Hai người cùng bước ra khỏi nội thất.
Ngọn nến lập lòe cháy giữa màn đêm tịch mịch.
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.
Nếu là trước kia, có lẽ nàng vẫn còn giữ ý tứ nam nữ khác biệt, song lúc này hôn sự đã định đoạt, người trước mắt chính là phu quân sẽ cùng nàng chung sống trọn đời, cũng là người một nhà.
Nàng khẽ cong môi cười, cất lời: “Thuở bé, ta cùng phụ thân, mẫu thân và đại ca đón giao thừa đều thức cho đến khi trời hửng sáng. Còn chàng thì sao, có từng đón giao thừa như thế chưa?”
Sở Dực thuận thế ngồi xuống trường kỷ, uống một ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Yến tiệc đêm Trừ Tịch trong cung đều kết thúc trước nửa đêm, chúng hoàng tử ta sẽ cùng mẫu phi đón giao thừa… Sau này khi trưởng thành được phong vương, dời khỏi hoàng cung, thì cũng chẳng còn đón giao thừa nữa.”
Vân Sơ ngẩng đầu: “Vậy chàng có biết vì sao phải đón giao thừa không?”
Sở Dực mơ hồ nhớ lại lúc còn rất nhỏ, phu tử từng nhắc tới việc này, nhưng khi ấy hắn lại chẳng cho là trọng yếu, thành thử đã quên bẵng đi.
Dẫu vậy, hắn vẫn ung dung đáp: “Vậy Sơ nhi nói cho ta nghe xem sao.”
“Nghe nói từ thời xa xưa đã từng xuất hiện một loài mãnh thú hung hãn cực độ, được gọi là con Niên…”
Lời nàng nói tựa tiếng suối chảy róc rách, như ngấm thẳng vào tim Sở Dực.
Ngoài trời tuyết đã rơi, những bông tuyết trong suốt khẽ lượn lờ rơi xuống.
Pháo hoa bỗng chốc rợp trời, sắc màu rực rỡ phản chiếu trong đôi mắt nàng.
Nàng say sưa ngắm pháo hoa, còn hắn, lại say đắm ngắm nhìn nàng.
Đêm tân niên trôi qua trong tịch lặng, không một âm thanh nhỏ bé.
Đại khái là đã quen giờ giấc, nên dù hơn nửa đêm mới đi ngủ, sáng hôm sau Vân Sơ vẫn dậy đúng giờ.
Ngày mồng một Tết, nàng tự cho phép bản thân nghỉ ngơi một ngày, chẳng cần luyện võ.
Nhưng hôm nay, hai tiểu hài tử cần tiến cung để chúc Tết các trưởng bối.
Vân Sơ dịu dàng gọi hai hài tử thức dậy, mặc y phục, rửa mặt, xoa dầu giữ ấm rồi đưa hai hài tử tới cổng vòm.
“Sơ nhi, chúc nàng tân niên đại cát!”
Sở Dực tươi cười nhìn nàng, sau đó trao tặng lễ vật mừng năm mới.
Vân Sơ mở ra, là một đôi khuyên tai được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
“Ta cũng chúc chàng năm mới an khang.” Vân Sơ nhận lấy lễ vật: “Đa tạ hảo ý của chàng, món quà này ta vô cùng ưng ý.”
“Phụ vương, cớ sao chỉ có mẫu thân nhận được lễ vật? Phần của con đâu? Của Trường Sinh đâu?” Sở Hoằng Du vươn tay: “Chúng con cũng muốn có quà!”
Sở Dực khẽ ho khan: “Đây là chìa khóa kho báu, thích gì thì cứ tự ý lấy nấy.”
Tiểu gia hỏa lập tức quay đầu hỏi Vân Sơ: “Mẫu thân, người ưng ý thứ gì, cứ nói con, con sẽ lấy tặng người.”
Tiểu cô nương cũng phụ họa theo: “Lễ vật của con, con cũng muốn tặng mẫu thân.”
Sở Dực: “…”
“Thôi được rồi, thời gian chẳng còn sớm nữa, mau tiến cung thôi.”
Vân Sơ bật cười khẽ vẫy tay với hai hài tử.
Một năm mới bắt đầu, nàng phát lì xì cho hạ nhân, sau đó cho phép bọn họ nghỉ ngơi. Tiếp đó, nàng mang theo lễ vật đã chuẩn bị, tiến về Vân gia chúc Tết.
Đang chuẩn bị ra cửa thì nàng lại nhìn thấy một bóng người từ đầu con ngõ nhỏ đang tiến vào.
Dẫu cách một quãng xa, nàng vẫn nhận ra đó chính là Tạ Thế An.
Gà Mái Leo Núi
Tạ Thế An đã không chỉ một hai lần tìm đến nàng, mang theo chút ý muốn dây dưa chẳng dứt.
Ban đầu, nàng chỉ muốn cùng Tạ Thế An chung sống hòa bình, nước giếng không phạm nước sông, chẳng muốn kết thù hận suốt đời. Nhưng hiển nhiên, Tạ Thế An lại chẳng hề nghĩ vậy.
“Mẫu thân.”
Khi nàng còn đang chìm trong suy tư, Tạ Thế An đã tiến đến gần, khom mình hành lễ.
“Nhi tử cung chúc mẫu thân tân niên đại cát đại lợi.”
Vân Sơ khẽ mím môi, cất lời: “Ngươi có cho rằng, lúc này xưng hô ta là mẫu thân, thật sự thích hợp chăng?”
Tạ Thế An cười khổ: “Con nghe người ta nói đêm qua Hoàng Thượng tính toán tứ hôn cho mẫu thân và Bình Tây Vương. Mẫu thân sắp trở thành Bình Tây Vương phi, sắp là thê tử của người khác, con quả thực không nên gọi ngài là mẫu thân... Chỉ là con không ngờ phụ thân c.h.ế.t chưa tới nửa năm, thây cốt chưa lạnh mà mẫu thân đã tái giá...”
Vân Sơ mỉm cười: “An ca nhi, ngươi đang trách ta đó sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Thế An cúi đầu: “Con không dám.”
“Sao ngươi lại không dám chứ?” Vân Sơ lắc đầu: “Ta đã có ý muốn thủ tiết với phụ thân ngươi cả đời, là ngươi đuổi ta ra khỏi Tạ gia, là ngươi khiến ta không thể không rời khỏi Tạ gia, khiến ta từ một quả phụ trở thành một góa phụ bị hòa ly... Giờ đây lại bị người ta tứ hôn, dù đối phương là ai thì cũng không phải là mong muốn của ta... Haizz, ta nói mấy chuyện này với ngươi làm gì nhỉ, không, ngươi không hiểu, ngươi cái gì cũng không hiểu, ngươi cũng ích kỷ hệt như phụ thân Tạ Cảnh Ngọc của ngươi, mấy người các ngươi đều là lũ quái vật m.á.u lạnh...”
Tạ Thế An đột nhiên cứng người.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe được những lời nói bản thân ích kỷ, m.á.u lạnh từ miệng một người khác.
Hơn nữa, người nói ra những lời này lại chính là đích mẫu mà trước giờ hắn vẫn luôn tôn trọng kính yêu...
“Tạ Thế An, ngươi đi đi, sau này không cần đến đây nữa.”
Vân Sơ nhắm mắt không muốn nói thêm gì.
Tạ Thế An cảm giác tim mình như bị một bàn tay lớn siết chặt, hít thở không thông.
Lại cảm giác tảng đá nặng trịch luôn treo trong lòng đã rơi xuống, cuối cùng hắn ta và mẫu thân cũng đã đi tới bước này.
Tuy đây đã là chuyện nằm trong dự kiến nhưng khi thật sự xảy ra, hắn ta vẫn khó lòng chấp nhận.
“Con thừa nhận con ích kỷ...” Hắn ta gian nan mở miệng: “Từ sau khi mẫu thân rời khỏi Tạ gia, trong lòng con vẫn luôn áy náy, dù đã sớm không còn là mẫu tử nhưng một ngày là mẫu cả đời đều là mẫu, con vẫn muốn hiếu kính mẫu thân...”
“Không cần.” Vân Sơ lạnh nhạt ngắt lời hắn ta: “Ta phải về Vân gia, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi.”
Nàng bước xuống bậc thang, cánh cửa lớn đóng lại, cỗ xe ngựa của nàng cũng dần dần biến mất ở đầu ngõ nhỏ.
Tạ Thế An ngơ ngẩn nhìn về phía trước, không biết nghĩ gì mà đứng đó thật lâu, mãi một lúc sau mới cất bước rời đi.
Hắn ta trở về cửa hàng bán giấy bút mực, đây là cửa hàng mà hắn ta mua được nhờ số bạc Thính Vũ kiếm về, đã khai trương được mấy ngày, việc kinh doanh cũng tạm ổn.
Nhưng khi hắn ta vừa bước vào cửa lớn, một cái nghiên mực cũng bay tới "chào đón" hắn ta.
Hắn ta nhanh chóng tránh đi, nghiên mực rơi xuống đất vỡ vụn. Hắn ta ngẩng đầu nhìn, thấy bên trong tiệm là một khung cảnh hỗn độn, hai tiểu nhị rụt người trong góc run bần bật. Lục hoàng tử ngồi trên ghế, chân đạp lên một chồng giấy Tuyên Thành, vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.
Lòng Tạ Thế An trĩu nặng.
Lúc trước hắn ta vào Quốc Tử Giám đọc sách, Lục hoàng tử thường xuyên bày trò khinh nhục hắn ta.
Bây giờ hắn ta đã thành ra thế này, Lục hoàng tử vẫn chưa chịu buông tha sao?
“Độc Nhãn Long Tạ gia, ngươi nhìn cái gì mà nhìn?” Lục hoàng tử lại ném một nghiên mực tới chỗ hắn ta: “Ngươi có tin là bổn điện hạ sẽ khoét luôn con mắt còn lại của ngươi không?”
Tạ Thế An vốn có thể tránh nghiên mực này nhưng bả vai lại bị tùy tùng của Lục hoàng tử giữ chặt. Cũng may nghiên mực kia ném không chuẩn xác nên chỉ đập vào đầu vai, hơn nữa hắn ta còn mặc một chiếc áo bông thật dày nên cũng chẳng đau đớn gì. Chỉ còn cảm giác khuất nhục khi phải để mặc cho người khác chà đạp, Tạ Thế An vô cùng phẫn nộ, mím chặt đôi môi.
“Bổn điện hạ vừa ý cửa hàng này.” Lục hoàng tử cười khẩy cất lời, “Khế đất khế nhà đâu?”
Lòng Tạ Thế An đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn cam chịu, nhưng vẫn hiện rõ sự bất lực khuất phục: “Lục điện hạ là bậc thiên chi kiêu tử, cớ sao lại cướp đoạt thứ phòng thân cuối cùng của tiểu nhân? Cầu xin điện hạ hãy giơ cao đ.á.n.h khẽ…”
“Ha ha ha, các ngươi nghe thấy không, Tạ Thế An lại đi cầu xin người khác kìa.” Lục hoàng tử cười phá lên, “Cầu người cũng phải có dáng vẻ cầu người chứ. Quỳ xuống, l.i.ế.m sạch sẽ giày cho bổn điện hạ, may ra bổn điện hạ sẽ ban cho ngươi một con đường sống.”
Sắc mặt của Tạ Thế An tức thì trắng bệch.
Hắn còn chưa kịp suy xét kỹ càng đã bị bọn thị vệ ấn đầu, cả khuôn mặt đều bị áp lên giày của Lục hoàng tử.
Trong lòng hắn vẫn còn chút kiêu ngạo cuối cùng, thà c.h.ế.t chứ chẳng chịu mở miệng.
“Sao ta cảm thấy Tạ Thế An trông rất giống một con chó?” Lục hoàng tử vỗ mạnh vào đầu Tạ Thế An, “Sau này ta sẽ viết một tấm biển treo trước cửa tiệm này, viết là ‘Tạ Thế An và ch.ó không được bước vào’, ngươi nghĩ sao?”
“Ha ha ha, Lục điện hạ quả thật là diệu kế!”
“Quả là một chủ ý tuyệt vời!”
Tiếng cười nhạo ầm ĩ vang lên bên tai, ngay sau đó, Tạ Thế An cảm thấy mình bị bọn thị vệ giữ chặt, bị khám xét và đoạt lấy khế nhà, rồi bị ném thẳng ra khỏi cửa hàng.
Hắn đứng trên phố lớn, tuyệt vọng nhìn về phía cửa hàng kia.
Hắn đã tính toán mưu kế nhiều như vậy, Thính Vũ cũng đã mất mạng, khó khăn lắm mới mua được cửa hàng này, vậy mà cuối cùng lại bị cướp đi.
Hắn hận, hận thấu xương, căm phẫn vô cùng.
Cớ sao ta sinh ra chỉ có thể là một hạt bụi tầm thường?
Cớ sao những kẻ bất tài lại được hưởng vinh hoa phú quý nơi hoàng tộc?
Cớ sao cuộc đời lại bất công đến thế?
Cớ sao?!
Hắn tuyệt vọng trở về Tạ gia.