Trọng Sinh Cứu Rỗi Mẹ Khỏi Gia Đình Hút Máu

Chương 4



Tôi đang làm gì thế này?

Làm vậy, tôi hả giận, nhưng chắc chắn sẽ khiến cô ấy sợ hãi.

"Được rồi, tôi không đánh nữa."

Tôi buông tay, cảm thấy bản thân chẳng khác nào một đứa trẻ làm sai, trong lòng vừa đau đớn, vừa chua xót.

Mẹ, con xin lỗi. Con thật vô dụng.

Một lần nữa được sống lại, vậy mà con vẫn khiến mẹ phải khóc.

11

Dù đã ngừng đánh Trần Viêm, tôi vẫn ghé sát tai hắn, lạnh giọng cảnh cáo:

"Đừng để tôi thấy cậu bắt nạt Trần Thủy Thanh thêm một lần nào nữa. Ở nhà cũng vậy."

"Từ nay về sau, hoặc là cậu tự đi về, hoặc là cậu đèo chị cậu. Không có lựa chọn thứ ba!"

Trần Viêm run rẩy.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Tôi nhớ lại, năm đó ông cậu này đã thi đỗ đại học. Nghĩa là hắn vẫn sẽ học cấp ba.

Vì thế, tôi tiếp tục nói:

"Nếu cậu không nghe lời, thì cứ liệu mà gánh hậu quả."

"Cậu mới học lớp 9 thôi. Đến khi cậu vào cấp ba, bất kể cậu học trường nào, tôi cũng sẽ chuyển đến dạy lớp cậu."

"Tôi sẽ cầm thước dài này quất cậu mỗi ngày, đến khi nào cậu biết điều mới thôi!"

Tôi cười lạnh, ánh mắt sắc bén như ma quỷ.

"Và hôm nay, cậu phải xin lỗi chị mình. Không xin lỗi thì đừng mong về nhà!"

Trần Viêm sợ đến mức tè ra quần, bò đến trước chân Trần Thủy Thanh.

"Trần... Không, chị! Em sai rồi! Em thực sự sai rồi!"

12

Tối hôm đó, tôi lôi hết sức mạnh từng dùng để ôn thi đại học ra, ngồi vào bàn học, bật đèn lên.

Tôi nghiêm túc lật từng trang sách giáo khoa, giống như đang lao vào kỳ nghỉ đông đầy bài tập, ghi chú trọng điểm, tổng hợp kiến thức.

Vì không có máy in, tôi chỉ có thể tự tay viết lại từng chữ.

Cứ thế, tôi viết suốt một đêm.

Trong lòng tràn đầy hy vọng, mong rằng mình có thể giúp được Trần Thủy Thanh một chút, cũng hy vọng những bài tập này có thể giúp cô ấy học tốt hơn.

Nhưng sáng hôm sau, Trần Thủy Thanh không đến lớp.

13

Dựa theo địa chỉ trong hồ sơ học sinh, tôi tìm đến nhà Trần Thủy Thanh.

Xanh Xao

Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc xen lẫn tiếng mắng chửi.

"Con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia, mày lại bắt nạt em mày!"

"Tay thằng bé là do mày đánh phải không? Xe đạp đâu? Mày nói đi chứ!"

Giọng đàn bà mỗi lúc một the thé, chói tai đến mức khiến người ta khó chịu.

Người đó chính là bà ngoại tôi—Hàn Thư Anh.

Bà ta luôn thiên vị đứa con trai út của mình một cách vô điều kiện.

Trần Thủy Thanh mặc một chiếc áo dây đeo và quần đùi, đứng giữa sân, bị phạt quỳ.

Trời vào thu, lạnh cắt da.

Cô ấy co ro, môi tím tái, ôm chặt hai cánh tay run rẩy.

Nhưng dù vậy, cô ấy vẫn không rơi một giọt nước mắt, cứng cỏi ngẩng cao đầu.

"Con không có bắt nạt em."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Mẹ, vì sao mẹ luôn ghét con như vậy?"

Người đàn bà cười khẩy, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, trông thô lỗ đến cực điểm.

"Mày là con gái, có giỏi giang đến đâu cũng chẳng được ghi vào gia phả, cũng không thể nối dõi tông đường cho nhà họ Trần!"

"Nhìn ba mày đi, học nhiều thì sao chứ? Vào làm trong xưởng, không biết tranh giành, đến cái nhà tử tế cũng không mua nổi! Ở nhà thì suốt ngày chỉ biết đọc báo, đến nói chuyện với tao cũng chẳng buồn mở miệng!"

"Tao sớm đã không muốn cho mày đi học nữa rồi!"

Hàn Thư Anh giơ ngón tay, chọc mạnh vào trán Trần Thủy Thanh từng cái một.

"Nói thẳng cho mày biết, tao đã tìm được một nhà máy, chuẩn bị cho mày đi làm từ lâu rồi!"

"Nếu không phải ba mày cản, thì đừng nói cấp ba, đến cấp hai mày cũng chẳng có cơ hội học đâu!"

"Trần Thủy Thanh, hôm nay tao sẽ làm thủ tục cho mày nghỉ học!"

14

Trần Thủy Thanh lảo đảo, nhưng vẫn cố chấp phản bác:

"Mẹ không được nói ba như vậy!"

"Mẹ, tại sao con không thể tiếp tục đi học? Con muốn học tiếp, con còn muốn thi đại học!"

Hàn Thư Anh như thể vừa nghe được chuyện gì nực cười lắm, bật cười ha hả.

"Mày? Thi đại học?"

Nụ cười của bà ta vụt tắt, giọng trở nên âm trầm.

"Phận đàn bà con gái, số mệnh là phải lấy chồng sinh con! Thi đại học, đó là việc của đàn ông!"

"Đừng mơ tưởng viển vông nữa, biết thân biết phận đi!"

Khoảnh khắc đó, Trần Thủy Thanh siết chặt nắm đấm.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Giọng cô ấy run rẩy, nhưng vẫn không chịu cúi đầu trước số phận.

"Phụ nữ không chỉ có lấy chồng sinh con mới đáng được công nhận. Họ có thể làm bất cứ điều gì!"

"Mẹ, con không chấp nhận số phận này!"

15

Hàn Thư Anh "phì" một tiếng, nở nụ cười hiểm độc.

"Ba mày không có ở nhà, lần này chẳng ai bảo vệ được mày đâu!"

"Học hành chỉ tổ tốn tiền! Trong nhà có một sinh viên như thằng em mày là đủ rồi!"

"Từ hôm nay, mày ngoan ngoãn ở nhà cho tao! Không được đến trường nữa!"

Nói xong, bà ta quay lưng bước đi.

Trần Thủy Thanh cuống đến mức mắt đỏ hoe.

"Mẹ! Mẹ nhìn điểm của con đi! Con cũng có thể trở thành sinh viên mà!"

Tiếng cô ấy nức nở, như một mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng tôi.

"Mẹ, xin mẹ, đừng bỏ rơi con..."

Cô ấy gào lên hai tiếng "mẹ", rồi quỳ xuống đất, cố túm lấy tay Hàn Thư Anh.

Nhưng bà ta hất mạnh cô ấy ra, bước đi không chút do dự.

"Mẹ——!"

Tiếng gọi này dường như chạm đến dây thần kinh của Hàn Thư Anh.

Bà ta giận dữ gầm lên:

"Đừng có gọi tao là mẹ! Đồ con hoang chuyên rước nợ!"

"Cút xa tao ra!"

Cuối cùng, bà ta hoàn toàn mất kiên nhẫn.