Trên người Trần Viêm mặc quần áo rõ ràng còn khá mới, chất vải tốt hơn hẳn bộ đồng phục của Trần Thủy Thanh.
Chiếc cặp trên vai Trần Thủy Thanh chằng chịt những miếng vá, chỉ có một quai đeo.
Còn Trần Viêm lại mang một chiếc cặp hai quai sạch sẽ, chẳng hề sờn cũ.
Xanh Xao
Sự đối lập rõ ràng ấy khiến tôi càng thêm bực bội.
"Cậu học lớp nào?" Tôi lạnh giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Em không học ở đây... Em học cấp hai trường bên cạnh."
Hắn rụt cổ lại.
"Vậy tại sao cậu lại đến trước cửa lớp tôi?"
Trần Viêm ấp úng:
"Mỗi ngày em đều đến tìm chị... Chị ấy đèo em về bằng xe đạp."
Tôi bực bội hỏi:
"Cậu đã là học sinh trung học rồi, sao còn để chị đèo?"
Hắn cúi đầu thấp hơn.
"Bởi vì... mẹ nói đạp xe mệt lắm, để chị đạp là được, còn em chỉ việc ngồi sau."
Hóa ra từ nhỏ đến lớn, Trần Viêm vẫn luôn như vậy.
Tôi hoàn toàn nổi giận.
Chỉ vì sinh ra là con trai, nên cậu ta nghiễm nhiên tận hưởng sự nuông chiều, để mặc chị gánh vác tất cả?
Thậm chí vì thứ rác rưởi như thế này, mà mẹ tôi đã phải chịu bất công đến mức linh đường cũng bị hủy hoại!
Sắc mặt tôi sa sầm. Tôi nhanh chóng bước lên bục giảng, cầm lấy cây thước rồi vòng lại trước mặt Trần Viêm.
"Đưa tay ra!"
Tôi gằn giọng.
Trần Viêm hoảng sợ chìa tay ra, nhưng tôi không chút do dự, vung thước lên đánh mạnh.
"Cái này là vì cậu quấy rối kỷ luật trường học!"
Tôi dùng hết sức lực, đánh đến mức hắn đờ đẫn cả người.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Tôi hận không thể đánh c.h.ế.t hắn ngay lúc này!
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao
Lần này, tôi vứt cây thước xuống, đổi sang một chiếc thước dài hơn, dày hơn, giơ cao lên:
"Cái thứ hai là vì cậu dám gọi thẳng tên chị mình! Trần Viêm, thái độ vô lễ của cậu khiến tôi phải nghi ngờ, không biết cậu có mẹ hay không đấy!"
Mặt Trần Viêm đỏ bừng như gan lợn, mắt hoe hoe đỏ.
Tôi túm lấy tay hắn khi hắn định rụt về, lại mạnh mẽ giáng xuống:
"Cái thứ ba, tôi đánh cậu vì là con trai mà không có chút trách nhiệm nào! Không biết chăm sóc chị mình, lại còn xem sự quan tâm của chị là hiển nhiên!"
"Cái thứ tư, cậu lấy tư cách gì mà ăn mặc đẹp hơn chị? Rõ ràng chị ấy mới là người vất vả nhất trong nhà!"
Nói đến đây, giọng tôi nghẹn lại, chính bản thân cũng không nhận ra.
Tôi không rõ rốt cuộc mình đang bênh vực Trần Thủy Thanh của thế giới này, hay đang trút giận thay cho mẹ tôi ở một thế giới song song.
Nhưng... có gì khác nhau sao?
Các bà chị cả trong gia đình đều như nhau, đều phải gánh vác trách nhiệm mà đáng lẽ không thuộc về họ, đều có một tuổi thơ quá đỗi nhọc nhằn.
Có lẽ, điểm khác biệt duy nhất là bây giờ Trần Thủy Thanh có tôi đứng về phía cô ấy.
Còn mẹ tôi, người đã qua đời, mãi mãi không thể có ngày mai.
Nhận thức ấy khiến tôi như kẻ muộn màng nhận ra sai lầm, nhưng dù có đ.ấ.m đá vào không khí bao nhiêu lần, tôi cũng không thể bù đắp được điều gì.
Tôi siết chặt tay, chuẩn bị giáng xuống một đòn nữa.
"Cái thứ năm—"
"Em sai rồi! Cô ơi, đừng đánh nữa, hu hu hu!"
Trần Viêm ôm đôi tay sưng vù, khóc òa lên.
"Cô Khương, đừng đánh nữa!"
Không biết từ lúc nào, Trần Thủy Thanh đã lao tới, chắn trước tôi.
Nước mắt cô ấy còn chưa kịp lau khô.
Nhìn thấy ánh mắt cô ấy, tôi như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức bừng tỉnh.