Trọng Sinh Cứu Rỗi Mẹ Khỏi Gia Đình Hút Máu

Chương 6



Nói cách khác, chỉ cần chịu đựng khoảng thời gian này và vượt qua kỳ thi, Trần Thủy Thanh sẽ được tuyển thẳng, chính thức bước vào cuộc sống của một phi công.

Bàn tay khẽ run, không tin nổi vào mắt mình. Cầm tờ thông báo, lật qua lật lại xem đi xem lại mấy lần.

“Cơ hội này rất hiếm có, nhất định phải tham gia. Tin tôi đi, em chắc chắn làm được!”

“Vậy… cô sẽ luôn ở bên em chứ?”

Có lẽ nhờ sự động viên của tôi, ánh mắt do dự của Trần Thủy Thanh dần biến mất, nhưng vẫn còn chút lo lắng.

Tôi gật đầu chắc nịch.

“Sẽ luôn ở bên em.”

Dù có phải đánh đổi tất cả, kể cả mạng sống này.

Điều mà Trần Thủy Thanh không biết là, ở một dòng thời gian khác, cô ấy đã từng thành công.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Bây giờ có thể làm lại một lần nữa, tôi chẳng qua cũng chỉ giúp thêm một chút. Người tạo nên thành tựu ấy vẫn luôn là chính cô ấy, chứ không phải bất kỳ ai khác.

Người như Trần Thủy Thanh không nên bị trói buộc trong bếp núc, cũng không nên chỉ quanh quẩn với những công việc không có hồi kết.

Cô ấy nên như bây giờ, như một cánh chim tự do, bay đến bầu trời của riêng mình.

---

Trần Thủy Thanh chuyển đến ký túc xá của tôi.

Ban ngày cả hai cùng đến trường, tối đến lại nằm trên giường nói chuyện, ngày càng thân thiết hơn.

Cô ấy thường kể về ba mình, cũng chính là ông ngoại tôi.

Ông là người có học, nhưng bị gia đình ép cưới một người phụ nữ không biết chữ – Hàn Thư Anh.

Hai người vốn chẳng có tình cảm, càng không có tiếng nói chung, trong cuộc sống lại đầy những mâu thuẫn không thể dung hòa.

Ví dụ như, Hàn Thư Anh cho rằng đọc sách là vô ích, thường xuyên lén vứt hết sách vở của chồng.

Hay mỗi khi cãi nhau, bà lại đến tận cơ quan ông làm ầm lên, nghi ngờ ông ngoại có nhân tình, thậm chí còn chửi bới tất cả đồng nghiệp nữ trong công ty.

Thế là, danh tiếng của ông bị hủy hoại hoàn toàn.

Từ đó, cuộc hôn nhân vốn đã lạnh nhạt lại càng thêm rạn nứt, ở chung một nhà nhưng chẳng còn lời nào để nói.

Nhưng Hàn Thư Anh không hề nhận ra sai lầm của mình.

Bà ta luôn cho rằng, từ khi sinh con gái, chồng đã bắt đầu chán ghét mình.

Con gái chính là nguyên nhân khiến bà ta bất hạnh.

Vậy nên, bà ta tìm đủ mọi cách, từ thuốc Đông y đến mẹo dân gian, chỉ để sinh thêm một đứa con trai. Cũng vì thế mà bà luôn xem Trần Thủy Thanh như cái gai trong mắt.

Ban đầu là chửi mắng, về sau, những trận đòn roi dần trở thành chuyện thường ngày.

Bà ta càng ghét bỏ con gái, ông ngoại càng thương con gái nhiều hơn.

Ông sẵn sàng chi tiền cho Trần Thủy Thanh đi học, mua mô hình máy bay bằng gỗ, lén đặt những cuốn tạp chí hàng không.

Đó cũng là lý do dù sống trong một gia đình như vậy, Trần Thủy Thanh vẫn có thành tích xuất sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nghĩ kỹ lại, có lẽ vì ở kiếp trước, sau khi ông ngoại qua đời vì bạo bệnh, mẹ không còn chỗ dựa, nên Hàn Thư Anh mới ngang ngược như vậy.

Tôi ho nhẹ vài tiếng, ngắt lời:

Xanh Xao

“Lần sau gặp ba thì nhắc ông ấy đi khám sức khỏe nhé.”

Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình.

Không thể ngăn cản, nhưng nếu có thể phòng tránh sớm, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn một chút.

Trần Thủy Thanh nhìn tôi đầy ẩn ý, mỉm cười thần bí.

“Cô Khương, có đôi khi cô giống như một nhà tiên tri vậy.”

Cách Trần Thủy Thanh nhìn làm tôi có chút căng thẳng.

“Tôi nói gì sao?”

“Em đã biết về kỳ tuyển chọn phi công từ lâu, nhưng vẫn chần chừ không biết có nên nói với gia đình không. Lúc nào cũng cảm thấy mẹ sẽ không đồng ý. Nhưng hôm đó, cô nói đừng tin bất cứ ai, em mới quyết định giữ bí mật. Còn nữa, rõ ràng là lần đầu tiên gặp Trần Viêm, cô lại gọi đúng tên cậu ta.”

Trong lòng tôi chấn động.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Nhất định là lúc đó quá tức giận, mới vô thức buột miệng thốt ra tên cậu ruột.

Trần Thủy Thanh chống cằm, cười đầy giảo hoạt.

“Cô Khương, có phải cô đến từ tương lai không?”

---

Tôi bỗng chốc bình tĩnh lại, hỏi ngược lại:

“Nếu tôi thật sự đến từ tương lai, em sẽ muốn hỏi điều gì nhất? Em muốn biết tôi là ai?”

Tôi đoán, Trần Thủy Thanh sẽ hỏi liệu có thi đỗ phi công không, hoặc muốn biết tương lai làm công việc gì, có hạnh phúc hay không.

Cũng có thể, cô ấy sẽ mong tôi là một nhân vật tầm cỡ nào đó.

Tôi thậm chí còn nghĩ sẵn câu trả lời.

Nhưng không, Trần Thủy Thanh lại hỏi một điều hoàn toàn ngoài dự đoán.

---

“Cô có hạnh phúc không?”

Giọng nói nhẹ bẫng.

Cô ấy không tò mò về tương lai của chính mình, mà lại để tâm đến tôi.

Quá khứ hiện lên như một thước phim tua chậm.

Ngực hơi thắt lại, tôi đáp:

“Tôi rất hạnh phúc.

Dù hoàn cảnh của tôi và Trần Thủy Thanh trái ngược. Tôi có một người cha không ra gì, nhưng lại có người mẹ tuyệt vời nhất thế gian.

Trước đây, tôi không hiểu mẹ. Tôi từng nghĩ bà yếu đuối, nhút nhát. Nhưng bây giờ, tôi không nghĩ như vậy nữa.”