Y từ tốn cất lời: “Năm năm về trước, khi phụ thân mẫu thân chọn hôn sự cho Sơ nhi, trải qua muôn vàn cân nhắc lựa chọn, cuối cùng lại lựa chọn Trạng Nguyên lang thuở ấy, Tạ Cảnh Ngọc. Ngỡ tưởng là một mối lương duyên tốt đẹp, nào ngờ đâu... Tạ Cảnh Ngọc trước khi thành thân đã có cả con trai lẫn con gái. Sơ nhi gả về đó, ngày ngày không lo liệu việc nhà tầm thường thì lại thay Tạ gia giáo dưỡng hài tử. Phải nuôi dưỡng con cái của người khác, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy uất ức rồi...”
Đôi mắt Sở Dực bỗng chốc tối sầm.
Chính ta cũng có một nhi một nữ. Nếu Vân Sơ trở thành thê tử của ta, e rằng trong mắt Vân gia, nàng cũng như đang nuôi dưỡng hài tử cho kẻ khác sao...
Vân Trạch liếc nhìn y một cái.
Ý lời y nói đã quá rõ ràng.
Dẫu Sơ nhi đã hòa ly, cũng chẳng dễ gì tái giá. Huống hồ, càng không thể gả cho kẻ đã có con cái.
Hy vọng Bình Tây Vương có thể thấu hiểu.
Đôi mắt Sở Dực chỉ sầm tối chốc lát rồi lại bừng sáng.
Nếu Vân Trạch đã nói như vậy, ắt hẳn y đã nhìn thấu tâm tư của ta.
Vân Trạch chẳng hề đề cập đến việc Vân Sơ đã là phụ nhân, mà chỉ nhắc tới con cái... Lẽ nào đây là minh chứng rằng vấn đề lớn nhất giữa ta và Vân Sơ chính là hài tử, chứ không phải thân phận phụ nhân của nàng?
Nếu đã vậy, chẳng lẽ Vân gia cũng dự tính cho Vân Sơ hòa ly?
“Phụ mẫu thiên hạ chí thiện, tử nữ thiên hạ đại hiếu. Lệnh muội đảm đương đích mẫu Tạ gia, vốn đơn thuần lương thiện, nhưng hài tử Tạ gia ——” Sở Dực lắc lắc đầu: “Tạ gia có đáng để lệnh muội phải hy sinh đến thế sao? Vân đại nhân, một số chuyện, chi bằng dứt khoát hơn thì tốt.”
Vân Trạch khẽ mím chặt môi.
Xem ra, Bình Tây Vương quả thực không để lời y nói lọt vào tai.
“Nghe đồn dạo gần đây, Vân đại nhân đang tu sửa điển tịch, hình như có gặp phải chút rắc rối.” Sở Dực vẫn tiếp tục cất lời: “Liệu có điều gì cần ta trợ giúp chăng?”
Vân Trạch nhàn nhạt nói: “Chút việc cỏn con này, e không dám làm phiền Vương gia bận tâm.”
Dứt lời, y thúc bụng ngựa, phi lên phía trước.
Sở Dực nào hề bận tâm thái độ của y, vẫn ung dung ngồi trên lưng ngựa, đi bên cạnh xe, theo về Vân gia.
Chờ Vân Sơ xuống ngựa, y liền tiến lên chắp tay, cất lời: “Vài ngày nữa Tạ phủ sẽ có hỉ sự, chẳng hay ta có thể mạn phép xin một tấm thiếp mời không?”
Vân Sơ nghĩ đến hai hài tử, bèn gật đầu đáp: “Được, ta sẽ sai người đưa thiếp đến vương phủ.”
Thoáng chốc, ngày đại hôn của An Tĩnh Vương cùng trưởng nữ Tạ gia đã cận kề.
Toàn bộ Tạ gia giăng đèn kết hoa rực rỡ, đám hạ nhân hòa mình trong không khí hân hoan. Đại sảnh vô cùng náo nhiệt, đến cả Tạ Cảnh Ngọc bệnh tật triền miên cũng dường như khởi sắc hơn vài phần.
Gà Mái Leo Núi
Y vận xiêm y mới tinh, vực dậy tinh thần ra cửa đón khách, chẳng hề nhìn ra y đã đổ bệnh suốt một tháng trời.
“Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, chúc mừng chúc mừng!”
“Tại hạ có chút lễ mọn, mong Tạ đại nhân vui lòng nhận cho!”
“Tạ đại nhân, người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, đợi lát nữa chúng ta cùng nâng chén!”
Một vài đồng liêu tới cửa, ai nấy đều dâng lễ mừng, lời chúc tụng nối tiếp không dứt khiến khí sắc của Tạ Cảnh Ngọc càng thêm tươi tỉnh.
Không lâu sau, một chiếc xe ngựa ngừng trước cửa Tạ phủ, Sở Dực vận cẩm phục đen tuyền bước xuống xe, đoạn ôm theo hai hài tử nhỏ.
Đám người vây xem đều kinh ngạc.
“Là Bình Tây Vương!”
“Tạ đại nhân kết giao với Bình Tây Vương từ bao giờ vậy?”
“Bình Tây Vương muốn uống rượu mừng hẳn nên đến phủ An Tĩnh Vương mới phải, sao lại chạy tới Tạ gia? Xem ra giao tình này quả là sâu đậm.”
“Có lẽ là nể mặt Tạ phu nhân, dù sao nàng cũng là đích trưởng nữ Vân gia mà.”
Sở Dực ôm nữ nhi, tiến tới trước mặt Tạ Cảnh Ngọc: “Tạ đại nhân, xin chúc mừng.”
Tạ Cảnh Ngọc tuy có chút kinh ngạc song vẫn tươi cười mời khách vào trong.
Bình Tây Vương tất nhiên là người có thân phận tối cao nhất trong số khách khứa, Tạ Cảnh Ngọc không còn đứng ngoài cửa đón khách nữa mà cùng Sở Dực bước vào Tạ phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Dực bước nhanh hai bước, đoạn dừng lại: “Phiền Tạ phu nhân giúp chiếu cố hai hài tử.”
Vân Sơ khẽ mỉm cười, dắt tay hai đứa nhỏ.
Khách khứa tới cửa Tạ phủ nối liền không dứt, Vân Sơ lười ra tiếp khách nên giao lại cho Nguyên thị rồi đưa hai đứa nhỏ đến hậu viện.
Hai hài tử nhỏ vui vẻ khôn xiết, vây quanh Vân Sơ, không ngừng gọi nương thân.
Cùng lúc đó, Tạ Cảnh Ngọc và Sở Dực đã ngồi trong sảnh tiệc, hạ nhân đã dâng lên trà ngon nhất.
Sở Dực thản nhiên mở lời: “Đã sớm nghe nói Tạ lão thái thái qua đời, Tạ đại nhân bi thống quá độ mà lâm bệnh, bổn vương thấy ngài vẫn còn khỏe mạnh lắm.”
Tạ Cảnh Ngọc cung kính nói: “Vốn dĩ bệnh tình nặng đến mức không rời giường được, chuyết kinh đã mời được một lão ngự y về hưu đến thăm mạch kê thuốc, sau khi uống t.h.u.ố.c đã khá hơn nhiều.”
Sở Dực khựng lại.
Nàng ấy... vẫn để ý nam nhân này đến vậy sao, còn vì y mà đi mời lão ngự y?
Trong lòng y bỗng chốc dâng lên nỗi buồn phiền khôn tả, thuận miệng hỏi: “Là vị nào vậy?”
“Là Tần đại phu.” Tạ Cảnh Ngọc trả lời: “Thần y Tần y thuật cao minh, bệnh của ta đã gần như khỏi hẳn rồi.”
Nghe vậy, Sở Dực nhíu mày.
Có lẽ y không biết rõ chư vị bá quan văn võ, nhưng vì hai đứa nhỏ vừa sinh ra đã yếu ớt, nên với các thái y của Thái Y Viện, ai họ gì am hiểu cái gì y đều nắm rõ, lang trung đại phu thầy lang khắp các ngóc ngách kinh thành y cũng tường tận, càng đừng nói là lão ngự y về hưu có tiếng tăm...
Chưa bao giờ nghe qua có vị ngự y nào họ Tần cả.
Y tạm thời đè nén nghi hoặc, mở miệng nói: “Ngày đại hỉ của Tạ đại tiểu thư hôm nay, sao Tạ gia lại vắng một người?”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc cứng đờ.
Tạ gia thiếu đi một người, tất nhiên là Tạ Thế Duy, nhị nhi tử bất hiếu của y.
Hôm nay là ngày đại hỉ, y thật sự không muốn nhắc tới tên nghịch tử kia.
“Hôm nay là ngày vui, sao có thể thiếu người được?” Sở Dực tươi cười: “Bổn vương cố ý mang Tạ nhị thiếu gia về cho Tạ đại nhân.”
“Cái gì?!”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc biến đổi khôn lường, y chợt bật dậy.
Hành động bất chợt của y khiến chư vị khách khứa xung quanh đều đổ dồn ánh mắt hiếu kỳ, ngỡ rằng có chuyện gì bất trắc.
“Sao Tạ đại nhân lại tỏ vẻ bất an đến vậy?” Sở Dực thản nhiên cất lời: “Bổn vương biết Tạ gia vẫn luôn tìm kiếm Tạ nhị thiếu gia, vừa lúc người của bổn vương phát hiện dấu vết, nghĩ bụng nên ban cho Tạ đại nhân một món đại lễ.”
Lúc y sai Trình Tự đi tra chuyện Tạ gia, lại tra được vị Hạ di nương khiến Tạ Cảnh Ngọc không màng lễ pháp kia khó hiểu mà tạ thế.
Lần theo manh mối của Hạ di nương, y lại phát hiện ra một bí mật động trời kinh thế.
Hạ di nương lại là nữ tôn đích thân của Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân từng dính líu đến án tham ô cách đây hai mươi năm.
Mà trưởng tử, trưởng nữ và thứ tử Tạ gia khó lòng không phải là hậu duệ Hà gia, song hiện tại y vẫn chưa thu thập đủ bằng chứng.
“Đi thôi Tạ đại nhân, theo bổn vương đi thỉnh Tạ nhị thiếu gia về phủ.”
Lời Sở Dực vừa thốt ra, thân thể Tạ Cảnh Ngọc liền chao đảo, suýt nữa không đứng vững.
Sau khi lão thái thái tạ thế, Tạ Thế Duy đã trốn chạy lén lút, khi đó vô số người trong kinh thành xì xào bàn tán về Tạ gia, Tạ gia như chuột chạy qua chợ, ai nấy đều hắt hủi.
Phải khó khăn lắm, những lời đàm tiếu về Tạ gia mới dần lắng xuống... Nếu Duy ca nhi quay về phủ lúc này, chắc chắn sẽ bị bắt giữ, tống vào ngục xét xử, vậy cái c.h.ế.t của lão thái thái sẽ lại bị thiên hạ đào xới lên... Nếu tội danh của Duy ca nhi bị xác thực, Tạ gia vĩnh viễn sẽ khó lòng gột rửa ô danh, phải chịu sự sỉ nhục ngàn đời.
“Đúng rồi, còn một chuyện.” Sở Dực trầm giọng nói: “Hơn hai mươi năm trước, đại án Hộ bộ tham ô chấn động khắp kinh thành, Tạ đại nhân làm Hộ bộ Lang trung hẳn cũng rõ ít nhiều chứ?”
Tạ Cảnh Ngọc còn đang chìm đắm trong nỗi lo về Tạ Thế Duy, chưa kịp hồi phục tinh thần thì lại nghe thấy một chuyện khác khiến đầu y như muốn nổ tung.
“Nghe nói gần đây hậu duệ Hà gia đã xuất hiện tại kinh thành.” Sở Dực nhìn thẳng Tạ Cảnh Ngọc: “Tạ đại nhân có từng gặp người Hà gia?”
Tạ Cảnh Ngọc lảo đảo, suýt chút nữa thì đổ gục khỏi ghế.
“Không, không có.” Y khí quản như bị tắc nghẽn, sau một hồi lâu gắng gượng, y mới thốt ra: “Hạ quan hồ đồ, không rõ Vương gia có hàm ý gì.”