Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 304



Về đến nhà, Tam Cửu lập tức chạy ra đón: “Đại thiếu gia, không ổn rồi, nhị thiếu gia đã vào phòng ngủ của ngài, chẳng rõ định làm chi…”

Tạ Thế An sực tỉnh, nhanh chóng trở về viện tử của mình.

Chỉ thấy cửa phòng ngủ của hắn ta đang đóng chặt, âm thanh ầm ĩ từ bên trong vọng ra.

Hắn vừa đá cửa đã nhìn thấy Tạ Thế Duy đang bới tung căn phòng, chăn gối trên giường đều đã bị quăng vung vãi xuống nền đất.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Tạ Thế An tức giận hỏi.

Tạ Thế Duy thản nhiên như không: “Ta biết cửa hàng của huynh kiếm được ít bạc lẻ, ta là thân đệ đệ của huynh, lấy một chút bạc cũng có gì là quá đáng?”

Tạ Thế An nâng tay tát tới: “Đây rõ ràng là hành vi trộm cắp!”

Tạ Thế Duy không kịp phòng bị, đột nhiên bị ăn tát một cái đau điếng thì tức đến đỏ mặt tía tai: “Ngươi có tư cách gì mà đ.á.n.h ta? Đều do ngươi nên mẫu thân mới rời bỏ Tạ gia, tất cả là lỗi của ngươi! Tạ gia biến thành như vậy đều là do ngươi sai!”

Y đồng ý quay về Tạ gia là vì ở đây còn có mẫu thân.

Nhưng mẫu thân đã đi rồi, bị đại ca ruột của y ép rời đi, y vô cùng khổ sở…

“Không ổn rồi, cháy!”

Tam Cửu đứng bên ngoài hô to.

Hai huynh đệ đang tranh chấp kinh ngạc tột độ, một lúc sau mới vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Bọn họ nhìn thấy viện cũ của phụ thân đang cháy, khói đen cuồn cuộn bốc lên, ngọn lửa càng lúc càng bùng lớn.

“Cứu hỏa, mau cứu hỏa!”

Đây là lần đầu tiên Tạ Thế An mất bình tĩnh mà hét lớn.

Đó là thư phòng của phụ thân, từ thời tiên tổ, Tạ gia đã bắt đầu đọc sách. Trong thư phòng chứa đầy kinh thư mà nhiều thế hệ đã thu thập, còn có rất nhiều cổ thư độc bản vô giá.

Hắn là kẻ sĩ, đương nhiên hiểu rõ giá trị quý báu của chúng. Dùng để truyền lại hậu thế cũng được, dẫu có đường cùng, bán đi cũng đủ trang trải; đây chính là một khối tài sản kếch xù.

Sao có thể tan thành tro bụi trong biển lửa được chứ?

Hắn vội vàng chạy đi cứu hỏa, khi tới cửa thư phòng của Tạ Cảnh Ngọc thì lại nhìn thấy Tạ Thế Doãn đang đứng đó, khóe miệng nở nụ cười quỷ mị.

Hắn còn nhìn thấy bàn tay ám đen của Tạ Thế Doãn, rõ thấy là vừa mới chạm vào than củi.

Hắn lập tức biến sắc: “Là ngươi phóng hỏa?”

“Đại ca, huynh xem ngọn lửa này có diễm lệ không?” Tạ Thế Doãn cười sâu hơn: “Nếu có thể thiêu rụi cả Tạ gia thì thật tốt biết bao.”

“Ngươi điên rồi!”

Tạ Thế An lập tức bóp chặt cổ Tạ Thế Doãn.

“Ta, ta đúng là điên rồi...” Tạ Thế Doãn chưa đầy năm tuổi nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ từng trải đến lạ thường: “Di nương của ta bị ngươi bức tử, ta muốn cái nhà này xuống suối vàng bầu bạn cùng di nương, khụ khụ khụ...”

“An ca nhi, con làm gì vậy!” Nguyên thị xông tới cứu Tạ Thế Doãn: “Suýt chút nữa là con bóp cổ đến c.h.ế.t Doãn ca nhi rồi, con điên rồi sao?”

“Rốt cuộc là ai mới là kẻ điên rồ, ai điên!!” Tạ Thế An nhìn ngọn lửa cháy càng ngày càng lớn, không còn cơ hội cứu chữa thì cuồng loạn gào thét: “Ta muốn giúp Tạ gia quật khởi, muốn Tạ gia trở về như thuở ban đầu, ta muốn người Tạ gia có thể ngẩng cao đầu trước thế nhân, chẳng lẽ ta sai rồi sao, rốt cuộc là ta làm sai ở điểm nào!”

Hắn gào thét, hai hàng lệ tuôn rơi đầy mặt.

“An ca nhi, chúng ta về Ký Châu, trở về thôi!” Nguyên thị cũng òa khóc: “Ở kinh thành thật khó khăn biết bao, tổ mẫu cũng sắp không gánh gồng nổi nữa...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Thế An kịch liệt lắc đầu: “Không, tuyệt đối không quay về, dù bỏ mạng, con cũng nguyện bỏ mạng nơi kinh thành này!”

Hắn nói xong thì lảo đảo xông ra ngoài.

Nguyên thị chỉ đành lau khô nước mắt, theo Tam Cửu đi dập lửa.

May thay, bên ngoài thư phòng có một cái hồ lớn làm vách ngăn, chặn đứng ngọn lửa dữ, nếu không toàn bộ Tạ gia đều sẽ hóa thành tro tàn.

Tạ Thế An thẫn thờ, u mê đi tới cửa phủ Cung Hi Vương.

Gà Mái Leo Núi

Thuở trước hắn bị nhốt vào địa lao, Cung Hi Vương đã ra tay cứu mạng hắn một lần.

Lúc hắn rời khỏi địa lao rồi tìm đến cầu kiến Cung Hi Vương, Vương gia lại từ chối tiếp kiến.

Hắn đại để đã đoán được những kiến nghị hắn từng đưa ra đã gặp phải trở ngại trong lúc thực hiện, bởi vậy Cung Hi Vương đã ghẻ lạnh hắn.

Nhưng hiện tại Cung Hi Vương bị Hoàng đế trừng phạt, cấm túc tự kiểm điểm, ngay cả tiệc trừ tịch trong cung cũng không được phép tham dự. Đây chính là thời điểm khó khăn nhất, cũng là lúc rảnh rỗi không việc gì làm nhất, có lẽ sẽ đồng ý dành chút thì giờ gặp mặt hắn.

Hắn bước đến cổng lớn, nói rõ mục đích của mình.

Hoàng đế chỉ cấm Cung Hi Vương không được rời khỏi vương phủ, chứ không cấm người ngoài tới cầu kiến.

Thế nhưng vì để tránh tị hiềm, ít ai dám chọn lựa vào thời điểm nhạy cảm này đến gặp mặt Cung Hi Vương.

Vì lẽ đó, ngoại trừ Huệ phi, Tạ Thế An trở thành người đầu tiên tìm đến tận cửa trong suốt quãng thời gian này.

Hắn tất nhiên là được cho phép tiến vào.

Bước vào đại môn phủ Cung Hi Vương, Tạ Thế An được đưa thẳng tới thư phòng.

Cung Hi Vương đang vẽ tranh, nghe thấy có người tiến vào thì mới buông vân bút, ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Thế An, rồi bật cười lạnh nhạt: “Một thân đầy vẻ chật vật, đây là lâm vào bước đường cùng nên mới tới tìm bổn vương?”

Tạ Thế An mím môi nói: “Lần đầu tiên thảo dân rơi vào bước đường cùng đã được Vương gia cứu giúp, bởi vậy mới kéo dài mạng sống này đến tận đây, nhưng chưa có gì để báo đáp.”

“Ồ?” Cung Hi Vương dù sao cũng rảnh rỗi, bèn dựa vào ghế thong thả nhìn hắn: “Nói như vậy, Tạ đại thiếu gia tới đây để báo đáp bổn vương ư?”

Tạ Thế An cúi đầu: “Ân cứu mạng, không gì báo đáp ngoài việc thảo dân có thể tận lực giúp đỡ Vương gia bước lên ngôi vị chí tôn kia.”

“Làm càn!” Cung Hi Vương đột nhiên sắc mặt trầm xuống: “Một thứ dân như ngươi mà cũng dám vọng nghị chuyện của triều đình, bổn vương thấy ngươi chán sống rồi ư!”

“Vương gia dù bị vây hãm trong bốn bức tường chật hẹp này, chắc hẳn đã hay biết trưởng nữ Vân gia, Vân Sơ, sắp gả vào phủ Bình Tây Vương, trở thành Bình Tây Vương phi.” Tạ Thế An ngẩng đầu, ánh mắt đầy thâm ý: “Mà ta chính là trưởng tử từng được Vân gia trưởng nữ trọng vọng nhất, hiện giờ ta vẫn thầm gọi nàng một tiếng mẫu thân nuôi, nàng chưa từng sinh dưỡng, cũng coi ta như thân sinh. Há chẳng phải nên để ta an bài nhãn tuyến cho Vương gia bên cạnh Bình Tây Vương sao?”

Ánh hàn quang lạnh lẽo thoáng lóe lên nơi khóe mắt Cung Hi Vương.

Bấy giờ, các hoạt động mừng năm mới trong cung đã kết thúc. Sở Dực dẫn nhị vị tiểu chủ rời khỏi hoàng cung, sau khi đưa các tiểu chủ hồi phủ, ngài lập tức triệu tập chư vị phụ tá đến nghị sự.

Cần biết rằng hôm nay là mùng một Tết, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tất cả mọi người đều an hưởng nghỉ ngơi, đến phủ hữu chè chén mừng xuân. Nay bỗng dưng nhận được thỉnh lệnh của Bình Tây Vương, đám đại thần vừa quá chén rượu lại vội vàng uống mấy bát canh giải rượu lớn, vỗ nhẹ lên má cho tỉnh táo rồi nhanh chóng ngồi xe ngựa đến vương phủ của Sở Dực.

Từng người từng người tề tựu trước cổng, cả đám đều mang vẻ mặt ủ dột, cau mày.

“Mùng một Tết mà sao Vương gia lại bỗng nhiên triệu kiến?”

“Chắc chắn là có đại sự, nếu không Vương gia sẽ không chọn lúc này mà làm phiền chúng ta.”

“Không phải lũ thổ phỉ lại kéo bè kết đảng ngoài thành chứ? Đó mới là chuyện lớn đấy.”

Một đám quan đại thần vừa bàn tán vừa bước vào trong. Lại thấy Trình tổng quản cười vang mà nói: “Vương gia thấu rõ sự vất vả của chư vị trong suốt năm qua, đặc biệt chuẩn bị lễ mừng năm mới cho các vị, mời chư vị đại nhân sang bên này.”

Vừa nghe lời này, trái tim đang treo lơ lửng của bọn họ cũng dần hạ xuống.

Thì ra là gọi bọn họ tới lãnh nhận lễ mừng năm mới. Vị Vương gia này quả là quá đỗi khách sáo, khiến bọn họ có phần ngượng nghịu.