Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 305



Khi thấy được lễ mừng năm mới này, toàn thể chư vị đại nhân đều kinh hãi.

Mỗi người được hai vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng, hai con cá tươi lớn, một phần chân dê, một giỏ rau xanh mơn mởn... Trong mùa đông này, mấy thứ này trở nên cực kỳ hiếm hoi. Vương gia lại chuẩn bị phần quà hậu hĩnh đến vậy cho chư vị... Xét khắp kinh thành này, chẳng phủ đệ nào lại chuẩn bị lễ mừng năm mới thịnh soạn như vậy cho thuộc hạ. Không, phải nói là hầu hết các phủ đệ khác, nhiều năm liền cũng chẳng có được chút lễ vật.

Vương gia khoản đãi bọn họ quá đỗi hậu hĩnh, bọn họ nhất định phải trung thành với Vương gia, tận trung tận lực vì Vương gia, nguyện vĩnh viễn không phản bội...

Trình tổng quản cười mở miệng: “Tới cũng tới rồi, chư vị đại nhân ngồi với Vương gia một lúc đi.”

Mọi người quả thật cũng muốn đích thân diện kiến tạ ơn Vương gia nên cũng đi theo vào đại đường.

Bên trong đã đốt sẵn lò than, vô cùng ấm cúng. Ghế dựa cũng đã an bài đầy đủ, mỗi vị trí đều có một ấm trà nóng hổi.

“Chư vị không cần đa lễ, xin cứ an tọa.”

Trước khi mọi người kịp cúi mình hành lễ thì Sở Dực đã cất lời.

Chư vị đại nhân đều vô cùng kinh ngạc. Mỗi bận tiến cung hành lễ, các bậc đại thần quyền quý thường chờ bọn ta hành lễ xong xuôi mới cất lời “miễn lễ”, trong đó ít nhiều đều ẩn chứa chút giả dối, chỉ là bọn ta nào dám bộc bạch rõ ràng...

Chu đại nhân có chức vị cao nhất chắp tay cung kính tâu: “Đa tạ Vương gia chuẩn bị lễ mừng năm mới cho bọn thần. Thần cũng kính chúc Vương gia một năm mới an khang, vạn sự cát tường...”

Khóe môi Sở Dực khẽ cong lên: “Hôn sự còn chưa định đoạt, há cần gì vội vã chúc mừng như thế.”

Chu đại nhân: “...”

Thần chỉ muốn chúc mừng năm mới, nào dám chúc mừng đại hôn sớm như vậy.

“Nếu chư vị đã đề cập tới việc này, vừa lúc...” Sở Dực nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Chúng ta cùng đàm đạo về hôn sự đi.”

Mọi người: “...”

Việc này há chẳng phải giống như lần trước ư? Quá nửa đêm triệu tập chư vị đến nghị sự, rốt cuộc lại truy vấn cớ sự khi thành thân cùng phu nhân hiện tại.

Đến lúc này, chư vị mới lờ mờ đoán định ra thì ra, khi ấy Vương gia đã có ý định cầu thân trưởng nữ Vân gia.

Thân là phụ tá của Vương gia, thực tình, bọn họ cũng chẳng mấy tán đồng hôn sự này. Dù sao việc này cũng chẳng thể thêm chút trợ lực nào cho Vương gia, trái lại còn khiến người ta có cớ chế giễu ngài.

Chư vị còn chưa kịp cất lời thì Sở Dực đã mở lời: “Trước kia chư vị thành thân, đã chuẩn bị sính lễ gì cho nhà gái?”

Ai nấy chợt hiểu rõ, thì ra đây là quyết ý muốn cưới trưởng nữ Vân gia.

Nếu đã thế thì không cần thiết phải thốt ra những lời phản đối vô ích.

Sự việc đã định, chư vị theo Vương gia nhiều năm như vậy, tự nhiên cũng phải ra sức bày mưu tính kế giúp hắn.

“Khải bẩm Vương gia, hơn hai mươi năm trước lão thần cưới thê tử, khi ấy gia cảnh bần hàn nên tự thân hạ bẫy bắt được một con hươu, lấy da hươu làm sính lễ, mới có thể rước được hiền thê về nhà.”

“Hôn sự của hạ thần đã được phụ mẫu quyết định từ thuở nhỏ, sính lễ cũng do mẫu thân chuẩn bị, đều là vải vóc vàng bạc thông thường.”

“Kỳ thực, hạ sính lễ đều là tâm ý của nhà trai, cốt là để nhà gái cảm nhận được bản thân mình được trân trọng...”

Chư vị đại nhân sôi nổi bộc bạch ý kiến của mình.

Chư vị đàm luận khoảng hơn hai canh giờ mới kết thúc buổi nghị sự.

Các vị đại nhân ôm theo lễ tân niên của riêng mình, đang chuẩn bị cáo lui thì bất chợt thấy Trình Tự cười hì hì tiến lại: “Chư vị đại nhân, xin dừng bước.”

Vài vị đại nhân quay đầu lại, cung kính hỏi: “Trình đại nhân có gì cần chỉ giáo chăng?”

“Chuyện là thế này...” Trình Tự khẽ gãi đầu: “Trước kia ta lỡ xúc động ôm lấy một nữ tử, từ bấy đến nay, nàng ấy không còn chịu gặp ta, ta nên làm gì đây?”

Tâm tính hiếu kỳ của Chu đại nhân lại bừng bừng bốc cháy, ông liền đặt lễ vật xuống, tò mò hỏi vặn: “Vì cớ gì Trình đại nhân lại ôm nàng? Khi ngươi ôm nàng, phản ứng của nàng ra sao? Ngươi xong việc có xin lỗi nàng chăng? Nàng có nói lời nào không...”

Hơn mười vị đại nhân xung quanh đều lặng lẽ dỏng tai lắng nghe.

Trình Tự khẽ ho khan một tiếng.

Cách này chẳng phải hữu dụng hơn việc đi tìm đám tướng sĩ trong quân doanh ư?

Muốn moi tin tức từ miệng đám tướng sĩ quân doanh thì ắt phải thiết đãi bọn họ một bữa tại Đức Thắng Lâu. Trong khi đó, chư vị phụ tá của Vương gia đây ai nấy đều tài trí hơn người, hắn nhân cơ hội hỏi vài câu, thật quá tiện lợi biết bao.

Gà Mái Leo Núi

Trong những ngày Tết Nguyên Đán này, Mùng một, hai tiểu tử tiến cung chúc Tết. Mùng hai, chúng đến Ân gia chúc Tết, và những ngày tiếp theo đều ở bên Vân Sơ.

Sở Dực cũng gạt bỏ hết mọi chuyện sang một bên, cả ngày đều ở phủ, ngỏ ý muốn cùng mẫu tử nàng đạp tuyết thưởng mai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Sơ vội vàng lắc đầu từ chối, chủ yếu là vì thời tiết quá đỗi lạnh giá, ra ngoài một chuyến rất dễ nhiễm phong hàn. Ở trong nhà đọc sách, tâm sự hàn huyên há chẳng phải tốt hơn sao.

“Vậy Sơ nhi có thể trả lời ta vài vấn đề được không?”

“Thủy tinh và ngọc thạch, nàng yêu thích món nào hơn?”

“Lụa thủy vân cùng lụa thiên vân, nàng ưng ý loại nào?”

“Còn có...”

Vân Sơ: “...”

Nàng lờ mờ hiểu được ý đồ khi hắn hỏi những điều này.

Trả lời e cũng không ổn, mà không trả lời e cũng chẳng xong.

Sở Hoằng Du ngẩng đầu nhỏ, cất tiếng nói: “Thủy tinh mỹ lệ, ngọc thạch cũng chẳng kém, há không thể đều yêu thích cả sao? Lụa thủy vân thanh mát, lụa thiên vân ấm áp, con đều ưa thích cả.”

Nụ cười trên khóe môi Sở Dực càng thêm sâu đậm: “Được, đều yêu thích cả.”

Quả thực, hắn còn chẳng lanh lẹ bằng một tiểu hài tử.

Đang lúc trò chuyện, lại nghe thấy tiếng Trình Tự từ bên ngoài vọng vào: “Vương gia, quân doanh kinh giao tới báo, nói tên hái hoa tặc khét tiếng ở Kim Châu đã xuất hiện tại ngoại ô kinh thành. Đại Lý Tự Khanh đã phái người đi truy bắt, đồng thời sai người chạy về bẩm báo nhờ Vương gia chi viện.”

Sở Dực đứng dậy: “Sơ nhi, ta đi xem tình hình thế nào.”

Vân Sơ gật đầu.

Nàng từng nghe nói đến tên hái hoa tặc này, mỗi tháng đều sẽ vấy bẩn một vài thiếu nữ chưa xuất các, mười mấy cô nương Kim Châu đã bị hoen ố, khiến lòng người hoảng sợ.

Sớm ngày truy bắt được hắn quy án mới có thể ổn định lòng dân.

Sở Dực cúi người hôn lên trán Vân Sơ.

“Con cũng muốn, con cũng muốn!”

Sở Hoằng Du đẩy Sở Dực ra rồi hôn lên mặt Vân Sơ.

Sắc mặt Sở Dực lập tức sầm lại.

Cũng may Vân Sơ đã chấp thuận cho đứa nhỏ này ra ở riêng. Chờ đến mùa xuân, nó phải cút đi thật xa.

Hắn lạnh lùng liếc nhi tử rồi vén mành bước ra ngoài.

Vân Sơ nghĩ chỉ là một tên hái hoa tặc, với năng lực của Sở Dực, hẳn không phải là chuyện gì khó khăn.

Ai ngờ đến tối lại thấy Trình tổng quản tới truyền lời: “Vân tiểu thư, tên hái hoa tặc kia đã bị bao vây nhưng vẫn còn đào tẩu được. Vương gia đã mang binh truy đuổi đến phủ Bình Lãnh, phỏng chừng ba ngày không về được.”

Vân Sơ có chút lo lắng: “Mang theo bao nhiêu binh mã?”

“Mang theo ba trăm người, dư dả rồi.” Trình tổng quản nói: “Ân phi nương nương phái ma ma tới đón hai vị tiểu chủ tử vào cung ở vài ngày.”

Hai đứa nhỏ vốn thích ở cùng Vân Sơ, nhưng cũng sẽ thích vào cung ở cùng với hoàng nãi nãi Ân phi một thời gian. Vân Sơ nhìn Trình tổng quản ôm hai tiểu gia hỏa đi về phía cổng tò vò bên kia.

Trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng.

Lòng Vân Sơ cũng không yên ổn.

Cả đêm nay, Vân Sơ vì lo lắng cho Sở Dực mà trằn trọc mất ngủ.

Sáng hôm sau, nàng vẫn thức dậy đúng giờ, luyện võ một hồi, sau khi tắm rửa thay xiêm y thì lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

“Sơ nhi, sao con còn tâm tư xử lý sổ sách vậy?” Lâm thị bước vào: “Ta đã hỏi thăm rồi, đại khái là mùng tám Hoàng Thượng sẽ chính thức tứ hôn. Bình Tây Vương đã lớn tuổi, hôn kỳ phỏng chừng cũng tổ chức trong vòng nửa năm, phải tính đến việc thêu giá y rồi.”

Vân Sơ lập tức ngây dại.

Nàng biết hôn kỳ sẽ tới rất nhanh, nhưng nhắc tới việc thêu giá y, nàng mới thực sự cảm thấy bản thân sắp sửa xuất giá.

“Ta đã tìm cho con tám vị tú nương.” Lâm thị cười nói: “Sáu người chuyên thêu giá y và chăn ga, hai người còn lại thêu giày cùng mấy thứ khác. Sau khi con gả qua đó phải kính trưởng bối lễ gặp mặt, cũng là đồ thêu, đều để bọn họ thêu. Cuối cùng con chỉ cần thêu vài mũi kim kết thúc là được. Nửa năm hẳn là đủ rồi.”

Vân Sơ nhớ lại năm năm trước, lúc nàng xuất giá, mẫu thân cũng lo liệu mọi thứ cho nàng y như vậy.

Nàng không nhịn được sà vào lòng Lâm thị: “Nương, nương đối xử với con thật tốt…”