫu, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ta lập tức theo sau.

Vào đến tiểu sảnh, bà sai người dâng trà cho ta.

“Là Mẫn Nghênh Hà đánh?”

“Vâng.”

Hầu phu nhân khẽ cười, không biết là cười nhạo ta không biết tự lượng sức, hay cười Mẫn Nghênh Hà là kẻ hai lòng.

“Chẳng phải chỉ là một thẻ bài ra vào tùy ý thôi sao? Ta cho ngươi là được.”

“Đa tạ phu nhân.”

Ta đứng dậy hành lễ, rồi quay người rời đi.

Ta còn phải đi gặp Hầu gia—ta muốn mở một cửa tiệm, cần nhập hàng từ sản nghiệp của Hầu phủ.

Vừa tiết kiệm được công sức, lại có thể kiếm tiền.

Đối với một người không có chỗ dựa như ta, không có con đường nào nhanh hơn thế.

Khi ta bước đến cửa, Hầu phu nhân bỗng lên tiếng:

“Ngụy thị, ngươi có trách ta bế con ngươi đi không?”

Bà ta hỏi như vậy là có ý gì?

Bà muốn đứa trẻ, ngay cả Mẫn Nghênh Hà cũng không dám từ chối, ta lại có thể từ chối sao?

“Nó đi theo phu nhân, tốt hơn là theo ta.”

“Ngươi là mẹ ruột của nó, hãy đặt tên cho nó đi.”

“Chữ ‘Ninh’ mang ý nghĩa tốt đẹp, biểu trưng cho bậc trí giả khoan dung, rộng lượng. Vậy hãy đặt tên cho con là Ninh Trí.”

Ta đến gặp Hầu gia, ông ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Nhìn thấy dấu tay trên mặt ta, ông càng ngạc nhiên hơn.

Biết ta muốn ra ngoài mở cửa hàng buôn bán, ông ta sững sờ, trừng mắt nhìn ta.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Ta hành lễ cáo lui, nhưng ông lại gọi ta lại:

“Ngụy thị, ngươi đừng oán hận, cứ để đứa trẻ đi theo phu nhân, so với theo ngươi thì tốt hơn.”

Ta đương nhiên biết.

Nếu ta không hiểu rõ tình thế, hẳn ta đã làm ầm lên từ lâu.

Nhưng đây là lựa chọn duy nhất mà ta có, trong hoàn cảnh không còn đường lui.

Ta tự nguyện.

Gả vào Hầu phủ đến nay, đây là lần đầu tiên ta chính thức bước chân ra ngoài.