Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 306



“Đứa nhỏ ngốc, ta m.a.n.g t.h.a.i mười tháng sinh ra con, ta không đối tốt với con thì đối tốt với ai? Cũng giống như con đối xử tốt với Du ca nhi cùng Trường Sinh mà thôi.” Lâm thị khẽ điểm lên mũi nàng: “Tuy con tái giá, nhưng những thứ nên có đều phải có, nương chắc chắn sẽ chuẩn bị chu toàn cho con.”

Mấy ngày nay bà đã hỏi thăm quy trình lễ nghi của những nữ tử tái giá.

Nam tử tục huyền tùy tiện vớ tay cũng tìm được một đống, nhưng cực kỳ khó tìm nữ nhân gả lần hai, đặc biệt là thế gia đại tộc, có thể nói là không tìm ra.

Nữ tử của những gia tộc nhỏ lẻ khác dù tái giá cũng đều là gả xa, tránh xa lời đàm tiếu.

Có thể nói là bà chẳng nghe ngóng được gì, chỉ có thể tự mình mò mẫm mà thôi.

Lâm phu nhân sai tám vị tú nương vào, cùng Vân Sơ bàn bạc về kiểu cách giá y chi tiết và những công việc vụn vặt khác.

Bàn bạc chừng nửa canh giờ, Vân Sơ đã có chút đứng ngồi không yên. Chủ yếu là nàng thật sự không am tường những việc này, liền lập tức đứng dậy: “Những việc này xin giao phó cho nương sắp xếp, con đều tùy ý nương. Con đã có hẹn gặp mặt Đỗ Lăng, xin phép đi trước.”

Chẳng đợi Lâm phu nhân kịp đáp lời, nàng đã vén rèm lụa mà vội vã rời đi.

“Cái nha đầu này…” Lâm phu nhân khẽ lắc đầu, trong mắt lộ nét bất đắc dĩ.

Vân Sơ quả thực có hẹn với Đỗ Lăng, nàng không hề nói dối.

Sáng nay, Ngô công tử đã đặt chân đến kinh thành, trú ngụ tại một biệt viện. Nàng đã đứng ra làm cầu nối, nhờ Ngô công tử chữa bệnh cho hôn phu của Đỗ Anh.

Hôm nay là mùng sáu tháng giêng, vẫn còn trong tiết Nguyên Đán, đường phố vô cùng náo nhiệt. Xe ngựa rẽ vào một ngõ hẻm nhỏ, dừng lại trước cửa một biệt viện.

Đây là nơi Đỗ gia sắp xếp cho Ngô công tử trú ngụ, là một viện trang nhã, lại có gia nhân thị hầu, đủ để biểu đạt thành ý.

Vân Sơ vừa chân ướt chân ráo xuống xe ngựa, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Là… Khánh Hoa công chúa sao?” Thu Đồng cũng nhận ra, khẽ thốt lên: “Công chúa tới nơi này làm chi?”

Nghe tiếng động, Khánh Hoa công chúa quay đầu lại, nhìn thấy Vân Sơ, bất giác nhíu mày: “Ngươi tới nơi này làm gì?”

“Thỉnh an công chúa.” Vân Sơ cung kính hành lễ, thưa rằng: “Thiếp thân đến đây là để gặp một vị khách quý.”

Khánh Hoa công chúa nhướng mày hỏi lại: “Ngươi định gặp Ngô Vân Ngô đại phu?”

Vân Sơ không hề giấu giếm, khẽ gật đầu đáp lời.

“Vân gia các ngươi tuy đã sa sút, nhưng phải nói là vẫn còn chút bản lĩnh.” Khánh Hoa công chúa cười nhạt: “Nhưng tính tình của đệ tử nhập thất của Tư thần y cũng y hệt lão ta, ai cũng không chịu gặp. Bổn cung khuyên ngươi đừng nên hoài công vô ích.”

Nàng vừa hay tin đệ tử của Tư thần y đã tới kinh thành, liền tức tốc đến cầu kiến.

Suốt một năm nay nàng mất ngủ triền miên, dung nhan tàn phai nhanh chóng, nàng muốn cầu một loại thần d.ư.ợ.c có thể giúp nữ tử giữ mãi vẻ thanh xuân.

Nhưng vị Ngô đại phu này lại từ chối gặp mặt nàng.

Nàng lấy thân phận công chúa ban lệnh, Ngô đại phu vẫn không chịu lộ diện, quả thực giống Tư thần y y hệt.

Nàng nhớ khi còn bé, phụ hoàng từng dùng thánh chỉ cưỡng ép Tư thần y ở lại kinh thành làm ngự y, song Tư thần y lại cãi thánh chỉ mà bỏ trốn, từ đó bặt vô âm tín.

Sau này cũng nhờ Hoàng hậu nương nương sai người viết thư khuyên can gửi cho thần y, ngài mới đồng ý cứ cách ba năm sẽ quay về kinh thành bắt mạch trị bệnh cho người hoàng thất.

Vì kiêng dè chuyện cũ, nên nàng không dám tự tiện xông vào.

Thấy Vân Sơ vẫn còn nán lại, Khánh Hoa công chúa mở lời nói: “Vừa hay bổn cung có vài lời muốn nói với ngươi, hãy đi cùng ta một chuyến.”

Gà Mái Leo Núi

Nàng ta vẫn chưa thể chấp nhận được hôn sự của tiện tỳ này và Dực nhi…

Vân Sơ thản nhiên đáp lời: “Thiếp thân có chuyện quan trọng cần gặp Ngô đại phu. Sau khi làm việc xong, thiếp thân sẽ xin được cùng công chúa hàn huyên tâm sự.”

Nàng hiểu vị công chúa này muốn nói điều chi, chẳng qua là muốn châm chọc nàng không xứng với Sở Dực. Tuy rằng nàng không để bụng những lời này, nhưng cũng không có nghĩa là nàng cam tâm lắng nghe.

 

Nàng dứt lời, liền cất bước lên bậc thềm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khánh Hoa công chúa thấy Vân Sơ bước lên bậc thềm gõ cửa, liền bật cười nhạo báng: “Bổn cung đã nói Ngô đại phu không chịu gặp ai rồi. Sao thế, ngươi cho rằng mình là ngoại lệ ư?”

Nàng vừa dứt lời, cánh cửa đã từ từ mở ra.

Một gia bộc bước ra, cung kính nói: “Ôi, hóa ra là Vân tiểu thư. Mời tiểu thư vào trong, Ngô đại phu đã chờ rất lâu rồi.”

Vân Sơ mỉm cười gật đầu, liền cất bước tiến vào trong.

Khánh Hoa công chúa không thể tin vào mắt mình.

Sao có thể như vậy được?

Đến một vị công chúa như nàng ta còn chẳng thể bước vào, Vân Sơ kia rốt cuộc dựa vào lẽ gì?

Dựa vào thân phận một quả phụ, một nữ tử đã hòa ly, hay một Vân gia nay đã lụn bại chăng?

Công chúa Khánh Hoa khẽ nhấc bước lên bậc thềm, theo vào trong cửa, cất tiếng chất vấn: “Chẳng phải Ngô đại phu đã dặn hôm nay không tiếp khách sao? Cớ sao bổn công chúa đến thì là bận rộn, mà kẻ khác tới lại được mời vào? Xem thường bổn công chúa thì là chuyện nhỏ, nhưng khinh miệt hoàng thất, Ngô đại phu há chẳng sợ mang tội lớn sao?”

“Công chúa đã quá lời.” Lời vừa dứt, Ngô Vân liền bước ra.

Sau nửa năm biệt ly, đây là lần đầu tiên Vân Sơ gặp lại Ngô Vân.

Nam tử thuở trước chỉ toàn khoác áo choàng đen, dung nhan đầy mụn nhọt. Giờ đây, hắn đã vận những bộ xiêm y sáng màu hơn, tóc vấn gọn gàng để lộ ra gương mặt.

Dẫu trên mặt vẫn còn hằn những vết sẹo lớn bé lồi lõm, song dung mạo hắn quả thực đã khá hơn hẳn so với nửa năm về trước.

Hơn nữa, đôi mắt ấy giờ đây đã ngập tràn khí phách cùng hy vọng vào tiền đồ rạng rỡ.

“Tại hạ vừa bái nhập sư môn, chưa đầy một năm, năng lực còn yếu kém, nào dám chữa bệnh cho công chúa.” Ngô Vân khiêm nhường đáp, “Kính mời công chúa hồi phủ.”

Công chúa Khánh Hoa lập tức nổi giận.

Nàng ta đã đưa ra tội danh khinh miệt hoàng thất, vậy mà Ngô Vân này vẫn chẳng hề để tâm, tốt lắm!

Nàng ta phất tay áo, tức giận bỏ đi.

Thấy Vân Sơ có đôi chút lo lắng, Ngô Vân liền lên tiếng: “Sư phụ ta từng dạy, đối với người trong hoàng thất tuyệt không thể nể tình. Nếu người kính trọng bậc hoàng tộc như kẻ thế tục thì ắt hẳn đã bị giam cầm trong hoàng thành, há còn cơ hội vân du khắp thiên hạ này sao? Vân tiểu thư, mời vào trong.”

Vân Sơ trong lòng an tâm, có Tư thần y làm chỗ dựa, công chúa Khánh Hoa căn bản chẳng thể làm khó Ngô Vân.

Nàng vừa đi vừa hỏi: “Sau khi hồi kinh, ngươi đã đến thăm mẫu thân người chưa?”

Ngô Vân nở nụ cười chân thành: “Nhờ sự tương trợ của Vân tiểu thư, ta mới có cơ duyên bái kiến sư phụ, mới có thể chữa lành căn bệnh kỳ quái, lại còn được trở thành môn đồ của người... Nửa năm nay ta ở Thanh Châu, mẫu thân ta ở lại kinh thành cũng đều nhờ Vân tiểu thư chiếu cố, nên người mới đầy đặn, trông trẻ trung hơn rất nhiều. Ân tình sâu nặng của Vân tiểu thư, ta thật không biết làm cách nào mới có thể báo đáp hết. Bởi thế, ta mới thỉnh cầu sư phụ ban cho một viên đan d.ư.ợ.c trợ giúp sinh nở, đây là loại sư phụ ta đã hao tốn mười tám năm ròng mới luyện chế thành công một viên này.”

Hắn đưa viên đan d.ư.ợ.c tới tay Vân Sơ.

Vân Sơ: “...”

Chẳng phải nàng không thể sinh, mà là không muốn, cũng chẳng cần phải sinh.

“Đa tạ thiện ý của ngươi, nhưng vô ích thôi.” Vân Sơ trả lại, “Để dành cho người hữu duyên dùng thì tốt hơn.”

Ngô Vân quả thực quá đỗi khó hiểu.

Sư phụ của hắn từng nói, tuy Vân tiểu thư có thể sinh nở song cần phải điều trị thân thể trong thời gian dài. Nếu dùng viên d.ư.ợ.c này, trong vòng ba tháng ắt hẳn sẽ hoài thai.

Vân tiểu thư sắp sửa gả vào phủ Bình Tây Vương, gả vào hoàng thất, nếu không có đích tử của riêng mình, e rằng hậu vận sẽ muôn phần trắc trở.

Hắn tưởng rằng mình đã tìm được lễ vật báo ân ưng ý, nào ngờ Vân tiểu thư lại không cần đến.

Chẳng mấy chốc sau, Đỗ Lăng, Đỗ Anh cùng vị hôn phu, tức công tử của phó Tả Đô đốc, cũng đã tới.

Vân Sơ đứng ra giới thiệu hai bên. Sau đó, Ngô Vân lấy thư tịch y thuật của Tư thần y ra đối chiếu, rồi tuần tự bắt mạch cho các bệnh nhân.