Trọng Sinh Cứu Rỗi Mẹ Khỏi Gia Đình Hút Máu

Chương 8



Ánh mắt cô ấy ngập tràn nước mắt.

“Ba, con còn chưa kịp báo tin vui cho ba…

Sao ba không đợi con thêm chút nữa…”

Giọng cô ấy nghẹn lại.

Cậu đưa tay đặt tờ giấy báo trúng tuyển vào chậu than, định đốt cho ba xem.

Nhưng một bàn tay khác đột ngột xuất hiện, cướp mất tờ giấy.

Hàn Thư Anh cười nhạt:

“Tin vui gì? Để tao nghe thử xem.”

Hàn Thư Anh không biết chữ.

Bà ta tiện tay đưa tờ giấy báo trúng tuyển cho Trần Viêm – người duy nhất ở đây biết chữ – nhờ hắn đọc giúp.

Sau khi đọc xong, Trần Viêm sững sờ:

“Chị, không phải chị định thi làm phi công đấy chứ?”

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Lời vừa dứt, cả đám họ hàng xung quanh lập tức xôn xao.

“Cái gì? Nhà họ Trần sắp có nữ phi công à?”

“Con bé này giỏi quá! Sau này có tiền đồ lắm đây!”

Giữa những tiếng bàn tán đó, nụ cười của Hàn Thư Anh dần trở nên gượng gạo.

“Tiểu Thanh, chuyện lớn như vậy, sao con không nói với mẹ một tiếng?”

Ngay giây tiếp theo, bà ta quay ngoắt sang lườm tôi đầy hằn học.

“Có phải cô đã dụ dỗ con bé không? Nó mới đ.â.m đầu vào cái nghề chó má này?”

Trần Thủy Thanh giật tờ giấy từ tay Trần Viêm, lạnh giọng đáp:

Xanh Xao

“Chuyện này không liên quan đến cô Khương. Đây là quyết định của con.”

Hàn Thư Anh gắt gao nhìn chằm chằm Trần Thủy Thanh.

Trong khoảnh khắc, mắt bà ta đỏ hoe:

“Tiểu Thanh, con hận mẹ đến mức muốn bỏ đi thật xa sao?

Cái nghề đó không dành cho phụ nữ. Sao con không nghỉ học đi, vào xưởng làm công nhân cho ổn định?”

Trần Thủy Thanh lắc đầu kiên định.

“Không, con không muốn sống cuộc đời như vậy.”

Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng, Hàn Thư Anh rũ mắt, thở dài:

“Nếu con đã quyết, mẹ cũng không cản nữa. Tiểu Thanh, mẹ ủng hộ ước mơ của con.”

Tôi suýt chút nữa nghĩ mình nghe nhầm.

Hàn Thư Anh mà cũng có lòng tốt vậy sao?

Quả nhiên…

Bà ta lại nói tiếp:

“Nhưng… lúc ba con còn sống, ông ấy thương con nhất.

Mẹ chỉ hy vọng tối nay con có thể ở lại canh linh cữu, để ba con ra đi thanh thản.

Ngày mai con vẫn đi thi như bình thường, mẹ sẽ không ngăn cản.”

Không được đồng ý!

Ý nghĩ đó lập tức vang lên trong đầu tôi.

---

Nhưng Trần Thủy Thanh là người hiếu thuận, tôi biết lấy lý do gì để ngăn cô ấy đây?

Không đợi tôi lên tiếng, cô ấy đã gật đầu.

“Dù mẹ không nói, con cũng sẽ làm vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

---

Buổi tối hôm đó, Trần Thủy Thanh ngủ trên một chiếc giường nhỏ đặt trong linh đường.

Cô ấy cuộn tròn lại, khuôn mặt khi ngủ trông rất bình yên.

Tôi nấp trong góc hành lang gần đó.

Từ vị trí của tôi, có thể quan sát toàn bộ linh đường, đặc biệt là xem thử có ai nửa đêm lẻn vào hay không.

Những lời của Hàn Thư Anh cứ văng vẳng trong đầu.

Tôi không tin bà ta đột nhiên thay đổi.

Vậy nên, bằng bất cứ giá nào, tôi cũng sẽ không để Trần Thủy Thanh ở đây một mình.

Không được ngủ… không được ngủ…

Tôi nhẩm thầm trong lòng.

Trước khi trọng sinh, Hàn Thư Anh đã cắn đứt tai và chặt ngón tay con gái mình.

Tôi tuyệt đối không để chuyện đó lặp lại.

Vì vậy, tôi gồng mình thức trắng suốt đêm.

Mãi đến khi mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc ấy, một bóng người xuất hiện.

---

Trần Viêm xách theo thứ gì đó, bước vào linh đường.

“Chị, dậy đi.”

Cơn buồn ngủ của tôi lập tức bay biến.

Đọc truyện tại monkeyD, page Xanh Xao.

Chỉ thấy Trần Viêm vỗ vỗ vai Trần Thủy Thanh. Lúc này, tôi mới nhìn rõ trong tay hắn cầm một hộp cơm.

“Trước ăn chút gì đi, để em thay chị trông linh cữu.”

Trong ấn tượng của tôi, Trần Viêm ngoài việc là một đứa trẻ to xác còn là kẻ đồng lõa của Hàn Thư Anh.

Mỗi lần mẹ tôi bị bà ngoại mắng, Trần Viêm đều vắt chéo chân trên ghế, cười khinh miệt mà nói:

“Trần Thủy Thanh, mày sống nhát cáy như vậy, tồn tại có ý nghĩa gì?

Nếu tao là mày, tao đi c.h.ế.t quách cho xong.”

Vậy mà giờ đây hắn lại có vẻ… đổi tính?

Lẽ nào lần trước tôi dọa hắn sợ thật rồi?

---

Trần Thủy Thanh dụi mắt, ngồi dậy nhưng không nhận hộp cơm.

Trần Viêm cũng không vội, chỉ đứng đó, nhẹ giọng nói:

“Chị còn giận em sao? Trước đây là em không hiểu chuyện, chị đừng chấp nhặt với em. Mẹ đối xử với chị không tốt, nhưng em thì có làm sai gì đâu? Em đâu thể can thiệp vào chuyện của người lớn. Chị cũng không cần ghét em đến thế. Nhưng mà… chị lợi hại thật đấy.”

Trần Thủy Thanh tưởng hắn đang nói về chuyện thi phi công, liền nhàn nhạt đáp:

“Ngày mai mới thi, em khen sớm quá đấy.”

“Em đâu có nói chuyện thi cử.”

Trần Viêm ngồi xuống mép giường, bỗng nở nụ cười kỳ lạ.

“Mọi người bảo, ba đã sớm lập di chúc, để lại căn nhà này cho chị, chị thấy có lợi hại không, chị gái yêu quý của em?”

Trần Viêm thở dài.

“Chị à, đầu óc em không giỏi đọc sách cũng không có tài năng gì. Muốn thi phi công cũng chẳng đậu nổi. Chị có tương lai sáng lạn như vậy, có thể thương xót em một chút không?”

Trần Thủy Thanh nhíu mày, chờ hắn nói tiếp.

Rốt cuộc, Trần Viêm vào thẳng vấn đề:

“Chị, có thể nhường căn nhà này cho em không? Sau này em còn phải lấy vợ sinh con, cần tiền hơn chị nhiều. Chị cũng không muốn thấy em trai mình phải lang thang đầu đường xó chợ đúng không?”

Tôi thực sự lo lắng Trần Thủy Thanh sẽ mềm lòng.