Trọng Sinh Cứu Rỗi Mẹ Khỏi Gia Đình Hút Máu
Kiếp trước, dưới sự phá hoại của bà ngoại, mẹ tôi bị ép từ bỏ việc học, chấp nhận số phận, vào xưởng làm công nhân, rồi bị buộc kết hôn với bố tôi.
Ông ta chỉ là một công nhân bình thường, nóng tính, suốt ngày rượu chè, cờ bạc.
Mẹ muốn ly hôn, nhưng bà phát hiện mình đã mang thai.
Bây giờ nghĩ lại, sau khi tôi vào đại học, mẹ luôn lặng lẽ tiễn tôi ra cửa. Có lẽ vì quá lo lắng, nhưng bà không biết cách bày tỏ.
Chính vì chưa từng cảm nhận được tình yêu đúng nghĩa trong gia đình lúc nhỏ, bà cũng không biết phải làm mẹ như thế nào mới là đúng.
Cũng giống như những lần bà bất ngờ bóp cổ tôi…
Khi một người chịu đựng cảm xúc tiêu cực quá lâu, đến một giới hạn nào đó, họ sẽ đổ bệnh.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Nhiều năm im lặng và nhẫn nhịn đã khiến mẹ vụn vỡ từ lâu.
Vậy nên, khi cảm xúc sụp đổ, bà mất kiểm soát, dẫn đến những hành động cực đoan. Cuối cùng, bà nhảy lầu tự tử.
Đó rõ ràng là dấu hiệu của bệnh tâm lý.
Nhưng tôi chưa từng nghe thấy mẹ cầu cứu lấy một lần.
Tôi cười tự giễu, có chút uể oải:
“Mẹ tôi cả đời rất khổ. Lẽ ra bà có thể ly hôn… Nói như vậy, có phải tôi chính là khởi đầu của một đoạn bất hạnh khác?”
Tôi lẩm bẩm, nhưng lại không hề mong chờ câu trả lời.
“Nếu có thể, hy vọng kiếp sau bà không còn bị gắn mác ‘mẹ’ nữa, mà có thể tận hưởng cuộc sống của riêng mình.
Làm một con người trọn vẹn trước, rồi mới làm mẹ sau.
Còn nữa… cảm ơn vì đã chọn làm mẹ của tôi.”
Tôi bỗng thu lại biểu cảm buồn bã, nhìn Trần Thủy Thanh cười tinh quái:
“Vừa rồi toàn là tôi nói bừa, diễn xuất thế nào? Có đạt giải ảnh đế không?”
Xanh Xao
“Ngốc thật đấy, đừng suy nghĩ lung tung.”
Tôi ra vẻ nhẹ nhõm, nhưng Trần Thủy Thanh lại không cười, cũng không hỏi thêm điều gì nữa.
Trầm mặc hồi lâu, Trần Thủy Thanh chậm rãi lên tiếng:
“Nghe cũng có lý.
Nhưng mà, cô Khương, em không nghĩ cô là khởi đầu của bất hạnh đâu.”
Khi Trần Thủy Thanh cười, trong mắt lấp lánh như có sao trời.
“Cô là bảo bối mà mẹ cô sẵn sàng đối mặt với mọi khó khăn để chào đón. Bà ấy nhất định rất yêu cô.”
---
Vì muốn Trần Thủy Thanh thi tốt, mỗi ngày tôi đều nấu cho cô ấy hai quả trứng gà, kèm thêm một cái bánh quẩy.
Thậm chí còn cố tình mua cho cô ấy một chiếc quần đùi màu tím, trên đó vẽ hình dấu tick.
Trần Thủy Thanh tò mò hỏi tôi có ý gì.
Tôi giải thích:
“Trước đây, mỗi lần tôi đi thi, mẹ đều chuẩn bị những thứ này cho tôi. Nhưng hồi đó tôi thấy quê mùa lắm, nên toàn lén cởi ra trước khi vào phòng thi.
Chỉ có kỳ thi đại học, tôi mới làm theo, kết quả rất tốt. Bây giờ, tôi truyền may mắn lại cho em!
Quần tím nghĩa là ‘tím đ.í.t hành’, còn dấu tick này là ‘Nike’, nghĩa là chọn câu nào cũng đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nike đắt quá, tôi không mua nổi, nên tự vẽ lên vậy. Lấy chút vận may có tiền!”
Trần Thủy Thanh không những không chê, mà ngược lại còn cười rạng rỡ:
“Không cần, em thích cái này hơn.
Sau này kiếm được tiền, em sẽ mua cho cô!”
Tôi xoa đầu cô ấy, cười nhẹ:
“Tôi không cần Nike gì cả, đừng lãng phí tiền.”
Tôi chỉ cần Trần Thủy Thanh đời này bình an, vui vẻ.
---
Ngày thi của Trần Thủy Thanh càng lúc càng gần.
Tôi cứ nghĩ mình đã thay đổi vận mệnh của ba cô ấy.
Nhưng vào đúng ngày trước kỳ thi, vẫn có chuyện xảy ra.
---
Trước sân nhà họ Trần, những dải lụa trắng treo đầy khắp nơi.
Trần Thủy Thanh ngẩn ngơ nhìn lên, dường như vẫn đang cố tiêu hóa sự thật rằng người thân của mình đã ra đi.
Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy:
“Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên em.”
Chúng tôi cùng bước vào sân.
Trong viện đứng đầy họ hàng thân thích, ai cũng bàn tán xôn xao:
“Ôi, lão Trần bỏ lại cả nhà mà đi như thế, đúng là nhẫn tâm quá…”
“Nghe nói ông ấy phát bệnh đột ngột, nằm ven đường cả đêm, mãi hôm sau mới có người phát hiện…”
Nghe đến đây, tim tôi siết chặt, vội vàng bịt tai Trần Thủy Thanh lại.
“Đừng nghe mấy người họ nói bậy, bọn họ giỏi thêm mắm dặm muối lắm.”
Hàn Thư Anh lập tức nhận ra chúng tôi.
Ánh mắt bà ta lóe lên vẻ chán ghét, nhưng vì có mặt nhiều người, nên vẫn cố giữ dáng vẻ quan tâm:
“Đồ con hoang này, còn biết đường về à? Có biết mẹ mày lo cho mày thế nào không?!”
Trần Thủy Thanh chẳng thèm để ý đến bà ta, lập tức bước lên phía trước bài vị, quỳ xuống.
Tôi cũng muốn đi theo, nhưng bị Hàn Thư Anh chặn lại.
“Cô Khương, ba của Trần Thủy Thanh vừa mất, chuyện này là việc nhà của chúng tôi, không liên quan đến cô. Biết điều thì cút đi!”
Tôi lười đôi co với bà ta.
Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.
Ngay lúc đó, tôi nhìn thấy bức ảnh đen trắng treo trên tường.
Lần đầu tiên, tôi nhìn rõ gương mặt ông ngoại mình.
Ông đeo một cặp kính gọng đen, nụ cười trên ảnh trông hiền hòa và ấm áp.
Trần Thủy Thanh quỳ dưới đất, lấy từ túi áo ra một tờ giấy.
Cô ấy cẩn thận vuốt phẳng từng nếp gấp, muốn cho người trong ảnh nhìn thấy.