Quán trà.
Vân Sơ và Lạc thị ngồi đối diện nhau.
“Chiếc trâm trên đầu Tạ phu nhân thật tinh xảo đến vậy.”
Lạc thị bưng chén trà, nhìn thấy chiếc trâm cài mới trên đầu Vân Sơ, thật lòng khen ngợi.
Vân Sơ cười cười: “Hầu phu nhân mời ta đến đây, e rằng không chỉ vì muốn cùng ta nhâm nhi chén trà đơn thuần như vậy đâu, phải chăng?”
Lạc thị nhìn Vân Sơ, cất lời: “Thuở còn ở khuê các, ta từng nghe danh vang vọng về Vân gia đại tiểu thư, người được mệnh danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành, kẻ đến cầu hôn đã sắp đạp vỡ ngạch cửa. Bấy lâu nay ta vẫn luôn cho rằng, Vân gia đại tiểu thư ví như áng mây trời lãng đãng, xa vời khôn với, dẫu dung nhan người khuynh thành đến mấy, cũng tưởng chừng chẳng hề liên can gì đến ta. Thế nhưng, giờ khắc này ta mới vỡ lẽ, thì ra ta đã lầm rồi...”
Vân Sơ khẽ nhấp trà.
Nàng vẫn luôn âm thầm phái người dò la Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng, đương nhiên đã nắm rõ dưới sự chỉ dẫn của tên gia đinh đó, Lạc thị đã dẫn người đến tiểu viện ngoại ô của Tuyên Võ hầu, bắt tại trận sự gian díu của phu quân nàng ấy.
Giờ phút này, hai vị ngoại thất trong tiểu viện kia đã bị người nhà họ Lạc giam lỏng.
Nàng cũng không bảo gia đinh cố tình che giấu hành tung, nên việc Lạc thị tra ra manh mối từ nàng, cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Chỉ là, tại sao Lạc thị lại nói ra những lời kỳ lạ như vậy? Chẳng phải nên tra hỏi tại sao nàng lại sắp đặt những chuyện này hay sao?
“Tạ phu nhân có hay chăng, phu quân Tuyên Võ hầu của ta lại nuôi dưỡng ngoại thất bên ngoài, mà còn là tận hai người!” Lạc thị khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại ẩn chứa nỗi thống khổ vô bờ bến: “Kinh thành ai cũng nói ta gả cho một phu quân hiền lương, thành hôn bấy nhiêu năm mà hầu phủ lại chẳng có lấy một di nương nào, ta vẫn luôn cho rằng tình nghĩa phu thê đôi ta thâm sâu, mãi đến khi chứng kiến hai vị ngoại thất kia, ta mới bàng hoàng nhận ra, thì ra bấy lâu nay phu quân vẫn một lòng tơ tưởng đến một ý trung nhân khác.”
Lạc thị đăm đăm nhìn Vân Sơ: “Hai vị ngoại thất kia dung mạo tương tự Tạ phu nhân, đặc biệt là vị đang m.a.n.g t.h.a.i kia, nếu nhìn nghiêng, ta suýt chút nữa đã lầm tưởng đó chính là Tạ phu nhân.”
Vân Sơ thân hình khẽ cứng đờ, như có mãng xà độc bò từ gót chân lên, thè lưỡi lạnh lẽo lướt qua vành tai, khiến da đầu nàng tê dại.
“Ta còn tra ra được, thì ra trong hầu phủ lại có một mật thất, bên trong treo kín tranh, tất thảy đều là chân dung của Tạ phu nhân.” Lạc thị cất giọng khản đặc: “Thì ra, ý trung nhân bấy lâu của phu quân ta, chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, Vân gia đại tiểu thư, mà nay là Tạ phu nhân đây. Ý trung nhân của chàng đã xuất giá, chàng lại đi tìm hai nữ tử dung mạo tương tự về nuôi bên ngoài, để sống một cuộc đời phu thê bình đạm... Còn ta thì sao, ta là cái gì?”
Nàng vừa nói vừa nức nở bật khóc.
Vân Sơ chỉ thấy ghê tởm tột độ, như nuốt phải ruồi bọ.
Trong dạ dày nàng không ngừng cuồn cuộn sóng trào, phải uống thêm vài tách trà mới may ra áp chế được cảm giác buồn nôn ấy.
Nàng khẽ vỗ vai Lạc thị, thầm lặng trấn an, chừng một khắc sau đó, Lạc thị mới dần bình ổn tâm tư: “Thứ lỗi, đã để Tạ phu nhân chê cười rồi.”
“Hầu phu nhân đã thổ lộ cùng ta nhiều lời như vậy, ta cũng không nỡ lừa dối người.” Vân Sơ khẽ nhướng mi: “Hầu phu nhân có nghĩ rằng, có phải do ta cố tình phái tên gia đinh kia dẫn đường để Hầu phu nhân đến tiểu viện đó hay không?”
Lạc thị tuy biết có kẻ cố ý dẫn đường, nhưng còn chưa kịp tra ra kẻ đó là ai, bởi lẽ nàng đã bi thương đến độ chẳng biết phải làm sao.
Khi nàng nhìn thấy trong mật thất đó toàn bộ đều là chân dung Tạ phu nhân, nàng chẳng thể nào chấp nhận nổi, lập tức mất hết lý trí, không nhịn được mà chạy đi tìm Tạ phu nhân.
Nàng thật sự không ngờ rằng Tạ phu nhân lại là người chủ động chỉ dẫn cho nàng phát hiện trượng phu của mình đang nuôi dưỡng ngoại thất.
Chẳng lẽ Tạ phu nhân đã sớm biết tâm tư đen tối kia của Tần Minh Hằng?
“Ta quả thật đã sớm tường tận tâm tư của Tuyên Võ hầu, lần trước khi ta cùng phu quân đến hầu phủ chịu phạt, chắc Hầu phu nhân không hay biết rằng Tuyên Võ hầu đã bỏ mê d.ư.ợ.c vào chén trà của ta.” Vân Sơ cất giọng lạnh lùng: “Hắn đã cả gan làm ra chuyện đê tiện như vậy, thì ta cũng chẳng thể để hắn dễ dàng thoát tội.”
Một tiếng leng keng vang lên, chén trà trong tay Lạc thị trượt khỏi tay, rơi xuống mặt bàn. Nàng vội vã dùng khăn lau vệt trà loang lổ, khẩn trương hỏi: “Chẳng lẽ hắn đã mạo phạm Tạ phu nhân ư?”
Vân Sơ mím chặt đôi môi, không thốt một lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyện đêm tân hôn, nàng thật khó thốt nên lời. Chỉ cần tưởng tượng đến đêm hôm đó, cả người nàng như bị băng giá vây lấy, thấu đến tận xương tủy.
Nhìn biểu cảm của nàng, Lạc thị dường như đã đoán được ít nhiều.
Im lặng một lúc lâu, Vân Sơ mới chậm rãi cất lời: “Đều là phận nữ nhi, ta có lời này muốn nhắn nhủ đến hầu phu nhân. Vân gia sẽ không bỏ qua cho Tuyên Võ hầu, sau này, Tuyên Võ hầu phủ sẽ không còn tồn tại.”
Lạc thị bất chợt mở to mắt.
Vân gia là gia tộc tướng quân nhất phẩm, Vân tướng quân vừa về kinh, liền được Hoàng Thượng trọng dụng ân sủng.
Đối phó Tuyên Võ hầu phủ, Vân gia nào cần tốn chút sức lực. Việc khiến Tuyên Võ hầu phủ biến mất khỏi kinh thành nào có phải lời nói suông?
“Trước khi sự việc này diễn ra, hầu phu nhân vẫn còn đường lui để lựa chọn.” Vân Sơ đứng dậy: “Hầu phu nhân cứ bình tâm suy xét, ta xin cáo từ.”
Vân Sơ đã đi được một canh giờ, Lạc thị mới vịn bàn đứng dậy.
Hai ngày nay nàng chưa dùng bữa, thân thể có phần suy nhược, phải nhờ nha hoàn dìu đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.
Nàng ngồi kiệu trở về Tuyên Võ hầu phủ, vừa bước vào viện riêng thì một chiếc chén vỡ vụn ngay dưới chân nàng. Nàng ngẩng đầu lên, đã thấy Tần Minh Hằng đang ngồi sẵn trong phòng.
“Ngươi đã về rồi sao!” Tần Minh Hằng bỗng quát lên đầy phẫn nộ: “Ngươi đã đưa Sơ Nương cùng Thu Văn đi đâu? Sơ Nương đang mang thai, không chịu nổi kinh động, mau thả hai người họ ra!”
Vừa nghe đến cái tên Sơ Nương, Lạc thị trong lòng lại nghĩ đến Vân Sơ. Nếu Tạ phu nhân hay tin hắn cố tình cưới ngoại thất mang cái tên này, e rằng sẽ càng thêm phẫn nộ tột cùng.
Nàng chậm rãi bước vào, rồi ngồi xuống đối diện hắn, lạnh giọng nói: “Ta có thể thả họ, cũng có thể cho họ bước chân vào hầu phủ, nhưng với điều kiện là phải trừ bỏ cái nghiệt chủng kia.”
Tần Minh Hằng biến sắc: “Tuyệt đối không thể!”
Gà Mái Leo Núi
“Phu quân, xưa kia khi chúng ta có được ca nhi, chàng từng nói, sợ sinh nhiều hài tử sẽ khiến chúng về sau tranh giành vị trí thế tử. Chúng ta đã giao hẹn đời này chỉ sinh một mụn.” Lạc thị nhìn hắn: “Đây là lời hứa của chàng. Chàng giữ lời hứa, ta sẽ cho hai nàng vào cửa.”
Từ khi sinh hạ nhi tử, phu quân đã không còn chạm vào nàng nữa. Nàng cứ ngỡ hắn thực sự không muốn có thêm hài tử.
Thì ra phu quân có ngoại thất bên ngoài, hắn chỉ cho nàng chút thể diện hư ảo, còn tất thảy dịu dàng đều dành cho hai ngoại thất kia.
Tần Minh Hằng trầm mặc.
Hắn có thể cùng Lạc thị sinh đích tử, thỉnh phong thế tử đã là tận chức với tước vị Tuyên Võ hầu này.
Đứa bé trong bụng Sơ Nương mới là hài tử mà hắn hằng ao ước, mang dung mạo tựa hắn, lại phảng phất nét Vân Sơ...
Hắn chưa từng nghĩ sẽ để đứa nhỏ trong bụng Sơ Nương làm thế tử, chỉ khát khao cùng Sơ Nương và hài tử trải qua tháng ngày ba người bình dị. Chuyện tưởng chừng đơn giản đến vậy, giờ lại trở thành hy vọng xa vời, tất cả đều bị người nữ nhân trước mắt này phá nát!
Đôi mắt hắn trừng lớn, tựa như có ngọn lửa dữ dội đang bùng cháy.
Lạc thị mím chặt môi: “Ta vừa đi gặp Tạ phu nhân, và đã thuật lại cho Tạ phu nhân chuyện phu quân nuôi ngoại thất bên ngoài.”
“Ngươi vừa nói gì?!”
Tần Minh Hằng lập tức nổi giận lôi đình.
Vân Sơ vốn đã chán ghét hắn, nếu còn để nàng biết hắn nuôi ngoại thất, đời này, hắn và Vân Sơ vĩnh viễn không còn cơ hội nào nữa.
Hắn đã cấp cho Lạc thị đủ thể diện cùng tôn nghiêm, cớ sao nàng lại hủy hoại hình tượng của hắn trong mắt Vân Sơ một cách triệt để như vậy chứ...