Lạc thị không thể tin được mà nhìn nam nhân trước mặt.
Thành thân nhiều năm như vậy, hắn đối với nàng kính trọng có thừa, quan tâm chu đáo. Nàng thật không ngờ, dưới lớp vỏ bọc ôn hòa kia lại là một gương mặt hiểm ác như thế.
Nàng nén lệ vào trong, tiếp tục nói: “Ta đã sai người phá đi hài nhi của Sơ Nương.”
Lời nói như sấm sét giáng xuống, khiến Tần Minh Hằng chẳng thể kìm nén cảm xúc.
Hắn bước tới, ngay lúc Lạc thị chưa kịp phản ứng, hắn đã vươn tay bóp chặt cổ họng mảnh khảnh của nàng.
“Ặc ——”
Lạc thị cảm giác năm ngón tay trên cổ mình đang siết chặt lại, cảm giác ngạt thở tựa thủy triều dâng, nhấn chìm nàng. Lần đầu tiên nàng cảm nhận cái c.h.ế.t cận kề đến thế.
“Nương! Buông mẫu thân ra!”
Thế tử Tuyên Võ Hầu vọt vào, chẳng chút do dự đ.ấ.m đá Tần Minh Hằng.
Hắn lại như phát cuồng, gạt phắt thế tử sang một bên.
“Rầm”, đầu hài nhi va vào khung cửa, tiếng khóc thét kinh thiên động địa tức thì vang lên.
Lúc này Tần Minh Hằng mới như vừa bừng tỉnh cơn mê, buông Lạc thị ra.
“Khụ khụ khụ!” Lạc thị ho khan dữ dội, theo bản năng ôm hài nhi vào ngực: “Mẫu thân đây, mẫu thân không sao, đừng sợ hãi, đừng sợ hãi...”
Nàng ra hiệu nhũ mẫu bế hài nhi đi, lúc này mới nhìn về phía Tần Minh Hằng rồi nói: “Phu quân, ta gạt chàng thôi, ta đâu có động chạm đến hài nhi trong bụng Sơ Nương...”
Nàng chỉ muốn thử lòng phu quân một phen, muốn biết nghiệt chủng chưa ra đời kia rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng trong lòng chàng. Giờ thì nàng đã có đáp án.
Tần Minh Hằng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngồi xổm xuống, đỡ Lạc thị dậy: “Ta thật xin lỗi phu nhân, là ta quá thất thố. Cổ nàng có đau đớn không? Để ta mời đại phu đến khám cho nàng ngay?”
Lạc thị c.ắ.n chặt môi dưới.
Hắn lại trở về dung mạo phu quân ôn hòa ngày trước.
Nếu không phải cảm giác đau đớn trên cổ vẫn còn, nếu không phải đã khắc cốt ghi tâm khoảnh khắc đối mặt tử thần, có lẽ nàng đã lại rơi vào cạm bẫy thêm lần nữa.
Nếu hắn còn một chút tình nghĩa phu thê, nếu hắn còn chút nào đau lòng cho hài nhi này, có lẽ nàng đã còn chút do dự.
Chẳng cần nữa.
Tuyệt nhiên chẳng cần nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Sơ Nương cùng Thu Văn hiện ở Lạc gia.” Lạc thị đứng thẳng: “Ta sẽ đích thân đi đón họ về hầu phủ.”
Tần Minh Hằng mấp máy môi, ngập ngừng hỏi: “Nàng nói đã tiết lộ chuyện ngoại thất cho Tạ phu nhân? Vậy nàng ấy phản ứng ra sao?”
“Tạ phu nhân nói nam tử tam thê tứ thiếp vốn là lẽ thường tình, khuyên ta nên cam lòng tiếp nhận.” Lạc thị cụp mắt: “Trời đã tối, ta muốn về phủ mẫu một chuyến.”
Nàng xoay người ra khỏi phòng, gọi nhũ mẫu bế hài nhi, với tốc độ nhanh nhất, rời khỏi phủ Tuyên Võ Hầu.
Sáng hôm sau, người tới Sanh Cư thỉnh an vừa rời đi thì gia đinh tiền viện đã đến bẩm báo.
Đa Hỉ, một gia đinh chừng mười lăm, mười sáu, tính tình nhanh nhẹn, đứng dưới thềm đá, cung kính bẩm báo: “Chạng vạng hôm qua, Hầu phu nhân đã đưa thế tử về Lạc gia. Sáng hôm nay, Phu nhân và Đại nhân Lạc phủ đích thân dẫn hai ngoại thất đến phủ Tuyên Võ Hầu, phàn nàn rằng con gái mình ghen tuông, không thể chấp nhận ngoại thất và con của nàng ta. Bọn hạ thay mặt nữ nhi xin hạ đường, mong Tuyên Võ Hầu hưu thê, ngay cả vị trí thế tử cũng cam lòng từ bỏ.”
Gà Mái Leo Núi
Thính Phong vô cùng kinh ngạc: “Tại sao lại xin hạ đường, cớ gì không cầu hòa ly?”
Vân Sơ khẽ cười.
Tuyên Võ Hầu vốn là gia tộc danh giá, vì muốn giữ gìn thể diện, chắc chắn sẽ không chấp thuận hòa ly, nào biết còn phải dây dưa đến bao giờ.
Lạc thị tự nhận lòng dạ hẹp hòi, tự xin hạ đường, lại cam tâm nhường vị trí thế tử. Bên ngoài nhìn vào, ắt sẽ cho rằng nàng có lỗi, vậy nên hầu phủ vẫn giữ được chút thể diện.
Song thực tế thì là song thân Lạc thị đích thân tới, bất kể minh hay ám đều gây áp lực, khiến Tuyên Võ hầu không thể không hưu thê.
Danh tiếng Lạc gia chịu tổn hại chỉ là nhất thời. Đợi Tuyên Võ hầu gặp biến cố, Lạc gia tự nguyện xin hạ đường sẽ trở thành quyết định sáng suốt bậc nhất.
Bởi vậy, chỉ cần Tuyên Võ hầu đắc tội Vân gia, toàn thể Lạc gia, từ các vị tộc lão đến trưởng bối, chắc chắn sẽ mau chóng vạch rõ ranh giới với Tuyên Võ hầu phủ.
Không thể không thừa nhận, Lạc thị là một nữ nhân vô cùng tỉnh táo.
Dù đang chìm trong đau đớn tột cùng, nàng vẫn có thể tìm ra phương sách vẹn toàn nhất cho bản thân và gia tộc ngay tại thời khắc này.
Chuyện thị phi giữa Tuyên Võ hầu phủ và Lạc gia khiến kinh thành xôn xao bàn tán, lấn át tin tức Tạ lão thái thái từ trần, khiến nó mau chóng bị lu mờ.
Nguyên thị khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không khỏi thở dài: “Hầu phu nhân kia, khi biết trượng phu có ngoại thất, liền không chút do dự mà dứt áo rời hầu phủ. Xưa kia, nếu Sơ nhi biết Hạ di nương là ngoại thất, lại còn sinh ba hài tử cho Cảnh Ngọc, e rằng cũng đã dứt áo rời Tạ gia rồi. Sơ nhi bị lừa dối nhiều năm như vậy, chịu biết bao oan ức, vậy mà vẫn một lòng một dạ lo nghĩ cho Tạ gia, quả là một hài tử hiếm có.”
Tạ Trung Thành cau mày, lên tiếng: “Phu nhân nói xem, rốt cuộc cái tên nghiệt súc kia đã trốn đi nơi nào rồi?”
Nhắc tới Tạ Thế Duy, lòng Nguyên thị lại trĩu nặng. Một hài tử mới tám tuổi một mình trốn ra ngoài, không biết phải chịu biết bao khổ sở đây.
Nàng không dám nói thêm lời nào, bèn chọn một chiếc trâm trong tráp trang sức, gói ghém cẩn thận rồi đi đến chỗ Vân Sơ: “Sơ nhi, Nhiễm muội sắp xuất giá rồi. Tạ gia ta còn đang trong tang kỳ, không tiện đến Vân gia ăn mừng hỷ sự, chiếc trâm này coi như thay mặt ta thêm vào của hồi môn cho Nhiễm muội vậy.”
Vân Sơ khẽ gật đầu, đoan trang đặt chiếc trâm vào trong tráp.
Hôn sự của Vân Nhiễm và Đới gia đã định vào tiết thu. Cuối tháng tám, tuy đã qua lập thu nhưng tiết trời vẫn nóng bức vô cùng.
Sáng sớm khí trời vẫn còn đôi chút mát mẻ, song mặt trời vừa ló dạng thì khí trời dần oi ả. Ngồi trên xe ngựa mà không có chậu băng giải nhiệt, cả thân thể sẽ đầm đìa mồ hôi.
Vân Sơ mang theo Tạ Phinh về Vân gia ăn mừng hỷ sự.