Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 178



Sở Dực gượng gạo mở miệng nói: “Du ca nhi nói nàng thích hoa.”

Vừa thốt lời đầu, dường như câu thứ hai cũng chẳng còn quá khó để mở miệng.

“Ta cảm kích nàng đã nguyện ý ở lại thôn trang cùng hai tiểu nhi, cũng cảm tạ nàng kiên nhẫn dạy dỗ chúng, có thể gặp được nàng là phúc khí lớn nhất trong đời của hai hài tử này. Khóm hoa này xin dâng tặng phu nhân, mong Tạ phu nhân vạn sự như ý.”

Vân Sơ vươn tay đón nhận bó hoa, hương hoa nồng nàn quyện vào khứu giác, khiến màn đêm như thêm phần mỹ lệ.

Gương mặt nàng nở nụ cười thanh thoát: “Cũng chúc Vương gia vạn sự như ý.”

Sở Dực nhìn đôi mắt cong như trăng non của nàng, trong đáy mắt trong veo ấy phản chiếu ánh trăng cùng muôn vàn tinh tú, khiến trái tim hắn bỗng chốc lỡ nhịp.

Hạt giống trong lòng vốn dĩ chỉ mới nảy hai mầm xanh bé nhỏ, chỉ một giây ngắn ngủi nhìn vào mắt nàng, dường như nó đã phát triển thành cây đại thụ sừng sững chọc trời, cành lá sum suê, tươi tốt, suýt chút nữa đã phá vỡ cả lồng n.g.ự.c hắn.

Đúng lúc này, vô số đom đóm bay lên giữa không trung.

Trong một mảnh rừng, dưới những tán cây xanh, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, đom đóm tựa những ánh đèn nhỏ li ti bay lượn không ngừng.

“Thật xinh đẹp.” Vân Sơ khẽ thở dài cảm thán: “Lần gần nhất ta thấy được đom đóm vẫn là khi ta còn bé thơ, theo phụ thân ra ngoại ô câu cá, chẳng câu nổi một con cá nào. Sắc trời bất tri bất giác đã tối sầm, lúc quay về lại bị lạc lối, ta sợ hãi đến phát khóc... Phụ thân ta vì dỗ dành ta mà đã bắt vô số đom đóm.”

Nàng vừa nói vừa bật cười rạng rỡ.

Đêm hôm đó có đom đóm sánh cùng, nàng cùng phụ thân vượt qua hơn nửa ngọn núi nhưng chẳng tìm thấy lối xuống, cuối cùng đại ca mới tới đón hai người trở về nhà.

Gà Mái Leo Núi

Nàng đã sớm quên đi mệt mỏi cùng hoảng loạn của đêm hôm ấy, duy chỉ có đàn đom đóm trong ký ức lại càng ngày càng sáng rực giữa những năm tháng dài, khiến lòng người càng thêm trân quý.

Đó quả là một đêm đặc biệt.

Nàng nhìn về phía xa, thấy Du ca nhi và Trường Sinh cũng đang đuổi theo đom đóm... Đây cũng là một đêm đặc biệt chẳng kém.

Sở Dực nghiêng đầu nhìn nàng, không kìm được khẽ cất lời: “Lần gần nhất ta thấy đom đóm là vào năm năm trước. Khi ấy, ta theo phụ thân nàng hồi kinh, lúc gần đến kinh đô đã thấy được một ít. Phụ thân nàng nói muốn bắt về tặng cho nàng, xem như thêm chút của hồi môn. Nhưng bấy giờ là đầu xuân, đom đóm quá ít nên chẳng thể làm gì. Ta và phụ thân nàng về đến kinh thành thì cũng là ngày nàng xuất giá, phụ thân nàng không vội vào cung tấu trình công vụ mà lại đưa ta về Vân gia. Ta cũng may mắn được nhấp chén rượu mừng nàng xuất các.”

Nhắc tới ngày thành thân định mệnh ấy, nụ cười trên môi Vân Sơ chợt tắt lịm.

Cuộc đời nàng, tựa hồ đã bị hủy hoại hoàn toàn từ cái đêm hôm đó…

Sở Dực nhạy bén nhận ra cảm xúc của nàng thay đổi, lập tức chuyển sang chuyện khác: “Tạ phu nhân ban tặng khóa trường mệnh cho Du ca nhi cùng Trường Sinh, ta cũng đã cho người chuẩn bị một phần lễ mọn để đáp lễ Tạ phu nhân, hy vọng Tạ phu nhân đừng chối từ.”

Vân Sơ đang nghĩ lý do để khước từ thì thị vệ Trình Tự bên cạnh Sở Dực đã bưng tới một cái khay, bên trên là một khối ngọc thạch lớn bằng bàn tay người trưởng thành.

Đây là một khối ngọc thô chưa được tạo hình, viên đá màu đỏ dưới ánh trăng tỏa ra vầng sáng mờ ảo.

“Đây cũng chẳng phải vật phẩm gì giá trị.” Sở Dực mở lời: “Trông cứ như một tảng đá ven đường, hay một đóa hoa dại trong rừng, chỉ là chút tấm lòng ta muốn tạ ơn Tạ phu nhân, mong Tạ phu nhân hãy nhận lấy.”

“Vân di, ngài hãy nhận đi!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh chẳng biết từ đâu xông ra, hai đứa trẻ cùng nhau cầm lấy khối đá đỏ kia, nhét vào lòng Vân Sơ.

Đến nước này, Vân Sơ biết nếu nàng còn cự tuyệt, e rằng sẽ bị cho là làm cao. Nàng mỉm cười nói: “Ta dùng ngọc thạch này tạo thành mặt dây chuyền cho Du ca nhi cùng Trường Sinh mỗi đứa một cái, được chăng?”

Sở Hoằng Du bĩu môi: “Không được đâu ạ, đây là lễ vật phụ vương ban tặng ngài, làm sao có thể ban cho con và muội muội chứ?”

Sở Dực vui mừng, cuối cùng tiểu tử này cũng đã biết nghĩ lý lẽ hơn rồi.

“Vậy thì nên làm ba mặt dây chuyền, con một cái, muội muội một cái, Vân di một cái!” Sở Hoằng Du cười phá lên, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Nếu còn dư thì làm cho phụ vương một cái nữa.”

Sở Dực: “...”

Thật ta nên tạ ơn tiểu tử này, vậy là hắn cũng chỉ xứng dùng phần dư thừa mà thôi.

Đêm dài đằng đẵng.

Vân Sơ say giấc nồng, đột nhiên cảm giác đầu mũi chợt có chút ngứa ran, nàng khẽ hắt xì rồi bừng tỉnh mở mắt.

Trước mắt nàng là hai khuôn mặt phóng đại, đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn chằm chằm nàng, chính là Du ca nhi và Trường Sinh.

Đêm qua hai tiểu nhân kia nhất quyết đòi ở lại đây, một mực muốn ngủ cùng nàng. Nàng bèn sai Cửu Nhi đi thông báo với Bình Tây Vương một tiếng, để hai đứa trẻ nán lại chỗ nàng.

Tuy đến nửa đêm chúng vẫn còn ồn ã, nhưng sau nửa đêm thì lại ngủ rất ngoan. Bản thân nàng cũng đã lâu lắm rồi chưa có giấc ngủ an lành đến thế.

“Mẫu thân, người đã tỉnh giấc rồi ạ!”

Sở Hoằng Du ngọt ngào cất tiếng gọi, lúc không có người ngoài, tiếng ‘mẫu thân’ ấy thốt ra thật tự nhiên, không chút ngập ngừng.

“Nương...”

Tiểu cô nương cũng bắt chước theo, lẹ làng bò vào lòng Vân Sơ.

Sở Hoằng Du không cam chịu kém cạnh, ôm chặt lấy cổ Vân Sơ.

Tiểu cô nương nhấc chân, gác lên eo Vân Sơ.

“Trường Sinh, muội chớ có quá phận.” Sở Hoằng Du bĩu môi hầm hừ nói: “Đêm qua muội đã ôm mẫu thân ngủ trọn một đêm, ta còn chưa hề than vãn. Giờ đây muội lại muốn độc chiếm mẫu thân, ta tuyệt đối không cam lòng!”

Tiểu tử ấy liền nhấc chân muốn gạt phăng cái chân nhỏ đang ghì chặt eo Vân Sơ xuống.

Tiểu cô nương rút chân mình về, mở to hai mắt, đồng tử từ từ ngấn lệ, bộ dạng trông thật đáng thương làm sao.

Chưa kịp đợi Vân Sơ cất lời, Sở Hoằng Du, với tư cách là ca ca, đã chẳng thể nhẫn nhịn thêm được nữa, vội vàng thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, ta chia một nửa cho muội.”

Y vươn tay, khẽ nắm lấy bàn chân nhỏ xinh của muội muội, nhẹ nhàng đặt lên bụng Vân Sơ.