Ánh mắt Sở Dực sắc như chim ưng.
Hắn vẫn đang truy tìm manh mối vụ An Tĩnh Vương mưu phản ám sát. Thế nhưng, mỗi khi tìm được chút dấu vết, sợi dây manh mối lại đứt đoạn một cách bí ẩn. Những chứng cứ ít ỏi nằm rải rác trên bàn hắn. Hắn từng nghi ngờ phủ Cung Hi Vương, nhưng vì dấu vết đã biến mất, chẳng thể tìm ra bằng chứng cụ thể.
Hắn lại sai người tiếp tục điều tra, nhưng rốt cuộc vẫn không thu được gì.
Nếu kẻ giật dây sau màn thật sự là nhị hoàng huynh Sở Mặc, e rằng hoàng cung sắp nổi lên một hồi phong ba đẫm máu.
Sở Dực không rời khỏi hoàng cung mà đi thẳng đến Ngự Thư Phòng.
May mắn thay, lúc bấy giờ không có phi tần nào ở Ngự Thư Phòng. Cao công công sau khi thông báo đã cho phép hắn tiến vào.
“Con đến thật đúng lúc.” Hoàng đế mỉm cười vui vẻ nói: “Trẫm đang định ban thánh chỉ tứ hôn cho con, hôn sự sẽ định vào ba tháng sau, con thấy thế nào?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần tạm thời chưa có ý định thành gia.” Sở Dực thẳng thắn tấu: “Xin phụ hoàng thu hồi chiếu chỉ đã ban ra!”
Hắn vừa dứt lời, Hoàng đế đã cười lạnh: “Qua mùa đông này, con đã hai mươi sáu tuổi. Nếu cứ chần chừ mãi, sợ rằng sẽ chẳng còn thế gia đại tộc nào nguyện gả nữ nhi cho con nữa. Vị Phương tiểu thư này chính là lựa chọn tốt nhất lúc này!”
Sở Dực nhướng mày, gằn từng tiếng: “Hôn nhân là để kết mối lương duyên giữa hai nhà. Nếu một bên không tình nguyện, ắt sẽ hóa thành mối oán hờn. Xin phụ hoàng cân nhắc lại.”
“Từ xưa đến nay, hôn nhân là chuyện phụ mẫu định đoạt, lời mối mai se duyên, nào đến lượt ngươi có thể không muốn?” Hoàng đế cầm lấy ngọc tỷ, ấn xuống thánh chỉ: “Hôn sự này, ngươi muốn kết thì tốt, không muốn cũng phải kết!”
Ánh mắt sắc như chim ưng của Sở Dực dừng lại trên ngọc tỷ.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được sức mạnh uy vũ của hoàng quyền.
Hắn cố áp chế cảm xúc, lên tiếng nói: “Phương đại nhân yêu thương ấu nữ, cả kinh thành đều biết rõ. Nếu Phương tiểu thư về vương phủ chịu oan ức, Phương đại nhân có tìm nhi thần gây khó dễ thì cũng thôi. Chỉ e đến lúc đó, Phương đại nhân sẽ lấy cớ này để hạch tội phụ hoàng.”
“Lớn mật!”
Hoàng đế giận dữ, ném cây bút lông rồng về phía Sở Dực.
Đứa con trai này của ông ta diệt phỉ thì lợi hại, nhưng chọc giận người khác cũng thật đáng kinh ngạc, chẳng hề để tâm đến phụ quyền hay hoàng quyền.
Phương đại nhân là Hữu Đô Ngự sử, Ngự Sử Đài có quyền giám sát quan lại, thậm chí có thể hạch tội đế vương.
Hoàng đế quả thật có chút cố kỵ.
Ông ta cười lạnh: “Nếu Phương đại nhân bất mãn với hôn sự này, ắt sẽ có rất nhiều cơ hội tìm đến trẫm, chẳng đến lượt ngươi phải lên tiếng.”
Sở Dực rũ mắt.
Nói cách khác, phụ hoàng sẽ để ý thái độ của Phương đại nhân, như vậy thì dễ rồi.
Hắn giục ngựa về phủ. Vừa tới cửa, Trình Tự đã ra đón, chắp tay tấu rằng: “Bẩm Vương gia, trước đây người đã lệnh thuộc hạ đi điều tra chuyện Hà gia, nay thuộc hạ đã tra được đôi điều.”
Sở Dực xoay mình xuống ngựa, trầm giọng ra lệnh: “Nói.”
Trình Tự thoáng liếc nhìn thị vệ canh cửa cùng phủ binh xung quanh, hạ giọng thì thầm: “Chuyện này có liên quan đến Tạ phu nhân.”
Sở Dực bước vào vương phủ. Chỉ đến khi đặt chân vào thư phòng, hắn mới ra hiệu cho Trình Tự cất lời.
“Hà Húc, đích tử duy nhất còn sót lại của Hà gia, trước đây từng chạy đến cửa hoàng cung vạch trần thân phận Tạ Thế An, rồi trong lúc hoảng loạn liền mất tung mất tích. Sau khi Vương gia căn dặn, thuộc hạ đã điều động một đội binh lính đi tìm kiếm, mất hơn nửa tháng mới phát hiện được t.h.i t.h.ể của Hà Húc.” Trình Tự ngẩng đầu, bẩm tiếp: “Thuộc hạ đã tốn không ít công phu mới tra ra, trước khi Hà Húc mất, hắn có qua lại với Trần quản gia bên cạnh Tạ phu nhân.”
Sở Dực trầm mặc.
Cái c.h.ế.t của Tạ Cảnh Ngọc có liên can đến Vân Sơ.
Thân phận của Tạ Thế An bị phơi bày, cũng có can hệ đến Vân Sơ.
Cái c.h.ế.t của Hà Húc e rằng cũng do Vân Sơ nhúng tay.
Rốt cuộc Tạ gia đã gây ra những việc gì, mà lại khiến một người lương thiện như Vân Sơ phải trái với bản tâm, làm ra những chuyện động trời như vậy?
Hắn chỉ có thể xác định một điều duy nhất, ấy là Vân Sơ mang lòng thù hận sâu sắc với Tạ gia.
Sở Dực cất lời: “Ngươi đích thân đi xử lý sạch sẽ mọi chứng cứ.”
Trình Tự lắc đầu đáp: “Cho dù Đại Lý Tự có tra xét, cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở Trần Đức Phúc. Dẫu có nghi ngờ Tạ phu nhân, bọn họ cũng không thể tìm ra bất cứ bằng chứng nào.”
Sở Dực mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng tắp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần đầu tiên hắn gặp nàng là tại một buổi yến tiệc của Vân gia.
Khi hắn trở về kinh thành cũng vừa đúng lúc tiết xuân sang. Vân gia tổ chức yến tiệc mừng xuân, và hắn đã gặp đích trưởng nữ Vân gia tại đó. Khi ấy, nàng mới lên sáu, còn hắn đã mười một.
Trong ký ức của hắn, khi ấy nàng vừa tròn sáu tuổi, gương mặt vẫn còn tròn trịa đáng yêu, cằm đầy đặn, đôi mắt to tròn xoe. Nàng vận xiêm y màu vàng nhạt, đang ẩn mình trong bụi hoa nở rộ giữa tiết trời xuân.
Trong khi hắn đang gặm nhấm nỗi cô đơn của riêng mình, nàng cứ thế bất ngờ lọt vào tầm mắt hắn, không một dấu hiệu báo trước.
Hắn nhớ rất rõ đôi mắt sáng trong veo của nàng, đầu tóc dính đầy cỏ dại, gương mặt lấm lem bùn đất, trong lòng còn ôm một chú cún con… một chú cún nhỏ thật dơ, mà nàng cũng rất bẩn thỉu…
Tiểu nữ hài ngây thơ không rõ thế sự năm nào, theo dòng thời gian, nay đã trưởng thành, trở nên cẩn trọng tỉ mỉ đến nhường này.
Ngay cả những thủ hạ của hắn cũng không thể tra ra manh mối nào. Hắn rốt cuộc cũng có thể yên tâm phần nào.
Sở Dực cầm lấy bút lông, viết một phong thư, đoạn dặn dò: “Lập tức đưa bức thư này đến Phương gia.”
Phương gia là phủ đệ của Chính nhị phẩm đại thần, uy nghiêm túc mục.
Lúc này, Phương phu nhân đang cùng ấu nữ Phương Tâm Nghiên đàm đạo: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ tứ hôn cho con và Bình Tây Vương…”
Phương Tâm Nghiên mặt mày rạng rỡ, đôi mắt ngập tràn niềm vui sướng khôn xiết.
Phương phu nhân không khỏi thở dài.
Bà ta bước sang tuổi tứ tuần mới có được nữ nhi này, lúc lâm bồn đã suýt mất mạng. Nữ nhi từ nhỏ yếu ớt hơn người thường, do đó được cả nhà nuông chiều dưỡng dục.
Sau khi nữ nhi cập kê, bà ta vốn nghĩ đợi thêm một thời gian nữa mới tính chuyện hôn sự cho nàng. Đợi đến khi nữ nhi tròn mười bảy, bà ta mới bắt đầu sắp xếp các buổi xem mắt. Thế nhưng, nhìn tới nhìn lui, nàng đều không ưng ý một ai.
Bà ta không ngừng ép hỏi, đến lúc này mới hay, không biết tự bao giờ, nữ nhi đã có ý trung nhân, mà người đó lại chính là Bình Tây Vương!
Nếu chỉ xét riêng Bình Tây Vương, ắt hẳn chẳng có gì đáng chê trách, song khi chưa thành thân mà hắn đã có một nhi một nữ, phong thái hành sự như vậy quả thật khiến người đời khinh khi.
Gà Mái Leo Núi
Phương gia ta là một thế gia Chính nhị phẩm, đích nữ của một vọng tộc quyền thế bậc nhất, nào có thể gả đi làm kế mẫu cho kẻ khác?
Thế nhưng ——
Dưới gầm trời này, cha mẹ nào có thể thay đổi ý con mình đây? Dù không muốn thì cũng đành phải c.ắ.n răng đi tìm Ân tần bàn bạc chuyện hôn sự...
“Đợi thánh chỉ ban xuống, theo phép tắc, con phải đến ra mắt hai đứa trẻ của Bình Tây Vương.” Phương phu nhân dặn dò: “Bình Tây Vương rất mực yêu thương hai đứa nhỏ ấy, dù chúng có gây ra chuyện gì, nhi nữ cũng tuyệt đối không được nổi giận...”
Phương Tâm Nghiên bĩu môi: “Chờ khi con gả sang đó, sinh hạ đích tử chính thống cho Bình Tây Vương rồi thì hai đứa nhỏ kia đáng là gì chứ?”
Phương phu nhân vội bịt miệng nữ nhi: “Lời này chỉ có thể nói trong nhà, bước ra ngoài tuyệt đối không được để lọt nửa lời.”
Mẫu tử hai người đang chuyện trò thì lại nghe bà tử bên ngoài khải bẩm: “Bẩm phu nhân, Bình Tây Vương gửi tới một phong thư, kính gửi đại nhân và phu nhân.”
Phương phu nhân còn chưa kịp lên tiếng thì Phương Tâm Nghiên đã vụt tới đoạt lấy bức thư trong tay bà tử, không chút câu nệ mà mở ra ngay.
Phương phu nhân lắc đầu, nữ nhi này quả thật càng lúc càng không giữ lễ nghi. Ở trong nhà thì không sao, nhưng sau khi thành Vương phi thì phải thường xuyên vào cung, quả thật khiến ta phiền lòng không thôi.
Phương Tâm Nghiên cầm lá thư kia, dung nhan tươi cười ban nãy lập tức trở nên u ám khi nhìn thấy nội dung trong thư, ngón tay nàng khẽ run, phong thư liền rơi xuống đất.
Bà tử vội vàng nhặt thư, cung kính đưa tới tay Phương phu nhân.
“Cái gì?” Phương phu nhân khó tin nổi: “Bình Tây Vương nói hắn đã có ý trung nhân, bảo Phương gia chủ động thỉnh cầu Hoàng Thượng hủy bỏ hôn sự ư?”
“Không, ta không muốn...” Phương Tâm Nghiên lắc đầu quầy quậy: “Nếu hắn đã có ý trung nhân thì đã sớm cưới vào cửa, làm sao có thể đơn độc một mình đến tận giờ phút này? Hắn chỉ đang kiếm cớ mà thôi.”
Phương phu nhân kéo nữ nhi an tọa, chầm chậm lên tiếng: “Bình Tây Vương hẳn là đã gặp trắc trở ở chỗ Hoàng Thượng, nên mới viết phong thư này ý bảo Phương gia ra mặt xin hủy hôn. Thái độ của hắn rành rành như ban ngày, hắn không muốn cưới nhi nữ, nếu đã như thế thì Phương gia ta cũng chẳng cần duyên phận này...”
“Nương, ta ưng hắn, ta chỉ nguyện gả cho một mình hắn!” Phương Tâm Nghiên nức nở khôn nguôi: “Xin nương đừng nói việc này cho phụ thân, đừng để phụ thân đi cầu kiến Thánh Thượng, tuyệt đối không được hủy bỏ hôn sự! Ta nhất định phải gả vào phủ Bình Tây Vương, ta nhất định phải làm Vương phi của hắn!”
“Tâm nhi!” Phương phu nhân nghiêm nghị: “Bình Tây Vương có nhi nữ cũng đã đành, nay hắn lại chẳng màng đến hôn sự này, con gả sang đó còn ý nghĩa gì nữa? Con là hòn ngọc quý được phụ thân và ta nâng niu trong lòng bàn tay, thế gia vọng tộc trong kinh thành đều muốn cầu thân với con, con tội gì phải gả vào phủ Bình Tây Vương mà chịu uất ức? Tâm nhi, nghe nương nói, đừng đ.â.m đầu vào ngõ cụt nữa...”
“Nhưng ta ưng hắn.” Phương Tâm Nghiên gần như hóa điên: “Nếu không thể trở thành thê tử của hắn, ta nguyện đời này không gả chồng, nguyện xuống tóc nơi cửa Phật...”
Phương phu nhân chỉ có thể thở dài.
Sở Dực không tài nào ngờ được sáng hôm sau thánh chỉ tứ hôn đã đến.
Phương đại nhân là hạng người nào, hắn đã sớm biết rõ, chỉ cần hắn hé lộ đôi chút ý muốn khước từ, dẫu vì nữ nhi hay vì danh dự gia tộc, Phương đại nhân ắt sẽ thỉnh cầu phụ hoàng hủy bỏ hôn sự này.
Giờ đây thánh chỉ đã đến phủ Bình Tây Vương, chỉ có thể chứng tỏ lá thư ngày hôm qua chưa kịp đến tay Phương đại nhân.