Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 229



Tạ Thế Duy ngây người.

Từ sau khi nó phạm sai lầm, bị phụ thân đuổi ra ngoài, bên cạnh nó đã không còn một ai hầu hạ nữa.

Hiện giờ nó ở lại viện tử này một mình, nhóm lửa, chẻ củi, nấu cơm, có chuyện gì mà không phải do tự tay nó làm đâu. Nó chưa bao giờ nghĩ rằng mẫu thân sẽ sắp xếp người đến hầu hạ mình.

Trong một khoảnh khắc, trong lòng nó trăm mối ngổn ngang cảm xúc.

“Con còn ngẩn ngơ làm chi?” Vân Sơ mỉm cười nói: “Chẳng lẽ chưa nghĩ ra tên, để ta ban cho ngươi một cái tên vậy?”

Tạ Thế Duy lập tức gật đầu: “Vậy xin mẫu thân ban tên.”

Vân Sơ nhìn về phía đứa bé đang rụt rè kia: “Người ở nha phòng đã kể rằng cuộc đời ngươi trước kia vô vàn khốn khó, chẳng mảy may ánh sáng. Từ nay về sau, sẽ không còn cảnh khốn cùng ấy nữa. Vậy ta đặt cho ngươi cái tên Cam Lai, ngươi thấy có được chăng?”

Cam Lai lập tức quỳ sụp xuống đất: “Cam Lai đa tạ phu nhân đã ban tên. Sau này ta chắc chắn sẽ tận trung với phu nhân, tận hiếu với thiếu gia. Nếu có lòng phản bội, nguyện chịu thiên lôi giáng phạt…”

Vân Sơ đỡ nó đứng lên: “Ngươi vào phòng giúp ta thu dọn hành lý đi, chúng ta sắp trở về phủ.”

Tạ Thế Duy cúi đầu hỏi khẽ: “Con thật sự được về nhà ư?”

Vân Sơ mỉm cười dắt nó lên xe ngựa, xe chậm rãi lăn bánh hướng về Tạ phủ.

Chẳng mấy chốc đã tới nơi, Tạ Thế Duy bước xuống từ xe ngựa, ngước nhìn cánh cổng Tạ phủ, trong lòng dấy lên cảm giác tựa hồ mộng ảo.

Thu Đồng bước lên thềm đá, khẽ đẩy cánh cửa lớn rồi bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều trước mắt hiện ra, Tạ Thế Duy không khỏi cảm thấy thê lương, thì ra Tạ gia đã thực sự lụn bại rồi.

“Đến gặp tổ mẫu của ngươi trước nào.”

Vân Sơ đưa Tạ Thế Duy đến hậu viện của Nguyên thị.

Nguyên thị đang đút cháo lỏng cho Tạ Thế Khang. Tạ Thế Khang chỉ uống chút sữa thôi cũng đã mệt lử, huống hồ là chuyện ăn cháo. Thằng bé chỉ oa oa khóc lớn, chẳng chịu ăn lấy một thìa nào.

Đang lúc Nguyên thị luống cuống không biết tính sao, thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang tiến đến.

Không phải bà quên mất cháu đích tôn của mình, mà là Tạ Thế Duy đã thay đổi quá nhiều, gầy trơ xương, gò má hốc hác như muốn lòi cả xương ra, trông chẳng khác nào một người xa lạ.

“Tổ mẫu!”

Chỉ đến khi Tạ Thế Duy mở miệng, Nguyên thị mới dám khẳng định mình không nhận lầm người.

“Duy ca nhi?” Bà vội vàng trao Khang ca nhi cho bà tử đứng cạnh, chân bước chập choạng tiến đến: “Thật là Duy ca nhi sao?”

“Sau này tên của Duy ca nhi sẽ là Tạ Uy, là một hài tử trong dòng tộc Tạ gia ở cố trạch Ký Châu.” Vân Sơ mở miệng: “Việc này cần nói rõ với người trong phủ, để tránh tiếng gió lọt ra ngoài, nếu không Duy ca nhi ắt sẽ bị quan phủ bắt giữ.”

Lần trước lão thái thái tạ thế, có kẻ biết chuyện đã đi cáo quan. Quan phủ đã lập án điều tra, bởi vậy lúc này Tạ Thế Duy chính là nghi phạm đang bị truy nã.

Nguyên thị hiểu rõ lợi hại trong đó, lập tức sai bà tử đi triệu tập tất cả gia nhân Tạ phủ.

Lúc Tạ Thế An tới, trên mặt hắn không hề lộ chút kinh ngạc nào, vì ngày hôm qua hắn đã biết được, sớm muộn gì mẫu thân cũng sẽ đưa Tạ Thế Duy trở về phủ.

Song hắn vẫn cố nặn ra vẻ mặt kinh ngạc và mừng rỡ khôn xiết: “Thế Duy, ta cứ ngỡ đệ… Đệ có thể trở về, thật là quá tốt, quá tốt rồi!”

Tạ Thế Duy nhìn huynh trưởng thân sinh của mình. Nó thật sự căm ghét vị ca ca này, cũng hận ca ca đã khiến nó trở thành kẻ tàn phế… Nhưng hiện giờ huynh đệ bọn họ cũng chỉ còn nương tựa vào nhau, dẫu trong lòng có bao oán hận, nó cũng chỉ đành cố nén lại, tạm thời không màng đến nữa.

Nó mở miệng nói: “Đúng vậy, ta đã trở về. Ta cùng đại ca sẽ đồng lòng nỗ lực vực dậy Tạ gia.”

“Hay lắm, thật sự quá tốt rồi!” Nguyên thị mừng đến phát khóc. Tạ gia đã trải qua bao biến cố, nay có được hỉ sự này cũng xem như an ủi phần nào. Bà nhìn hai vị di nương mà nói: “Sau này Duy ca nhi sẽ lấy thân phận hài tử chi thứ trong Tạ gia. Ai nấy đều cẩn thận giữ gìn lời ăn tiếng nói, các ngươi cũng nên nhắc nhở Doãn ca nhi cùng Nhàn tỷ nhi. Tạ gia giờ đây rất cần cả nhà đồng tâm hiệp lực, như vậy mới mong thoát khỏi khốn cảnh này. Các ngươi đã rõ chưa?”

Giang di nương lập tức gật đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thính Vũ trong lòng vẫn còn chút vướng mắc, bởi lẽ cuộc sống hiện tại đã chẳng khác nào trứng chọi đá, nay lại nuôi thêm một người nữa thì e rằng miếng ăn cũng chẳng còn.

Thế nhưng, nàng ta cũng hiểu rằng Tạ Thế Duy trở về, ít nhiều cũng có thể hỗ trợ Tạ Thế An, sớm ngày giải quyết khoản nợ triều đình.

Vì đại cục, đành phải để Doãn ca nhi của nàng ta chịu chút thiệt thòi.

Đang trò chuyện, Thính Vũ chợt chú ý đến một kẻ lạ mặt đứng sau lưng Tạ Thế Duy, bèn nghi hoặc hỏi: “Vị này là ai?”

“Đây là gã hầu ta mua về để hầu hạ Duy ca nhi.” Vân Sơ cất lời: “Duy ca nhi chân cẳng bất tiện, lại chịu khổ nhiều như vậy, có người bên cạnh chăm sóc ta cũng yên tâm hơn phần nào.”

Gà Mái Leo Núi

Thính Vũ không kìm được mà nói: “Tạ gia đã sớm không đủ tiền chi tiêu hằng tháng, mua thêm người về chẳng phải sẽ tăng gánh nặng hay sao?”

“Bạc của phu nhân, tiền chi tiêu hằng tháng đều do phu nhân bỏ ra, không liên quan gì tới Tạ gia.” Thính Phong lạnh lùng đáp: “Phu nhân làm chuyện gì còn phải để một di nương như ngươi xía vào ư?”

“Thiếp thân nào có ý đó.” Thính Vũ vội vàng cúi đầu: “Thiếp thân chỉ cảm thấy Khang ca nhi rõ ràng càng cần người chăm sóc hơn nhị thiếu gia... Thiếp thân chỉ là đau lòng cho Khang ca nhi mà thôi.”

“Vũ di nương chỉ biết quan tâm ngoài miệng.” Thính Phong châm chọc không chút nể tình, đoạn quay đầu cất tiếng gọi: “Đa Hỉ, vào đây.”

Lời vừa dứt, Đa Hỉ đã dắt một con dê cái vừa sinh xong vào sân viện, vừa nhìn đã biết sữa căng đầy.

Vân Sơ nhìn Nguyên thị: “Khang ca nhi không giống những hài tử khác, không nhũ mẫu nào chịu nhận nuôi nấng, ta nghĩ đi nghĩ lại thì thấy vẫn nên mua một con dê cái về, người trong nhà đích thân chăm sóc sẽ yên tâm hơn một chút.”

Cuối cùng nàng vẫn mềm lòng.

Tạ Thế Khang đời trước được nàng ra tay cứu giúp, đời này nàng buông tay mặc kệ, Đào di nương cũng bỏ mặc, vứt lại nhi tử thân sinh rồi chạy mất.

Bảo nàng trơ mắt làm ngơ như trước đây thật sự không đành lòng, tốn mấy lượng bạc mua một con dê cái, xem như chút thiện ý cuối cùng nàng dành cho Tạ gia.

“Sơ nhi, ta đã biết con sẽ không thể mặc kệ cái nhà này mà.” Nguyên thị vô cùng cảm động, vành mắt đỏ hoe: “Nếu không có con che chở, e là Duy ca nhi đã sớm... Có con dê cái này, hẳn là Khang ca nhi cũng có thể sống sót... Tạ gia có con, thật là quá tốt...”

Trong tay bà ta vẫn còn chút bạc, đủ để mua một con dê cái, nhưng chỉ cần chỗ này tiêu vài lượng, chỗ kia tiêu vài lượng, cộng hết lại thì e rằng trăm lượng bạc của bà ta cũng chẳng gắng gượng nổi một tháng, bà ta bây giờ có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, có thể tạm chấp nhận thì cứ chịu đựng một chút, nào ngờ Sơ nhi lại chủ động bỏ bạc mua dê cho Khang ca nhi...

Bà ta nhìn hài tử trong lòng rồi nói: “Khang ca nhi, nếu con có thể trưởng thành, nhất định phải hiếu thuận với mẫu thân con...”

Vân Sơ chỉ cười cười.

Đời trước, nàng đích thân nuôi nấng Tạ Thế Khang, xuôi nam tới rất nhiều nơi, tìm kiếm danh y, tỉ mỉ chăm sóc mới khiến nó biến thành một hài tử tương đối bình thường.

Hài tử vẫn luôn thân cận với nàng, mãi đến khi Vân gia xảy ra biến cố, Tạ Thế Khang bị Đào di nương ảnh hưởng, quyết đoán lựa chọn đứng về phe Tạ gia.

Lúc nàng quỳ gối cầu xin Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An, Tạ Thế Khang đã nói nàng đừng quỳ ở đó, sẽ khiến những người đến Tạ gia bái phỏng trông thấy, ảnh hưởng đến danh dự của Tạ gia.

Lúc Thính Tuyết đến đưa thức ăn cho nàng, Tạ Thế Khang đã nói nàng là nữ nhi tội thần, không xứng ăn một hạt gạo của Tạ gia.

Khi đó Tạ Thế Khang đã quên rằng khi còn bé nó không thể uống nổi một miếng sữa, người mẫu thân này đã tự tay đút từng giọt từng giọt vào miệng nó...

Nàng dốc cả tấm lòng, vậy mà vẫn chưa đổi được chút hiếu thuận nào từ Tạ Thế Khang.

Chỉ nhờ một con dê cái hèn mọn này mà có thể khơi dậy được hiếu đạo của hài tử sao?

Vân Sơ khẽ lắc đầu, rời khỏi sân viện.

Nguyên thị sai bà tử vắt sữa dê, nhóm lửa nấu sôi, rồi cẩn thận đút cho Tạ Thế Khang dùng.

Thính Vũ và Giang di nương liền dắt hài tử rời đi.

Tạ Thế An hướng ánh mắt về phía đệ đệ ruột thịt của mình, cất lời: “Duy ca nhi, những chuyện đã qua cứ xem như gió thoảng mây bay, từ nay về sau, hai huynh đệ chúng ta đồng lòng, nhất định có thể thoát khỏi cảnh khốn đốn này.”

Tạ Thế Duy cúi đầu đáp: “Được.”

“Ta dự định sau này sẽ làm kinh doanh, trước tiên cứ kiếm một ít bạc rồi tính toán sau.” Tạ Thế An tiếp lời: “Đệ hãy lo học tính toán sổ sách trước đi…”