Cách ngày Vân gia bị giáng tội còn tới mười mấy niên, kiếp này nhất định sẽ chẳng xảy ra chuyện tương tự nữa, nàng chẳng cần thương tâm khổ sở làm chi.
Nàng cất lời: "Ta đi thăm tổ phụ."
Lúc tổ phụ còn trẻ vẫn luôn chinh chiến sa trường, toàn thân đầy rẫy thương tích, nay tuổi tác đã cao, chân cẳng có phần bất lợi, phần lớn thời gian đều an dưỡng trên giường.
Vốn dĩ tổ phụ có thể mang theo chiến công hiển hách mà an nhiên tạ thế, cuối cùng lại vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình mà đã tự thân lao vào mũi đao của kẻ địch, đoạn tự c.ắ.t c.ổ họng mình.
"Sơ nhi đã về rồi sao?" Vân lão tướng quân nửa tựa mình trên giường, mỉm cười, những vết sẹo trên mặt đã bị che lấp bởi nếp nhăn thời gian: "Lại đây, để tổ phụ xem nhi còn nhớ được mấy chiêu thức."
Vân Sơ có chút e ngại: "Tổ phụ, người tha cho ta đi."
Khi nàng còn nhỏ, tổ phụ bị thương nên chẳng thể trở về chiến trường thêm nữa, phần lớn thời gian đều an dưỡng tại phủ. Đại ca phải đi học, bởi vậy tổ phụ mới bắt đầu truyền thụ võ học cho nàng.
Nàng là một hài tử ham chơi, há có thể ngồi yên một chỗ? Khi đó tổ mẫu vẫn còn tại thế, thường xuyên che chở nàng, chẳng cho tổ phụ dạy võ học.
Cứ hai ngày đánh cá, ba ngày phơi lưới như thế, nàng chỉ miễn cưỡng học được đôi ba phần. Nhưng sau khi xuất giá, nàng đã quên sạch sành sanh, chẳng còn nhớ lấy một mảy may.
"Làm người vẫn nên có đôi chút bản lĩnh phòng thân." Vân lão tướng quân trầm giọng nói: "Dựa vào người người sẽ đi, dựa vào núi núi sẽ đổ, của cải cũng chỉ hữu ích trong chốc lát mà thôi. Chỉ có tài hoa và võ công thấm vào xương tủy mới theo nhi trọn đời."
"Thật có lỗi tổ phụ, trước kia là ta khờ dại." Vân Sơ ngước mắt: "Tổ phụ có thể an bài người truyền dạy công phu cho ta sao?"
Vân lão tướng quân nhìn nàng: "Nhi nói thật lòng, hay chỉ muốn hống hách tổ phụ thôi đấy?"
Vân Sơ làm nũng đáp: "Cho dù là hống hách người, ta cũng sẽ học thật nghiêm túc đó! Cứ cách vài hôm lại tìm người so chiêu thức, người không được chê ta phiền đâu."
Vân lão tướng quân cười vang, sảng khoái đồng ý rằng trong vòng ba ngày sẽ tìm kiếm một sư phụ phù hợp, đưa đến Tạ gia dạy dỗ nàng.
Vân Sơ cùng gia quyến dùng bữa, sau đó lại vào chính sảnh đàm đạo phiếm với mẫu thân và đại tẩu, tâm tình vô cùng hân hoan.
Lâm thị thở dài: "Hai niên trước, Nhiễm tỷ nhi, muội muội của nhi đổ bệnh, hôn sự bị chậm trễ. Nàng cũng sắp cập kê rồi, nếu không định thân thì e rằng sẽ thành kẻ lỡ thì mất."
Liễu Thiên Thiên cất lời: "Ngày mai là yến tiệc thưởng hoa của trưởng công chúa, kỳ thực đó chính là yến tiệc kén rể của các thế gia trong kinh thành. Đến khi ấy, đưa Nhiễm tỷ nhi tới ra mắt vài nhà thì được, mẫu thân chẳng cần phiền muộn."
Ngón tay Vân Sơ khẽ ngừng bặt.
Vân Nhiễm là thứ muội của nàng, nhưng thân mẫu nàng đã tạ thế từ lâu, nên được mẫu thân một tay nuôi dưỡng, chẳng khác nào tỷ muội ruột thịt của nàng.
Vì thân thể thứ muội vốn yếu ớt, hai năm trước lại lâm bệnh, khiến hôn sự bị trì hoãn. Giờ đây tuổi tác nàng đã không còn nhỏ, khiến ai nấy đều nóng lòng lo liệu hôn sự, cũng bởi thế mà dẫn đến sai lầm sau này.
Truyện này chỉ được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn – Xin chư vị độc giả lưu tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nương, Người có thể dẫn con tới yến tiệc thưởng hoa chăng?” Vân Sơ khẽ cất lời. “Từ sau khi thành Tạ phu nhân, đã lâu lắm rồi con chưa được hội ngộ cùng chư vị bằng hữu từ thuở khuê phòng.”
Nàng chỉ là phu nhân của một vị quan Ngũ phẩm nhỏ bé, sao có thể sánh vai cùng các phu nhân của quan viên Nhị phẩm, Tam phẩm.
Một yến tiệc thưởng hoa do Trưởng công chúa chủ trì thế này, hiển nhiên sẽ chẳng có thiệp mời gửi tới nàng.
Nàng chỉ có thể nương nhờ thiệp mời của Vân gia.
Lâm thị gật đầu: “Cũng đúng lúc con có thể gặp gỡ hai nhà mà ta đã chọn lựa cho thứ muội. Con giúp ta xem xét kỹ lưỡng rồi chọn lấy một nhà ưng ý nhất.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Vân Trạch đã trở về.
Vân Trạch là đại thiếu gia của Vân phủ, lớn hơn Vân Sơ bốn tuổi. Chàng tới hai mươi ba tuổi mới trúng tiến sĩ tam giáp, chính là vào năm trước. Thành tích này trong kinh thành cũng chẳng được coi là xuất chúng.
Song Vân Sơ hiểu rõ ca ca mình tài trí hơn người. Rõ ràng chàng có thể đỗ tiến sĩ khi mới mười tám tuổi, rõ ràng có thể đạt đến vị trí Bảng Nhãn, nhưng lại bởi e ngại Thánh Thượng kiêng kị Vân gia, mà cố ý hoãn lại việc ứng thí tận năm năm ròng...
“Đại ca con đã về rồi, huynh muội hai đứa có thể trò chuyện đôi lời.” Lâm thị đứng lên. “Thiên Thiên, con theo ta tới phòng bếp xem điểm tâm đã chuẩn bị xong chưa.”
Bà biết rõ lần này nữ nhi trở về nhà hẳn có chuyện hệ trọng, nếu không đã chẳng nấn ná ở đây lâu đến thế.
Quả nhiên Vân Sơ đang đợi Vân Trạch trở về.
“Đại ca, muội có một chuyện muốn nhờ huynh hỗ trợ.” Nàng mím môi, khẽ cất lời: “Huynh có thể sắp xếp một người đáng tin cậy đi Ký Châu một chuyến được chăng?”
“Ký Châu ư, chẳng phải đó là cố hương của Tạ gia sao?” Vân Trạch nhìn nàng, đoạn hỏi: “E rằng đã có chuyện gì đó xảy ra chăng?”
Vân Sơ cúi thấp đầu: “Muội mơ thấy những hài tử đã đoản mệnh của mình, chúng nói chúng rất lạnh... Những hài tử vừa sinh ra đã c.h.ế.t yểu, không thể nhập vào phần mộ tổ tiên Tạ gia, bị người Tạ gia đưa về quê quán tùy tiện chôn cất. Muội muốn nhờ đại ca đem hài cốt của các con về kinh thành, muội muốn an táng chúng một lần nữa tử tế...”
Tạ Cảnh Ngọc đã có con trai, con gái, nên sẽ không màng tới hai đứa nhỏ đã mất này. Muội chỉ có thể thỉnh cầu đại ca ra tay giúp đỡ.
“Đừng bẩm báo việc này cho mẫu thân và tổ phụ.” Nàng thì thầm. “Muội không muốn khiến hai vị lo âu... Đại ca cũng đừng quá lo ngại, muội chỉ muốn lo liệu cho các hài tử được mồ yên mả đẹp, mong huynh thành toàn tâm nguyện này của muội đi.”
Gà Mái Leo Núi
Vân Trạch khẽ thở dài.
Chàng vươn tay xoa đầu nàng như thuở còn bé, dịu dàng nói: “Ký Châu đang xảy ra lũ lụt, triều đình đang định cử người tới đó một chuyến điều tra. Vậy để ta đích thân tới đó đón các ngoại sinh của ta về, rồi tìm cho chúng một nơi phong thủy bảo địa an táng tử tế.”
Vân Sơ nức nở nói: “Cảm tạ đại ca.”
“Sơ nhi, muội phải ghi nhớ kỹ, Vân gia vĩnh viễn là chỗ dựa vững chãi nhất của muội. Nếu người Tạ gia khiến muội phải chịu tủi thân, cùng lắm là hòa ly.” Vân Trạch khẽ mở miệng, giọng ôn hòa: “Chuyện muội không thể sinh dưỡng hài nhi không phải là lỗi của muội, chớ vì lẽ này mà phải khuất phục trước Tạ gia. Muội là đại tiểu thư Vân gia, là muội muội đáng kiêu ngạo của ta, là viên minh châu trong tay phụ mẫu. Muội muốn sống thế nào, cứ sống theo ý muốn của mình.”
Rời khỏi Vân gia, Vân Sơ ngồi trong cỗ xe ngựa, nước mắt tuôn rơi như trút.