Lúc huynh đệ bọn họ đang bàn tính, thì đại nha hoàn Thính Tuyết bên cạnh đương gia chủ mẫu đang chỉ dạy hai gã hầu trong Tạ phủ.
“Tam Cửu, bình thường ngươi hầu hạ đại thiếu gia ra sao, thì cứ hướng dẫn Cam Lai hầu hạ nhị thiếu gia như vậy.” Thính Tuyết nhìn hai kẻ trước mặt, dặn dò: “Giờ đây Tạ phủ chẳng còn như thuở xưa, có rất nhiều việc cần hai ngươi làm, quả thực có chút vất vả, sau này tiền tiêu vặt mỗi tháng của các ngươi sẽ do phu nhân lo liệu, nửa điếu bạc một tháng.”
“Không không không.” Tam Cửu xua tay lia lịa: “Ta và đại thiếu gia cùng lớn lên từ nhỏ, ta cam nguyện hầu hạ đại thiếu gia. Tạ gia có thể dung chứa ta, ta đã cảm kích lắm rồi, chẳng cần bổng lộc gì đâu…”
Thính Tuyết giữ vững thái độ của một đại nha hoàn, nói: “Có tiền tiêu hàng tháng mới có thể chu toàn công việc. Hai ngươi phải hầu hạ tốt hai vị thiếu gia. Hai vị thiếu gia ngày thường làm chuyện gì, các ngươi đều phải kịp thời bẩm báo cho phu nhân, tránh để đến khi bị hỏi mà lại chẳng hay biết gì.”
Tam Cửu cùng Cam Lai lập tức cúi đầu đồng ý.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Cam Lai, Thính Tuyết quay về bẩm báo với Vân Sơ.
Nàng khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào.
Chỉ cần Tạ Thế An tuân theo khuôn phép, Cam Lai vĩnh viễn chỉ là một kẻ nô bộc hèn mọn. Nếu không…
Hoàng hôn buông xuống, nàng ngồi xe ngựa đến vương phủ đón hai đứa nhỏ.
Vốn tưởng rằng hôm nay cũng sẽ giống như hôm qua, vừa tới đã có thể nhìn thấy ba phụ tử bọn họ, nhưng rốt cuộc lại chỉ thấy hai tiểu gia hỏa.
“Phụ vương bị hoàng nãi nãi gọi vào cung rồi.” Sở Hoằng Du sà vào lòng Vân Sơ, nói: “Không có phụ vương đi theo, con vui sướng khôn xiết.”
Phụ vương luôn miệng nói nam nữ thụ thụ bất thân, khiến nó lần nào cũng chẳng dám ngồi sát mẫu thân.
Bây giờ nó muốn làm chi thì làm nấy, còn có thể hôn vài cái nữa chứ.
Vân Sơ mỗi tay ôm một đứa, cất lời: “Phụ vương các con không ở phủ, vậy mẫu tử chúng ta có thể ở lâu thêm một chút…”
Nói thật, Bình Tây Vương cứ đi theo cũng khiến nàng không khỏi ngượng nghịu, cứ có cảm giác như một ánh mắt nóng rực không ngừng dõi theo mình.
Lúc mẫu tử bọn họ tới tiểu viện thì Sở Dực cũng đã tới điện của Ân tần.
Ân tần ngụ tại Trường Thu Cung, bà ấy xem như là phi tần đã kề cận Hoàng đế từ rất lâu, hơn nữa còn sinh hạ một hoàng tử một công chúa. Dù cho lúc này nhan sắc đã phai tàn nhưng vẫn có một chỗ đứng nhất định trong cung.
“Dực nhi, ngồi xuống đi.” Ân tần tươi cười nói: “Ta đã cố ý bảo ngự trù làm nhiều món con thích ăn, thử xem có hợp khẩu vị của con không?”
Sở Dực cầm đũa ăn mấy miếng rồi ngẩng đầu hỏi: “Mẫu phi gọi con vào cung là có chuyện gì sao?”
Hắn vốn chẳng muốn vào cung, song ma ma truyền lời rằng mẫu phi có việc trọng yếu cần bàn bạc.
Thấy Ân tần chỉ một mực khuyên hắn dùng bữa, hắn liền nhận ra chuyện này chẳng có gì là quan trọng.
Hắn đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
Đi gấp như vậy làm gì, đã bao lâu rồi con chưa dùng bữa cùng mẫu phi?” Ân tần giữ hắn lại: “Ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn thông báo cùng con.”
Sở Dực dừng bước song vẫn không an tọa.
“Mấy ngày trước Phương phu nhân mang bát tự của Phương tiểu thư tiến cung, ta đã nhờ quốc sư xem qua.” Ân tần tươi cười nói: “Quốc sư phán rằng con và Phương tiểu thư là duyên trời tác hợp...”
Lời còn chưa dứt, Sở Dực đã ngắt ngang: “Phương tiểu thư nào, duyên trời tác hợp gì, rốt cuộc là chuyện từ khi nào?”
Ân tần nhìn hắn đáp: “Không cần bận tâm đến điều đó, giờ con hãy theo ta đến chỗ phụ hoàng, thỉnh cầu người ban hôn cho con và Phương tiểu thư...”
Nếu không phải lần săn thú trước xảy ra chuyện, hôn sự của Dực nhi và Phương tiểu thư đã sớm được định đoạt, đâu đến mức kéo dài mãi cho đến hôm nay.
Ân tần vô cùng ưng ý Phương tiểu thư.
Cả gia thế lẫn phẩm hạnh đều không có chỗ nào để chê trách.
Phương đại nhân là Hữu Đô Ngự sử Chính nhị phẩm của Đốc Sát Viện, tuy là chức quan có thực quyền, nhưng phía trên còn có Tả Đô Ngự sử, nhìn qua cũng chẳng quá nổi bật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương tiểu thư là ấu nữ của Phương gia, được Phương đại nhân và Phương phu nhân xem như viên minh châu mà nâng niu trong lòng bàn tay. Tuy từ nhỏ đã được cưng chiều nhưng nàng lại vô cùng tri thư đạt lý, hành vi cử chỉ không hề có bất kỳ điểm nào sai sót.
Một nữ tử tốt đẹp như vậy, vốn dĩ không thể gả vào vương phủ để làm kế mẫu.
Nhưng Ân tần lại vô tình biết được Phương tiểu thư đã thầm phải lòng Dực nhi... Bởi lẽ đó, hôn sự này lại trở nên vô cùng thuận lợi.
“Dực nhi, vị Phương tiểu thư này còn thích hợp làm Vương phi hơn cả Đàm tiểu thư khi trước.” Ân tần nhỏ giọng nói: “Nếu một ngày kia đi tới bước đường ấy, Phương gia cũng sẽ là một trợ lực lớn cho con...”
Sở Dực khẽ nhíu đôi mày kiếm, con ngươi đen láy bỗng hóa lạnh băng: “Chẳng phải nhi thần đã từng thỉnh cầu mẫu phi chớ nhúng tay vào hôn sự của con hay sao?”
“Con nói là ta phải nghe theo ư?” Ân tần thay đổi sắc mặt, giận dữ cất lời: “Con cũng chẳng chịu tự nhìn xem mình đã lớn đến chừng nào rồi, có vị hoàng tử nào lớn như con mà còn chưa thành thân? Con chưa lập gia đình đã có hai đứa nhỏ, trở thành trò cười cho thiên hạ. Nếu cứ mãi không cưới Vương phi, người ngoài còn sẽ bàn tán đến nhường nào nữa?”
Những lời này Sở Dực đã nghe quá nhiều.
Phụ hoàng nói, mẫu phi cũng nói, ngay cả Thái Hậu, Trưởng công chúa, và các vị triều thần... tất thảy những người có tiếng nói trước mặt hắn đều đã từng khuyên nhủ.
Nghe mãi thành quen, hắn cũng chẳng còn để tâm nữa.
Ban đầu hắn cũng từng nghĩ sẽ cưới một Vương phi vì hai đứa nhỏ, nhưng thâm tâm hai đứa vẫn cực kỳ bài xích chuyện này, mà chính hắn cũng hoàn toàn không cam tâm tình nguyện.
Nếu đã như vậy, hà tất phải miễn cưỡng làm chi?
Nếu Vân Sơ được sống hạnh phúc, hắn không ngại cô độc một đời.
Nhưng mấy năm nay nàng ở Tạ gia...
Cho dù toàn bộ hoàng thất đều phản đối, cho dù bị người đời lăng mạ chỉ trích, chỉ cần nàng gật đầu, hắn nguyện ý làm những chuyện mà cả thiên hạ này đều không chấp nhận.
“Nếu mẫu phi đã quyết định như thế, vậy nhi thần đây chỉ có thể kháng chỉ không tuân.”
Sở Dực không màng vẻ mặt phẫn nộ của Ân tần, xoay người rời khỏi Trường Thu Cung.
Vừa ra đến hành lang dài, hắn đã đụng mặt Cung Hi Vương.
Vừa thấy Sở Dực, Cung Hi Vương thoáng xụ mặt, nhưng sau đó lại nhanh chóng nở một nụ cười ôn hòa.
Hắn ta bước tới vỗ vai Sở Dực, cười nói: “Nghe Cao công công bên cạnh phụ hoàng nói tam đệ sắp cưới nữ nhi Phương gia làm Vương phi ư?”
Sở Dực thờ ơ đáp: “Nhị hoàng huynh đã an bài tai mắt ở Ngự Thư Phòng từ bao giờ vậy?”
Gà Mái Leo Núi
Vẻ tươi cười của Cung Hi Vương cứng đờ: “Phương phu nhân và Phương tiểu thư nhiều lần tới Trường Thu Cung thỉnh an, việc này ai ai cũng đều biết rõ, đâu cần an bài tai mắt gì chứ.”
“Dư phu nhân cùng Dư tiểu thư vốn thường lui tới cung Huệ phi, nếu đã thế thì chẳng lẽ nhị hoàng huynh cũng đang tính toán cưới Dư tiểu thư làm trắc phi ư?” Ánh mắt Sở Dực vẫn điềm nhiên như mặt hồ phẳng lặng, nhưng lời vừa thốt ra lại khiến Cung Hi Vương nghẹn lời.
Dư gia vốn là nhà ngoại của y, việc tiến cung thỉnh an mẫu thân là lẽ đương nhiên, hà cớ gì lại liên quan tới chuyện cưới trắc phi?
Y nén xuống cơn giận sục sôi, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà đáp: “Bất kể thế nào, vi huynh chỉ mong sớm được uống rượu mừng của tam đệ. Ta còn có chút việc bận, chi bằng tạm cáo từ tại đây.”
Y chắp tay, xoay người rời đi.
Đi được mấy bước, y chợt quay đầu liếc nhìn Sở Dực.
Mấy ngày trước, Sở Dực đã mời hơn mười vị trọng thần đến hàn huyên chuyện trò thâu đêm. Theo tin tức thám tử của y báo lại, cuộc gặp gỡ ấy kéo dài mãi đến tận canh khuya.
Tam đệ xưa nay ít khi giao du thân cận với triều thần, vả lại cả trên dưới Ân gia đều giữ thái độ khiêm nhường, thành thật. Bởi vậy, y chưa từng xem tam đệ là đối thủ đáng gờm.
Nhưng giờ đây...
Cung Hi Vương khẽ cười lạnh một tiếng. Nếu tam đệ đã quyết ý dấn thân vào cuộc tranh đoạt này, chi bằng y cứ tạm thời lùi về quan sát một thời gian.
Cứ để tam đệ và Thái tử ca ca tha hồ tranh đấu kịch liệt. Kẻ nào thắng cuộc sẽ có tư cách trở thành đối thủ của Sở Mặc y đây.