Trọng Sinh Cứu Rỗi Mẹ Khỏi Gia Đình Hút Máu

Chương 5



Bà ta túm lấy chiếc ghế trong sân, giơ cao lên, nhắm thẳng vào đầu Trần Thủy Thanh mà ném xuống!

16

Trần Thủy Thanh còn muốn làm phi công, không thể để lại vết thương như vậy!

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu tôi.

Ngay lập tức, tôi lao đến!

Lúc đó, tôi chợt nhớ lại chuyện ngày hôm qua ở phòng y tế.

Khi ấy, Trần Thủy Thanh đã lén lút nhờ tôi một chuyện.

Cô ấy khẩn cầu:

"Cô Khương, nếu được, cô có thể giữ giúp em mấy mô hình máy bay dưới gầm giường không?"

"Mấy mô hình đó, em tự làm từng chút một theo báo, từ từng mảnh gỗ ghép lại. Nếu mẹ em phát hiện, bà ấy nhất định sẽ đốt sạch..."

Trần Thủy Thanh xòe tay ra, lòng bàn tay đầy vết chai sần, dấu vết để lại từ những lần cặm cụi làm mô hình.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Cô ấy đã nỗ lực đến nhường nào, chỉ để bảo vệ giấc mơ của mình!

Vì vậy, dù có phải đánh đổi cả mạng sống, tôi cũng muốn giúp Trần Thủy Thanh có được cuộc đời mà cô ấy mong muốn.

17

"Cô... Cô là ai?

"Cô từ đâu chui ra vậy?"

Hàn Thư Anh trợn trừng mắt nhìn tôi, cứ như thể vừa thấy quỷ.

Tôi siết chặt chiếc ghế nhỏ trong tay, cảm giác thô ráp của nó cọ vào da khiến tôi vừa đau vừa ngứa. Nhưng tôi vẫn tiến lên từng bước, ép bà ta phải liên tục lùi về phía sau, cho đến khi lưng bà ta chạm vào tường.

"Tôi là giáo viên chủ nhiệm của Trần Thủy Thanh, cô Khương."

Sắc mặt Hàn Thư Anh trở nên khó coi. Bà ta gằn giọng: "Tôi không quen biết cô."

Tôi cười nhạt:

"Không sao, người như bà thì làm sao có thể quen biết một người bình thường được?

"Bà bất mãn với cuộc đời mình, nên trút hết oán hận lên con gái. Nhưng rồi bà lại sợ một ngày nào đó, con bé sẽ thành công và rời bỏ bà, nên bà mới muốn ép nó bỏ học.

"À, bà vừa nói chồng bà suốt ngày chỉ biết đọc báo, có khi nào... là vì ông ấy quá chán ngán khi phải nhìn thấy bà không?"

Nghe nhắc đến chồng, Hàn Thư Anh lập tức nổi giận.

"Mẹ kiếp, mày dựa vào đâu mà nói vậy? Mày hiểu gì về tao chứ? Tình cảm của bọn tao rất tốt!"

Tôi không buồn đôi co với bà ta nữa. Tôi quay người, phủi bụi đất trên quần áo của Trần Thủy Thanh rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay em.

"Đôi khi, tôi thật sự không hiểu vì sao làm cha mẹ lại không cần thi tuyển. Có một người mẹ như bà, đó là bất hạnh của Trần Thủy Thanh.

"Hôm nay, tôi nói rõ ràng tại đây.

"Nếu bà không lo cho Trần Thủy Thanh, thì tôi sẽ lo.

"Không ai có quyền từ bỏ học sinh của tôi, kể cả bà có là mẹ ruột của em ấy đi chăng nữa."

18

"Trần Thủy Thanh, nếu hôm nay mày dám đi theo cô ta, thì đừng bao giờ quay về đây nữa!"

Vẫn là giọng điệu đó, vẫn là sự căm ghét đó.

Từ nhỏ đến giờ, tôi vẫn luôn nghĩ rằng bà ngoại có những hành động khó hiểu là do khoảng cách thế hệ.

Nhưng giờ đây tôi mới nhận ra, có những kẻ vốn đã xấu xa từ trong bản chất. Chẳng qua, khi họ già đi, sự độc ác chỉ càng trở nên lộ rõ mà thôi.

Tôi đặt áo khoác lên vai Trần Thủy Thanh, giọng nói kiên định:

"Đi thu dọn đồ đạc rồi theo tôi.

"Đừng sợ, Tiểu Thanh."

Cô ấy ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt sáng lên một tia hy vọng. Đôi tay đang run rẩy của em bỗng siết chặt lấy tay tôi.

"Em... thật sự có thể đi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi gật đầu chắc nịch.

Hàn Thư Anh lập tức chửi ầm lên:

"Nếu mày dám bước chân ra khỏi cái nhà này, thì từ nay đừng gọi tao là mẹ nữa! Tao cũng sẽ không bao giờ quan tâm đến mày nữa!"

Nghe vậy, Trần Thủy Thanh dừng lại một chút, rồi bật cười tự giễu:

"Mẹ à, trong căn nhà này, chỉ cần có em trai là đủ rồi.

"Mẹ cứ coi như chưa từng sinh ra con đi."

Dứt lời, cô ấy quay lưng bước nhanh về phòng, không hề do dự, không hề ngoái lại.

19

Rời khỏi sân nhà họ Trần, tôi kéo Trần Thủy Thanh đi đến đầu ngõ.

Cô ấy đột nhiên cúi đầu, giọng nghẹn lại:

"Cô Khương... tay cô chảy m.á.u rồi."

Tôi lúc này mới nhận ra trên tay mình có vết thương, có lẽ là do giằng co với Hàn Thư Anh khi nãy.

Nhưng tôi không bận tâm lắm.

Thế nhưng Trần Thủy Thanh lại cầm lấy tay tôi, òa lên khóc.

"Cô Khương... cảm ơn cô."

Tôi dịu dàng lau nước mắt cho cô ấy.

"Cảm ơn tôi vì chuyện gì?"

"Vì cô đã đưa em đi... Nhưng mà... học phí cao lắm. Bây giờ em không có tiền, sau này em sẽ từ từ trả lại cho cô, có được không?"

Em khóc đến nấc lên từng cơn, khiến tôi đau lòng không thôi.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Xanh Xao

Tôi bật cười, vỗ nhẹ lên vai em:

"Ngốc quá, em chỉ cần học thật tốt là được, cô không cần em trả gì cả.

"Và em nói rất đúng.

"Phụ nữ không nhất thiết phải kết hôn và sinh con."

Lúc này, Trần Thủy Thanh vẫn là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc tết hai bên, đi đôi giày vải cũ kỹ, trông có vẻ truyền thống và nhút nhát.

Nhưng tư tưởng của cô ấy thì hoàn toàn tự do.

"Em còn nhớ câu văn trong bài giảng hôm trước không?

'Vạn vật dù bị sương mù che phủ vẫn hướng về tự do.'

"Ngay cả thiên nhiên cũng vậy, thì cuộc đời của một cô gái càng không nên bị ràng buộc.

"Không ai có quyền định nghĩa em là ai.

"Đừng sống theo tiếng nói của người khác, dù người đó có là cha mẹ em đi chăng nữa."

Trần Thủy Thanh dùng sức gật đầu.

"Em hiểu rồi."

Trần Thủy Thanh hơi chần chừ, rồi lục trong túi áo, đưa cho tôi một tờ giấy đã nhàu nát.

Tờ giấy ấy đã bị vò đến mức chữ viết mờ nhòe.

Lấy hết can đảm, em hỏi tôi:

"Cô ơi, em thật sự có thể sao?"

20

Đó là một thông báo tuyển chọn phi công.

Năm nay, họ có một đợt đặc biệt, cho phép tuyển nữ phi công.

Dù số lượng trúng tuyển rất ít và điều kiện khắt khe, nhưng với một thị trấn nhỏ như nơi này, đây là một cơ hội vô cùng hiếm có.

Mà thời gian đăng ký... chỉ còn nửa tháng.