Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 17



Trần Đức Phúc hành sự vô cùng lanh lợi. Vân Sơ đã cấp cho lão hơn hai vạn lượng bạc, cùng khoản lợi nhuận từ các cửa hàng của nàng, sai lão đi thu mua băng tuyết.

Vào mùa hè, giá một cân băng tuyết vào khoảng một lượng bạc; vào mùa xuân sẽ rẻ hơn một chút, chừng năm trăm sáu trăm đồng tiền. Song, xuân năm nay khí trời quá đỗi rét buốt, thiên hạ đều cho rằng hạ sang ắt chẳng quá oi nồng, bởi vậy giá băng cũng theo đó mà hạ thê thảm. Trần Đức Phúc bèn lấy giá ba trăm năm mươi đồng một cân thu mua băng tuyết khắp kinh thành, đến nỗi tất thảy hầm băng trong đô thành đều bị thuê cạn...

Vân Sơ còn nhớ rõ, ở đời trước, mùa hè năm nay nắng nóng oi ả vô cùng, giá băng bị đẩy lên gần bằng giá vàng ròng, đắt tựa hoàng kim khiến người ta phải chùn chân.

Nàng tốn gần ba vạn lượng thu mua băng, về sau có thể bán được ít nhất hai ba mươi vạn lượng.

Khi có bạc trong tay, ắt sẽ dễ bề giải quyết vạn sự về sau.

Đêm qua ngủ muộn, sáng nay Vân Sơ thức giấc hơi trễ. Lúc nàng bước ra thì các di nương đã tề tựu đông đủ.

“Phu nhân.”

“Mẫu thân.”

Mọi người đồng loạt thỉnh an.

Vân Sơ khẽ phất tay, bấy giờ, các vị ở trong sảnh mới dám an tọa.

Bọn họ không muốn phạm vào gia quy, bị phu nhân giáng phạt.

Vân Sơ liếc mắt qua một lượt rồi cất tiếng hỏi: “Sao Đào di nương không tới?”

Giang di nương ngồi sát cạnh Đào di nương, vội đứng lên đáp lời: “Đêm qua Đào di nương thượng thổ hạ tả, sáng nay cảm thấy thân mình không được khỏe, bèn xin đến thỉnh an muộn một chút, kính mong phu nhân chớ trách phạt.”

Vân Sơ khẽ nhíu mày: “Nữ nhân khi mang thai quả tình sẽ có lắm điều bất tiện. Chỉ còn ba tháng nữa Đào di nương sẽ lâm bồn, nếu thân mình quá yếu ớt, e rằng sẽ khó sinh hạ hài nhi.”

Nàng nhìn nha hoàn đứng cạnh căn dặn: “Thính Tuyết, lấy chút vật phẩm bổ dưỡng thai trong kho của ta đưa đến chỗ Đào di nương đi.”

Thính Tuyết gật đầu vâng lời lui xuống.

Ánh mắt Vân Sơ dừng trên người tiểu cô nương bên cạnh Giang di nương. Đây là nhị tiểu thư của Tạ phủ, Tạ Nhàn, cảm giác tồn tại ở Tạ phủ cực kỳ mờ nhạt.

Gà Mái Leo Núi

Nàng mờ mịt nhớ lại biến cố trước khi lâm chung, lúc Tạ Thế Doãn buộc nàng uống rượu độc, Tạ Nhàn đã khóc lớn xông tới đánh đổ ly rượu kia.

Cả Tạ phủ này, chỉ Nhàn tỷ nhi khóc nức nở vì cái c.h.ế.t của nàng.

Thấy nàng đưa mắt nhìn, Tạ Nhàn trốn sau lưng Giang di nương, khẽ gọi: “Mẫu thân.”

“Nhàn tỷ nhi nhát gan quá đỗi.” Vân Sơ cười nói: “Ba tuổi đã có thể nhập môn khai tự, chi bằng để Nhàn tỷ nhi đi khai bút đọc sách đi.”

Tạ gia có mời phu tử dạy chữ cho hài tử, sau khi nhập môn khai tự xong mới có thể tới thư viện chính thống của triều đình đọc sách giống Tạ Thế An.

Giang di nương đã sớm mong muốn cho nữ nhi của mình đi học.

Nhưng Đại tiểu thư Tạ Phinh tới năm tuổi mới bắt đầu học chữ, nàng e cho Nhàn tỷ nhi đi học quá sớm sẽ khiến Đại tiểu thư phật ý...

Nhưng bây giờ phu nhân đã mở miệng, nàng ấy tự nhiên gật đầu đồng ý, kéo Tạ Nhàn nói: “Còn không mau cảm tạ mẫu thân.”

“Người nhà không cần khách sáo.” Vân Sơ phất tay: “Đều lui ra đi, đừng ở đây nữa.”

Chúng nhân nối gót lui ra.

Tạ Phinh ở lại tiếp tục học việc quản gia với Vân Sơ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi dặn dò đại khái xong, Vân Sơ mở miệng nói: “Sáng nay Lý bà tử sẽ mang táo về phủ trồng, con cầm sổ con sang đó kiểm tra đối chiếu, việc nhỏ tự quyết, việc lớn thì trở về hỏi ta.”

Tạ Phinh đứng lên: “Vâng, mẫu thân.”

Nó cầm sổ con lui ra.

Nó vừa khuất bóng thì Thính Sương đã tới, thấp giọng nói: “Phu nhân, đồ bổ ngài dặn dò đã đưa đến chỗ Đào di nương, nha hoàn đã đem đi tiềm yến sào. Đào di nương vừa nhấp mấy ngụm, Hạ ma ma cầm theo mấy khúc gấm vóc qua đó, nói là đại nhân muốn may y phục mới cho Đào di nương.”

Thính Phong lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Thuở trước phu nhân hoài thai, đại nhân cũng nào có ân cần như vậy…”

Nàng ấy vừa nói được nửa chừng, chợt ý thức việc này có thể khiến phu nhân đau lòng, liền vội vã ngậm miệng.

Thính Sương cúi đầu nói: “Đại nhân bận rộn việc công, sao có thể quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này. Phải nói là Hạ ma ma chu đáo mới đúng.”

Vân Sơ nhấp một ngụm trà.

E là Hạ thị đã sốt ruột không chờ được, muốn ra tay rồi.

Ta đã tận lực phối hợp, mong Hạ thị đừng phụ lòng ta.

Lúc này, ngoài sân chợt trở nên ồn ào náo nhiệt.

Chẳng mấy chốc, Tạ Phinh sắc mặt khó coi chạy vào: “Mẫu thân, nhóm bà tử kia quả nhiên không xem Đại tiểu thư con ra gì, dám xuất ngôn xấc xược khiến người ta phẫn nộ, mẫu thân phải nghiêm trị bọn họ...”

Tiếng nói ồn ã của nhóm bà tử vang lên: “Phu nhân, người phải làm chủ cho bọn ta. Tuy bọn ta chỉ là bà tử thô sử, nhưng cũng là thân người, sao Tạ phủ lại có thể hà khắc với bọn ta đến vậy...”

Tạ Phinh giận đến đỏ bừng mặt mày.

Vân Sơ vỗ nhẹ tay nó, ý bảo tạm thời đừng nóng nảy, rồi mới cất bước ra ngoài.

Nhóm bà tử kia ngươi một lời ta một tiếng, tường thuật lại mọi việc rành mạch rõ ràng.

Kỳ thực chuyện này cũng chẳng có gì to tát. Lúc nãy Tạ Phinh đi kiểm tra sổ con, số lượng cây táo hoàn toàn trùng khớp với sổ sách. Nó vừa làm xong việc, đang chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên có một bà tử kêu khát nước, hỏi liệu có thể bảo nhà bếp Tạ phủ đun chút nước trà đưa tới cho mọi người không.

Bà tử này hiển nhiên đã nghe được chuyện trà chiều bị cắt giảm, nên mới cố ý dò xét.

Tạ Phinh nào nghĩ được nhiều như vậy, nàng mượn cớ sự việc của bà tử kia mà tuyên bố bãi bỏ trà nước điểm tâm buổi chiều của bọn họ.

Lời này tựa hồ châm dầu vào lửa, đám người đang xì xào bàn tán lập tức bùng nổ.

“Phu nhân, nhóm lão nô thường ngày đều làm những việc nặng nhọc nhất, tiền công lại nhận ít nhất, hiện tại đến một ngụm trà thấm giọng cũng không có, thật khiến lòng lão nô đau xót.”

“Nha hoàn hầu hạ trong viện mỗi tháng được trả bổng lộc hậu hĩnh, còn có thể uống trà chủ tử thưởng, ăn điểm tâm thừa của chủ tử, cớ sao không ra tay với đám nha hoàn đó?”

“Đại tiểu thư vừa mới theo phu nhân học cai quản gia sự, cuộc sống của nhóm lão nô đã khó khăn muôn phần, về sau biết tính sao đây?”

“Nếu để lão nô nói, Đại tiểu thư căn bản chẳng thích hợp quản gia!”

“Đại tiểu thư do ngoại thất sinh, chỉ có thứ nữ mới chèn ép đám bà tử bọn ta để tiết kiệm dăm ba đồng bạc kia...”

“...”

Tạ Phinh siết chặt khăn tay trong lòng bàn tay.

Nàng kiêng kị nhất là lời lẽ về thân phận do ngoại thất sinh ra, thậm chí còn khó chịu hơn khi bị người khác tát một bạt tai.