Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 276



Nghĩ đoạn, Hoàng đế bèn cất lời: “Trưởng nữ Vân gia Vân Sơ dung mạo đoan trang, tâm tính nhân hậu hiền hòa, lại một lòng vì bách tính, quả là bậc nhân ái thuần lương. Truyền ý chỉ của Trẫm, sắc phong Ngũ phẩm Nghi nhân. Khâm thử!”

Lời vừa dứt, cả triều đình đều kinh ngạc.

Tại triều ta, nữ tử được nhận phong hào cáo mệnh phần nhiều đều nhờ vào phu quân. Phu quân lập công với quốc gia, liền có thể thỉnh phong cáo mệnh cho thê tử.

Thế nhưng, phu quân của Vân Sơ lại đã mất rồi.

Cũng có nữ tử dựa vào thân thế gia tộc mà được sắc phong, song Vân gia lúc này đã suy yếu.

Bệ hạ lại phong nữ nhân Vân gia làm cáo mệnh vào lúc này, điều này chứng tỏ gì? Chẳng phải chứng tỏ Bệ hạ vẫn chưa hoàn toàn bỏ rơi Vân gia sao?

Vân Sơ quỳ xuống dập đầu: “Mệnh phụ Vân Sơ khấu tạ hoàng ân. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Nàng hiểu rõ lần này Sở Dực đã thỉnh cầu cho nàng một đạo bùa hộ thân, về sau sẽ không còn kẻ nào dám nảy sinh tà niệm với nàng nữa.

Nàng cũng thấu hiểu hành động này của Bệ hạ không phải vì lều tránh nóng hay cô nhi viện, mà ngài chỉ đang muốn xoa dịu lòng người Vân gia mà thôi.

Chừng nào phụ thân nàng còn chưa tạ thế, bấy giờ Hoàng Thượng sẽ chẳng thực sự từ bỏ Vân gia.

Nàng thầm nghĩ, hiện tại Hoàng Thượng tín nhiệm Vân gia như vậy, cớ sao mười mấy năm sau lại tin vào lời gièm pha mà tru di cả Vân gia?

Sắc mặt Hoàng hậu vô cùng khó coi.

Hoàng Thượng phạt trượng Công Tôn Ninh, lại còn phong thưởng cho Vân Sơ, hành động này chẳng khác nào giáng một cái tát chí mạng vào mặt Hoàng hậu.

Vốn dĩ, mời Hoàng Thượng tới hỷ yến nạp trắc phi là để mang lại vinh hiển cho Thái Tử, kết cục lại khiến Công Tôn gia mất mặt không thôi.

Hoàng hậu vô cùng uất ức.

Hỷ yến nghênh thú trắc phi của Thái Tử đành phải kết thúc trong tình cảnh ấy.

Rất nhiều người kéo đến chúc mừng Vân gia.

Lâm thị che chở Vân Sơ, khẽ cảm tạ mọi người rồi vội vã kéo nữ nhi lên xe ngựa.

“Chuyện hôm nay là do Bình Tây Vương chủ ý.” Lâm thị chậm rãi cất lời: “Hắn không tiện ra mặt bảo vệ con, nên mới thay con cầu xin lần phong thưởng này.”

Vân Sơ không dám nghĩ ngợi nhiều.

Gà Mái Leo Núi

Nàng sợ rằng một khi đã lún sâu, bản thân sẽ khó lòng thoát ra.

Xe ngựa tới ngõ Ngọc Lâm, Vân Sơ vừa về tới sân viện, hai tiểu hài tử đã một trước một sau ào tới.

Cung yến nạp trắc phi của Thái Tử chỉ là việc nhỏ nhặt, hai hài tử có thể đến dự hoặc không. Vừa hay Du ca nhi còn chưa đọc xong sách, bởi vậy Vân Sơ để hai đứa nhỏ ở nhà.

Cả ngày không gặp quả thật có chút nhớ mong.

Sở Hoằng Du cười hớn hở nói: “Mẫu thân, con nghe Trình Tự thúc thúc nói người được Hoàng tổ phụ phong làm Ngũ phẩm Nghi nhân rồi!”

Vân Sơ đỡ trán.

Tin tức trong cung truyền đi nhanh đến vậy sao, một hài tử nhỏ tuổi như vậy cũng đã hay tin này.

Nàng véo nhẹ gương mặt tiểu gia hỏa: “Đúng vậy, sau này mẫu thân chính là cáo mệnh phu nhân.”

“Ngũ phẩm vẫn quá thấp.” Tiểu gia hỏa chống cằm: “Người nữ tôn quý nhất thiên hạ chính là Hoàng tổ mẫu, phải không?”

Vân Sơ gật đầu: “Mẫu nghi thiên hạ đương nhiên là bậc tôn quý nhất.”

“Con cũng muốn để mẫu thân trở thành mẫu nghi thiên hạ, được vạn người...”

Tiểu gia hỏa nói được một nửa thì đã bị Vân Sơ bịt miệng lại.

Nàng nghiêm mặt nói: “Du ca nhi, dù ở trước mặt người thân cận nhất cũng không được phép thốt ra những lời lẽ này.”

Nếu bị kẻ có tâm nghe thấy, hậu quả quả thật không dám tưởng tượng.

Sở Hoằng Du mở to mắt, khẩn thiết gật đầu.

Vân Sơ buông cậu bé ra, dịu dàng nói: “Hôm nay con đọc sách gì, hãy đọc lại một lần cho mẫu thân và muội muội cùng nghe nào.”

Tiểu gia hỏa quay người lấy sách vở, đặt lên bàn rồi nghiêm cẩn đọc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mãi đến tối muộn, mới thấy Sở Dực từ hoàng cung quay về, còn dẫn theo một vị phu tử cho tiểu gia hỏa, sau này sẽ phụ trách việc dạy dỗ cậu bé đọc sách, viết chữ tại gia.

Sáng sớm, trời đổ mưa.

Thời tiết càng lúc càng lạnh giá, song Vân Sơ luyện võ vẫn đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Vừa mới cất đoản kiếm, đã thấy tiểu gia hỏa không vui bĩu môi: “Mẫu thân luyện võ không gọi con cùng luyện, con giận rồi.”

“Chẳng phải mẫu thân đã nói rồi sao, chờ cơ thể con khang kiện hơn rồi mới luyện võ.” Vân Sơ véo nhẹ cánh tay cậu bé: “Phải ăn cho nhiều, bồi bổ cho cơ thể cường tráng một chút thì mới cầm vững binh khí, con hiểu chưa?”

“Hừ!”

Tiểu gia hỏa ôm ngực, phồng má giận dỗi, cố tình làm ngơ trước Vân Sơ.

Vân Sơ mặc y phục cho cậu bé, cậu bé lại chạy tới bên Thính Tuyết. Thính Tuyết hầu hạ mặc y phục xong thì cậu bé liền cầm sách chạy vọt tới cổng tò vò.

“Cái tiểu tử này...”

Vân Sơ lắc đầu thở dài.

Nàng tự hỏi, có phải bản thân vì quá muốn bù đắp cho các hài tử nên mới cưng chiều chiều chuộng chúng đến vậy, e rằng đây chẳng phải là điều hay chút nào?

Du ca nhi là thế tử vương phủ, nếu không có gì bất trắc xảy ra, chú bé ắt sẽ trở thành Bình Tây Vương tương lai, chủ nhân của đất phong Lạc Xuyên.

Bậc bá chủ một phương quả thật nên tôi luyện khổ cực từ thuở ấu thơ.

Cứ chờ đến năm tuổi vậy.

Vân Sơ thầm nghĩ, đợi Du ca nhi lên năm, nàng sẽ buông tay để hài tử tự do trưởng thành.

Sắc trời dần sáng tỏ, cơn mưa cũng ngớt dần.

Vân Sơ khẽ đ.á.n.h thức Trường Sinh, sau đó cùng tiểu nữ nhi dùng bữa sáng.

Dùng bữa xong, Trường Sinh vẫn theo lệ thường bày giấy mực, bắt đầu miệt mài họa tranh.

Vân Sơ cũng khởi đầu một ngày bận rộn.

Nàng đang giải quyết công việc vặt vãnh thì vào khoảng giờ Thìn, các vị phụ nhân chi thứ trong Vân gia lục tục kéo đến.

Một là để chúc mừng Vân Sơ được phong Ngũ phẩm Nghi nhân.

Hai là để tấu trình tình hình quản lý sổ sách của từng người.

Vân Sơ truyền nha hoàn dâng trà, yêu cầu mọi người lần lượt trình báo.

“Thiếp phụ trách hai điền trang, năm nay thu hoạch khá khẩm.” Thất tẩu chi thứ vừa lật sổ sách vừa bẩm báo: “Một thôn trang thu được một ngàn ba trăm lượng, thôn trang còn lại kém hơn đôi chút, thu về tám trăm lượng. Thiếp đã tra xét sổ sách, sở dĩ thu ít như vậy là bởi tháng bảy vừa rồi bị kẻ gian trộm mất trâu cày cùng nông cụ, ruộng đồng cũng hư hại đôi phần, phải bỏ ra một khoản bạc lớn để mua trâu và nông cụ mới...”

Vân Sơ khẽ gật đầu. Vị thất tẩu này quả thật đã hao tâm tổn trí tra xét tỉ mỉ. Dù hai thôn trang thu hoạch chẳng mấy nổi trội, song nàng ấy lại xử lý chu toàn, ngày sau hẳn có thể trọng dụng.

Ngay sau đó, những người còn lại cũng lần lượt trình báo sổ sách.

“Phần thiếp quản lý phức tạp hơn đôi chút. Tiệm vải và trà trang Vân gia có thể nói là những sản nghiệp trọng yếu. Mấy ngày nay thiếp gần như không chợp mắt, đã xem qua tất cả sổ sách một lượt rồi.” Vân tứ thẩm mỉm cười cất lời: “Lợi nhuận tháng trước của tiệm vải gần chạm mức ngàn lượng bạc, trà trang thì càng kinh người hơn, một tháng đem về ba ngàn lượng.”

Lúc bà ta xem sổ sách cũng vô cùng sửng sốt.

Không ngờ trà trang và tiệm vải cộng lại, một năm có thể thu về hơn năm vạn lượng bạc.

Thêm các sản nghiệp khác nữa, một năm Vân gia có thể thu về ít nhất tám vạn lượng bạc.

Trước nay bà ta vẫn luôn xa lánh việc kinh doanh buôn bán, ngày nào cũng suy nghĩ sản nghiệp Vân gia lớn lao đến nhường nào. Giờ đây sổ sách nằm trong tay bà ta, lòng bà ta tức thì nóng rực như lửa đốt.

Bà ta mở lời: “Hôm qua ta nghe đồn phương Nam có một loại gấm vóc vô cùng mềm mại, là thứ mà Kinh thành ta không nơi nào có được. Ta nghĩ hay là cử người xuống phương Nam nhập về một lô hàng lớn, đến lúc đó tiệm vải ắt sẽ kiếm được khoản lời lớn hơn thế này bội phần.”

Bà ta vươn hai ngón tay.

Vân thất tẩu thử dò hỏi: “Hai ngàn lượng?”

Vân tứ thẩm lắc đầu: “Nếu chỉ có hai ngàn lượng thì ta cũng chẳng đáng để nhắc đến đâu, là hai vạn lượng! Chỉ cần phái người đi nhập một chuyến hàng, trong vòng một tháng là có thể kiếm thêm hai vạn lượng lợi nhuận. Đây quả là mối làm ăn phát tài lớn! Sơ nhi, ngươi mau trích một phần bạc từ công quỹ giao cho ta, ta sẽ khiến tiệm vải kiếm về đầy ắp tiền tài!”

Vân Sơ nhấp một ngụm trà, thần sắc vẫn điềm nhiên: “Cần bao nhiêu?”

“Mười ngàn lượng là đủ rồi.” Vân tứ thẩm khẽ nhếch môi cười: “Đến lúc đó cả vốn lẫn lời, ta sẽ hoàn lại cho ngươi ba vạn lượng.”