Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 228



Tạ Thế An nhìn Thính Vũ nói: “Vũ di nương, ngươi vội vàng muốn mẫu thân ra mặt giúp Tạ gia chẳng qua là vì Doãn ca nhi đang gánh món nợ của triều đình đúng không? Chi bằng cứ như vầy, nợ của Doãn ca nhi cứ để ta gánh.”

Thính Vũ lộ ra vẻ không thể tin nổi: “Thật vậy sao?”

Trên người Doãn ca nhi đang gánh một món thiên nợ khổng lồ hơn tám mươi ngàn lượng bạc, số nợ này thật sự đã ép nàng tới mức suy sụp.

Nàng thật không đoán được Tạ Thế An lại chủ động gánh lấy món nợ này.

Nàng không dám lộ vẻ sung sướng, cảnh giác nói: “Có điều kiện gì đi kèm chăng?”

“Vũ di nương quả nhiên thông minh.” Tạ Thế An thong thả nói: “Ta tính toán kinh doanh, cần một số vốn. Cứ một trăm lượng bạc Vũ di nương cho ta vay, ta sẽ tính là ta thiếu nàng một ngàn lượng. Nói cách khác, Vũ di nương chỉ cần gom đủ cho ta hơn tám ngàn lượng bạc thì Doãn ca nhi từ đây về sau xem như được nhẹ gánh.”

“Tám, tám ngàn lượng...” Thính Vũ cười khổ: “Đại thiếu gia quá đề cao ta rồi.”

Nàng làm nha hoàn ở Vân gia từ nhỏ, tiền bạc dằn túi hằng tháng cùng với số bạc được thưởng tích góp được hằng ngày trong suốt những năm đó còn chưa tới một ngàn lượng.

Sau khi trở thành di nương của Tạ phủ, tuy đã là bán chủ tử, nhưng bởi không có của hồi môn, ngoài số bạc được phát định kỳ theo lệ thường, nàng nào có khoản thu nhập nào khác.

Nàng làm sao có thể xoay sở ra hơn tám ngàn lượng bạc?

“Vũ di nương nếu không có đủ, ta chỉ đành tự mình nghĩ cách xoay sở vốn liếng.” Tạ Thế An nhấn mạnh từng lời: “Ta đã cấp cho Vũ di nương một cơ hội, sau này nàng cũng đừng trách ta không tròn phận huynh trưởng.”

Hắn dứt lời, liền toan bỏ đi.

Thính Vũ vội níu hắn lại: “Ta có thể đưa ngươi trước một phần, phần còn lại ta sẽ từ từ xoay sở, được không?”

Tạ Thế An thản nhiên gật đầu: “Được. Vậy Vũ di nương hãy giao giấy nợ của triều đình cho ta. Khi nào ngươi gom đủ tám ngàn lượng, ta sẽ ấn dấu tay vào đó.”

Khi màn đêm buông xuống, Vân Sơ mới trở về phủ.

Thính Phong liền tỉ mỉ thuật lại mọi chuyện đã xảy ra ở Tạ gia ngày hôm nay cho nàng hay.

Nàng khẽ cảm thán, Tạ Thế An quả là một nhân tài kiệt xuất, dẫu lâm vào tuyệt cảnh mà vẫn có thể tìm được một đường sống.

Tuy Thính Vũ chỉ là một di nương hèn mọn, song nàng cũng là một mẫu thân. Vì Doãn ca nhi, nàng nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để gom đủ tám ngàn lượng bạc.

“Thính Vũ quả là kẻ vong ân phụ nghĩa! Rốt cuộc phu nhân đã đối xử tệ bạc với nàng ta ở điểm nào mà nàng nhất định phải xúi giục thái thái tính kế phu nhân!” Thính Phong bất bình mà nói: “Nàng không tự vấn lại bản thân xem, Tạ gia đã thành ra nông nỗi này, chẳng phải nàng nên đến tìm phu nhân sám hối, cầu xin một con đường sống hay sao?”

“Bởi vì nàng biết phu nhân sẽ không để ý tới nàng.” Thính Tuyết chuyển hướng câu chuyện, đem mấy trang bản vẽ dâng lên: “Đây là bản vẽ Trần bá sai người mang tới, mời phu nhân xem qua.”

Gà Mái Leo Núi

Đây là bản vẽ phác thảo mấy khu đất đã được chọn lọc để xây dựng cô nhi viện. Vân Sơ liền nghiêm cẩn xem xét.

Trước khi bắt tay vào việc này, nàng đã xem qua không ít cổ tịch. Từ thời Nam Triều cho đến nay, những kẻ nắm quyền phần lớn đều cho xây dựng cô nhi viện, song ngân khố cấp phát từ trên xuống dưới, nạn tham ô hủ bại vẫn luôn tồn tại. Số bạc rốt cuộc đến tay những quả phụ hay cô nhi mồ côi thì ít ỏi vô cùng, hơn nữa, triều đình chỉ cấp phát ngân sách cho cô nhi viện một lần duy nhất. Sau đó, muốn triều đình cấp thêm bạc là điều bất khả thi...

Chinh chiến cần tiền bạc, thường xuyên lại xảy ra thiên tai lũ lụt hạn hán, cũng cần bạc để an trí bá tánh lưu lạc. Quan đạo, tường thành thi thoảng cũng cần tu sửa, chỗ nào cũng cần đến tiền bạc... Khoản chi cho cô nhi viện mãi mãi bị xếp vào hàng cuối, chẳng mảy may được để tâm...

Đây chính là lý do vì sao triều đình dẫu có xây dựng cô nhi viện, trên đường phố vẫn còn la liệt kẻ ăn xin.

Nàng không có đủ khả năng cứu giúp toàn bộ những kẻ vô gia cư.

Giữa muôn vạn mảnh đời bơ vơ vô định, nàng chỉ có thể lựa chọn giúp đỡ những cô nhi yếu đuối nhất, chính là những hài tử đã mất đi song thân, hoặc bị bỏ rơi.

Vân Sơ chăm chú xem kỹ bản vẽ của mấy mảnh đất Trần bá đã tuyển chọn, nhưng vì chỉ là họa đồ phác thảo, nàng chưa thể nhìn ra sự khác biệt.

Sáng hôm sau, nàng ngồi xe ngựa rời khỏi thành, lần lượt đi xem từng mảnh đất. Những mảnh đất này đều là loại cằn cỗi, hạng hạ đẳng, giá thành cực kỳ phải chăng. Một mảnh đất rộng lớn như vậy mà giá chưa đến một ngàn lượng bạc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng chọn một mảnh đất ruộng bậc thang, nơi đó rộng lớn, lưng tựa núi, mặt hướng sông, phong cảnh hữu tình. Trong đầu nàng đã phác họa hình dáng sơ bộ của cô nhi viện.

“Trần bá, ngươi mau chóng lo liệu khế đất đi.” Vân Sơ hài lòng nói: “Nhiều nhất mười ngày nữa, ta sẽ sai người mang bản vẽ tới.”

Trần Đức Phúc gật đầu: “Lão nô tuân lệnh, phu nhân.”

“Đa Hỉ.” Vân Sơ khẽ gọi.

Đa Hỉ khom lưng chạy lên: “Phu nhân, nô tài có mặt.”

“Trần bá, Đa Hỉ là một hài tử lanh lợi, nếu có việc gì cần trợ giúp, ông cứ phái nó đi làm.” Vân Sơ cười nói: “Ta liên tục khởi sự nhiều công việc như vậy, thật khiến Trần bá phải lao tâm. Ta sẽ tranh thủ thời gian tìm thêm nhiều người giúp việc đắc lực cho Trần bá.”

Đầu tiên là tiệm băng, sau đó lại tới chuyện khai trương suối nóng thôn trang, rồi nàng lại sai Trần bá khơi thông quan hệ để đặt đóng thuyền, nay lại muốn xây cô nhi viện, Trần bá quả thực quá đỗi bận rộn.

“Phu nhân nói vậy, thật khiến lão nô lấy làm hổ thẹn.” Trần Đức Phúc cúi đầu nói: “Chuyện của suối nóng thôn trang đã có Thính Sương và Cửu Nhi lo liệu, lão nô nào dám nhận công. Việc đóng thuyền cũng đã đâu vào đó, chỉ chờ thuyền đóng xong là được. Hiện giờ lão nô cũng chỉ bận rộn chuyện cô nhi viện này, nay lại có Đa Hỉ giúp đỡ, lão nô có gì là vất vả đâu chứ.”

Vân Sơ khắc ghi những việc Trần Đức Phúc đã làm vào tận đáy lòng.

Dù nàng có ban thưởng gì, Trần Đức Phúc đều từ chối nhận, nếu đã vậy thì nàng sẽ báo đáp ân tình cho con cháu đời sau.

Trên đường về, Vân Sơ cố ý vén rèm xe, quan sát tình cảnh trên phố. Dù là tại những con phố tấp nập nhất kinh thành, người ta vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều đám hài nhi ăn mày.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu không có nơi trú ẩn, e là những hài nhi đó sẽ khó lòng qua được mùa đông khắc nghiệt này.

Nàng phải mau chóng hoàn thành bản vẽ thiết kế, dốc nhiều ngân lượng thuê người gấp rút xây cất phòng ốc trong cô nhi viện, còn các chi tiết nhỏ hơn có thể thong thả tu sửa về sau...

“Tới nha phòng.”

Dưới trướng Vân Sơ, người hầu quả thực ít ỏi.

Hiện tại những người có thể sai khiến đều là hạ nhân hồi môn nàng mang từ Vân gia đến, nàng cũng muốn bồi dưỡng thêm vài trung phó cho mình.

Xe ngựa đến cửa nha phòng, nàng bước xuống xe. Vừa trông thấy khí độ của nàng, người nha phòng liền nhận ra là quý nhân hạ cố, vội vàng đưa một đám hạ nhân mới nhất ra trình diện.

Mười mấy thiếu niên, hài tử đứng trước mặt Vân Sơ, đứa lớn nhất cũng chỉ chừng hai mươi, nhỏ nhất mới chỉ ba bốn tuổi.

Hạ nhân bên cạnh Vân Sơ đa số là nha hoàn, chỉ thích hợp làm việc trong nội viện. Gia đinh có thể chạy việc vặt ở ngoại viện chỉ vỏn vẹn một Đa Hỉ, vì thế nàng đã quyết định mua tám nam hài, tổng cộng tốn ba mươi lượng bạc. Trong tay nàng lại có thêm tám tờ khế ước bán thân.

“Thu Đồng, ngươi hãy mang bảy hài tử này sang viện tử bên kia, cứ tạm thời an bài như vậy đã.” Nàng nhìn về phía hài tử khá lớn còn lại: “Ngươi đi cùng ta.”

Nàng sẽ mời người dạy dỗ bảy hài tử kia, sau đó để chúng làm trợ thủ cho Trần bá.

Còn đứa nhỏ này...

Vừa rồi tại nha phòng, nàng đã nhận ra đứa nhỏ này thông minh lanh lợi hơn những đứa khác một chút, biết cách biểu hiện bản thân.

Nàng chính là đang cần một người nhanh nhẹn để lo liệu công việc.

Xe ngựa di chuyển tới ngõ nhỏ phía Tây thành, Vân Sơ dắt theo đứa bé kia, đến gõ cửa viện tử của Tạ Thế Duy.

Thấy Vân Sơ tới, Tạ Thế Duy vô cùng mừng rỡ, lập tức reo lên: “Mẫu thân.”

“Duy nhi, đây là gia đinh ta mua cho con, sau này hắn sẽ hầu hạ con.” Vân Sơ bảo người ở phía sau bước tới: “Con hãy đặt cho hắn một cái tên đi.”

Tiểu hài tử kia lập tức bước tới: “Tiểu nhân thỉnh an thiếu gia, kính mong thiếu gia ban cho một cái tên!”