Tạ Thế An trầm giọng nói: “Ta thấy hắn ta bước vào sòng bạc, song chẳng thấy bóng dáng y đâu, cũng không rõ liệu ta có nhìn lầm hay chăng.”
Hà Húc nợ nần chồng chất như vậy, cớ sao lại dám quay về kinh thành, lại còn dám bước chân vào sòng bạc, kẻ trong sòng bạc làm sao dám dung túng cho y?
Chẳng lẽ đã nhìn nhầm thật rồi ư?
“Bất kể con có nhìn lầm hay không, cũng tuyệt đối không được sơ suất.” Tạ Cảnh Ngọc gõ nhẹ lên bàn: “Ta sẽ phái người túc trực canh gác tại sòng bạc, chỉ cần y lộ diện, liền giải y đến một nơi vắng người... Chỉ có người chết, mới vĩnh viễn không tiết lộ bí mật.”
Tạ Thế An cụp mi mắt.
Mẫu thân ruột thịt của y cũng do chính y bức tử, thân cữu cữu thì tính là gì.
Chờ ngày sau y công thành danh toại, chờ y đứng vào hàng quan chức, chờ Hà gia khôi phục danh dự, y nhất định sẽ lập bài vị trường sinh cho nương thân và cữu cữu, để con cháu đời đời cung phụng, hương hỏa không dứt.
Tạ Cảnh Ngọc vừa phái người đến sòng bạc, thì người của Vân Sơ đã giải Hà Húc từ sòng bạc về một tiểu viện nhỏ.
Y vừa đặt chân vào sân viện, đã thấy Trần Đức Phúc đang khoan thai ngồi trong viện nhâm nhi trà nóng, y chột dạ thốt lên: “Trần bá, ta chỉ ra ngoài đi dạo, chẳng hề đ.á.n.h bạc...”
Lúc trước y bị kẻ khác đoạn mất căn nguyên, suýt chút nữa đã mất mạng nơi cửu tuyền, chính là Trần bá đã ra tay cứu giúp y.
Cũng chính Trần bá đã phái người hộ tống y về Ký Châu.
Y ở Ký Châu buồn bực không nguôi, muốn quay về kinh thành tìm kiếm chút tiêu khiển, cũng là Trần bá đã chu cấp lộ phí cho y, còn an bài cho y một nơi trú ngụ khang trang, rộng rãi.
Y vừa về kinh thành chưa đầy một ngày, đã muốn tới Tạ gia tìm muội tử Hà Linh Huỳnh để mượn chút ngân lượng, nhưng chẳng tìm thấy bóng dáng nàng đâu, đành phải ghé sòng bạc giải sầu. Y sợ Trần bá nổi giận mà bỏ mặc, khi ấy y sẽ c.h.ế.t không toàn thây mất!
“Hà Húc, ngươi có biết là suýt chút nữa ngươi đã mất mạng rồi không?” Trần Đức Phúc lạnh lùng nói: “Ta cất công cứu ngươi, là mong ngươi được sống an ổn, chứ nào phải để ngươi liều lĩnh tìm cái c.h.ế.t như vậy.”
Hà Húc chẳng hề để tâm, buông lời: “Ta còn thiếu nợ sòng bạc khoản tiền lớn như vậy, bọn chúng sẽ không truy mệnh ta, nhiều lắm chỉ là ăn vài trận đòn mà thôi.”
Trần Đức Phúc lắc đầu: “Kẻ muốn mạng ngươi là Tạ đại thiếu gia, Tạ Thế An kia kìa.”
“Cái gì? Tạ Thế An?” Hà Húc khẽ nhíu mày: “Tại sao hắn ta lại muốn tru diệt ta? Trần bá có phải đã hiểu lầm điều gì không?”
Hắn ta là cậu ruột của An ca nhi, là quan hệ huyết mạch tình thâm.
“Ngươi là người do ta một tay đề bạt, ta cũng chẳng giấu ngươi nữa.” Trần Đức Phúc nhìn hắn, chậm rãi nói: “Ngươi và Hạ di nương của Tạ phủ là huynh muội ruột thịt, đúng không?”
Hà Húc căng thẳng: “Sao ngươi lại biết được?”
“Ta còn biết Hạ di nương chính là thân mẫu của đại thiếu gia, nhị thiếu gia và đại tiểu thư Tạ gia. Ta cũng biết Hạ di nương là đích nữ Hà gia.” Trần Đức Phúc trầm giọng: “Người Tạ gia đã đắc tội đang điều tra chuyện của Hà gia, chuẩn bị giáng xuống Tạ gia một đòn chí mạng... Vì lẽ đó mà nhân chứng Hạ di nương này đã bị phụ tử Tạ gia liên thủ bức tử... Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An vẫn luôn tìm kiếm ngươi. Ngươi vừa mới quay về kinh thành đã bị theo dõi, kẻ kế tiếp phải bỏ mạng chính là ngươi đó!”
“Không, không thể nào!” Hà Húc biến sắc: “Muội tử của ta mệnh lớn, nào dễ chết, ngươi dám gạt ta!”
“Ai da ——” Trần Đức Phúc thở dài: “Nếu ngươi không tin, cứ chờ xem. Ta chỉ có thể nói đến đây thôi.”
Ông vỗ vai Hà Húc, đoạn quay gót rời đi.
Đến cửa tiểu viện, ông quay đầu, thấp giọng căn dặn hai hộ vệ ẩn mình nơi góc tối: “Theo sát hắn, chớ để hắn mất mạng.”
Theo dõi Hà Húc đã mấy tháng trời, nay đã đến lúc cần dùng. Chẳng hay, Tạ gia có thể gánh vác nổi phần đại lễ mà phu nhân cố tình chuẩn bị chăng?
Thoáng chốc, đã đến ngày hai mươi mốt tháng chín.
Trời còn chưa sáng rõ, Vân Sơ đã rời giường, chải chuốt dung nhan, sau đó tắm gội, thay xiêm y mới. Nàng cùng Thu Đồng ngồi xe ngựa đến trước cổng cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Thế An không đi cùng nàng, mà tới Quốc Tử Giám để cùng nhóm đồng học.
Lúc này cổng cung người người tấp nập, đều là quan viên nhất phẩm nhị phẩm cùng quyến thuộc đến Yến Sơn tham gia hội săn thú năm nay.
“Sơ Sơ.” Một thanh âm cất lên bên tai.
Vân Sơ nhìn qua, là Đỗ Lăng. Nàng khẽ nở nụ cười: “Lăng Lăng, hôm nay nhìn ngươi thật hiên ngang lẫm liệt.”
Đỗ Lăng cười cười: “Hội săn thú năm trước ta lâm bệnh, năm nay đã quyết tâm phải trổ tài, thế nhưng vì sao ngươi lại vận xiêm y rườm rà đến vậy? Ta còn mong được cùng ngươi so tài một phen đó chứ.”
“Ngươi tha cho ta đi.” Vân Sơ giơ tay chịu thua: “Một đường vất vả lăn lộn tới Yến Sơn, thật sự rất mệt mỏi, nào còn sức lực mà đua tài cùng ngươi.”
Lần này nàng tới đây là do có chiếu chỉ của Hoàng hậu nương nương, chắc hẳn Hoàng hậu có điều cần nói.
Hoàng hậu cũng chẳng phải hạng tầm thường. Bà ấy có thể che chở Thái tử tại Đông cung hơn hai mươi năm, dẫu thế lực nhị hoàng tử mạnh mẽ đến đâu cũng không thể lay chuyển địa vị của Thái tử. Thân là Hoàng hậu, nếu không có chút thủ đoạn thì làm sao giữ vững được?
Gà Mái Leo Núi
Nàng vẫn luôn suy nghĩ, nếu Hoàng hậu muốn mượn sức Vân gia, thì nàng phải chối từ ra sao...
Lòng mang nặng nỗi ưu tư, đương nhiên nào còn tâm trí mà cưỡi ngựa săn bắn.
Lúc hai người đang trò chuyện thì cổng cung đã mở, đoàn nghi trượng cung đình cuồn cuộn kéo ra. Đi đầu là Hoàng thượng, tiếp sau là Hoàng hậu cùng Thái tử, kế đến là bốn năm vị phi tần cùng chư vị hoàng tử. Chờ khi dòng người hoàng thất đã đi qua, các đại thần mới dựa vào phẩm cấp mà lần lượt nối gót theo sau.
Đoàn người nhanh chóng kéo dài, nhìn qua cũng thấy ít nhất phải hai ba ngàn người.
Vân Sơ là nội quyến nhà Ngũ phẩm, thân phận thấp kém, tất nhiên phải đi sau cùng. Đỗ Lăng có ý muốn bồi bạn cùng nàng, kéo tay nàng nói: “Ta ngồi cỗ xe của ngươi, phải đi tới ba canh giờ, quả thật mệt mỏi, chúng ta vừa lúc có thể đàm đạo.”
Vân Sơ gật đầu, ba canh giờ cũng đã ngót nửa ngày, chỉ có một mình thật sự quá đỗi buồn tẻ.
Đỗ Lăng nhanh chóng lên xe ngựa, vén mành xe toan ngồi vào thì đã thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoãn an tọa trong xe. Nàng kinh ngạc thốt lên: “Sơ Sơ, Hoàng hậu nương nương muốn ngươi mang hài tử theo sao?”
Vân Sơ lắc đầu: “Không hề.”
Đỗ Lăng xoa xoa ấn đường, nàng thật không hiểu, nếu Hoàng hậu nương nương không hề dặn dò, sao Sơ Sơ lại mang theo thứ nữ thứ tử đến trường săn thú?
Tiểu tử Tạ Cảnh Ngọc kia cứ nạp hết di nương này rồi lại đến di nương khác, người này vừa hạ sinh đã có người kia nối tiếp, Sơ Sơ vẫn còn đề bạt hài tử Tạ gia sao...
Nhưng đôi thứ tử thứ nữ này trông rất lanh lợi, không giống những đứa con vợ lẽ trong suy nghĩ của nàng. Nàng không nén nổi, vươn tay nựng nhẹ mặt tiểu nam hài.
“Ai da!”
Sở Hoằng Du không vui kêu lên.
Nhưng chuyện này không quan trọng, thằng bé muốn biết tại sao trên xe mẫu thân lại xuất hiện một người khác vậy.
Kẻ A Mao này làm việc thật không đáng tin cậy chút nào, chẳng lẽ đã tìm nhầm?
Vân Sơ đứng dưới xe ngựa còn đang nghi hoặc tại sao Đỗ Lăng lại hỏi chuyện này thì lại nghe thấy một âm thanh vô cùng quen thuộc.
Nàng nhanh chóng lên xe ngựa, lập tức thấy hai đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi trong xe.
“Nương... Vân di!”
Sở Hoằng Du ý thức được có người ngoài ở đây, kịp thời sửa miệng, nén lòng không vồ vập về phía Vân Sơ.
Đỗ Lăng kinh ngạc: “Vân di? Sơ Sơ, bọn nhỏ là...”
Vân Sơ đẩy Đỗ Lăng vào xe ngựa, đợi mành xe hạ xuống, nàng mới cất lời: “Đây là tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương, kia là tiểu quận chúa.”