Hai phu thê vừa bước ra sân, đã trông thấy tiểu gia hỏa Sở Hoằng Du đang ngáp ngắn ngáp dài, tay cầm trường mâu múa may quay cuồng.
“Mẫu thân, phụ vương, người đã tỉnh giấc rồi ạ.” Tiểu gia hỏa nhìn thấy bọn họ thì lập tức phấn chấn tinh thần: “Con đã luyện được một khắc rồi.”
Vân Sơ khẽ ho một tiếng.
Nếu không phải bị trượng phu níu giữ, nàng cũng chẳng trễ mất một khắc thời gian quý báu này.
Nàng liếc xéo nam nhân cạnh bên: “Chàng hãy dạy Du ca nhi dùng trường mâu, ta sẽ đi luyện kiếm.”
Sở Dực thầm cảm thấy thằng nhóc này thật thừa thãi.
Vốn dĩ có thể cùng Vân Sơ luyện kiếm, bây giờ lại phải cầm lấy thanh trường mâu.
Sau khi luyện tập ước chừng nửa canh giờ, Sở Dực cần phải thượng triều, Du ca nhi cũng phải tới Quốc Tử Giám. Hai phụ tử liền cùng nhau rời phủ.
Vân Sơ rửa ráy chải chuốt, thay đổi y phục rồi cho gọi Trường Sinh dậy.
Trong hai ngày này, nàng đang ra sức tìm kiếm một vị tiên sinh dạy học. Bởi lẽ Trường Sinh có phần nhút nhát, nàng mong mỏi tìm được một vị tiên sinh ôn hòa, chẳng cần phải quá uyên bác tài giỏi, chỉ cần người ấy hiền dịu kiên nhẫn là đủ, tốt nhất là một nữ tiên sinh.
Nhưng cũng không vội, cứ chậm rãi tìm kiếm.
Trường Sinh thức giấc dùng bữa sáng cùng Vân Sơ rồi ngoan ngoãn ngồi vẽ tranh.
Lúc này, Thính Tuyết đã dẫn theo đám nha hoàn, bà tử tới tề tựu tại chủ viện.
Đây là lần đầu tiên Vân Sơ triệu tập toàn bộ hạ nhân tề tựu tại đây kể từ khi nàng gả vào vương phủ, đám bà tử kia ai nấy đều ngầm hiểu ý đồ của nàng.
Vân Sơ ngồi ở chủ vị, ngước mắt nhìn quanh. Nha hoàn, bà tử của vương phủ này tổng cộng có đến bốn, năm chục người, trong khi trước kia phủ này chỉ vỏn vẹn ba vị chủ tử.
“Các vị chớ nên khẩn trương.” Nàng lại cười nói: “Ta mới vào phủ chưa lâu, chưa tường tận hết tên của các ngươi. Nay gọi các ngươi đến đây cốt là để làm quen một chút. Bắt đầu từ vị này, các ngươi lần lượt xướng tên, trình bày công việc mình phụ trách. Thính Tuyết, ngươi hãy ghi chép lại.”
Nhĩ ma ma rũ mắt.
Bà ta vốn giữ danh sách tất cả mọi người trong phủ, song Vương phi lại không hỏi bà ta lấy, mà cố tình yêu cầu ghi chép lại một lần nữa.
Chẳng lẽ vì bà ta đưa Đinh Đông đến chủ viện hầu hạ mà Vương phi muốn ra oai phủ đầu bà ta sao?
Gà Mái Leo Núi
“Bái kiến Vương phi, phu quân của lão nô họ Vương, người trong phủ đều gọi lão nô là Vương thẩm. Lão nô chủ yếu chưởng quản việc mua sắm của nhà bếp...”
“Bái kiến Vương phi, nô tỳ tên Sắc Liên, phụ trách ghi chép thu chi của nhà bếp...”
Mọi người lần lượt tự giới thiệu, rất nhanh đã đến lượt Nhĩ ma ma.
Nhĩ ma ma bước lên, cúi đầu nói: “Thỉnh an Vương phi. Lão nô họ Nhĩ, là nhũ mẫu của Vương gia. Người trong phủ đều gọi một tiếng Nhĩ ma ma. Từ khi Vương gia lập phủ, lúc bấy giờ chưa có chủ mẫu, nên mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do lão nô chưởng quản. Tất cả công việc ở các viện, việc kết nối nội viện ngoại viện và giao thiệp với người của Nội Vụ Phủ... đều là những công việc của lão nô.”
Vân Sơ khẽ gật đầu: “Nhĩ ma ma lúc còn trẻ đã tận tâm nuôi dưỡng Vương gia, nay đã gần ngũ tuần, vốn nên an dưỡng tuổi già, nhưng vẫn phải lo toan việc trong việc ngoài của vương phủ. Thật là có chút vất vả.”
Nhĩ ma ma tức thì căng thẳng.
Bà ta đã sớm nhận ra Vương phi công khai thị uy như vậy chính là muốn thu hồi quyền lực của bà ta.
Bà ta ngừng một chút rồi nói: “Hồi Vương phi, không vất vả. Giúp Vương gia, Vương phi gánh vác ưu sầu là sứ mệnh của lão nô. Lão nô cũng từng nghĩ đến việc an hưởng tuổi già, nhưng những người dưới quyền hoàn toàn không đảm đương nổi những việc lớn...”
Vân Sơ nghe ra Nhĩ ma ma tham luyến quyền lực, không muốn buông bỏ.
Ngẫm lại cũng phải, một người đã chưởng quản vương phủ mười mấy năm, đột nhiên bảo bà ta biến thành một ma ma bình thường, liệu bà ta có cam lòng sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kẻ đã từng nếm trải mùi vị quyền thế trong tay, há dễ dàng buông bỏ sao?
Vân Sơ nhấp một ngụm trà, ánh mắt dừng trên người Nhĩ ma ma.
Tuy Nhĩ ma ma đang cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt kia.
Bà ta không biết Vân Sơ muốn làm gì, nhưng bà ta vẫn vô cùng tự tin.
Bà ta là nhũ mẫu của Vương gia, một tay nuôi lớn Vương gia, cho dù thế nào đi chăng nữa thì Vương gia cũng sẽ luôn tôn trọng bà ta.
Hơn nữa, từ lúc Vương gia khai phủ đến nay đã mười mấy năm, tất cả quản sự các viện đều do một tay bà ta tuyển chọn, có thể nói đó đều là người của bà ta.
Vương phi muốn chấp chưởng vương phủ không phải là vấn đề gì lớn, nhưng lại nhắc tới chuyện đó ngay lúc này thì quả là quá nóng vội.
“Ai là nha đầu quản sự của Nhĩ ma ma?” Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Các ngươi hãy đứng hết ra đây.”
Bốn năm nha hoàn bước ra khỏi đám người.
Nàng nhìn về phía người lớn tuổi nhất: “Ngươi đã đi theo Nhĩ ma ma bao nhiêu năm?”
“Hồi Vương phi, đã mười mấy năm rồi ạ.”
“Theo mười mấy năm mà còn không đảm đương nổi việc lớn.” Vân Sơ cười lắc đầu: “Vậy vấn đề là bởi ngươi ngu dốt, hay do Nhĩ ma ma quản giáo không nghiêm?”
Sắc mặt nha hoàn kia tức khắc cứng lại. Nàng ta muốn nói bản thân mình không hề ngu xuẩn. Khoảng năm sáu năm trước, Nhĩ ma ma đã giao phó công việc cho nàng ta xử lý, nàng ta chỉ cần trình báo một số chuyện lớn là được.
Trên thực tế, trước khi Vương phi vào phủ, Nhĩ ma ma đã bắt đầu an dưỡng tuổi già.
Nhưng dạo gần đây Nhĩ ma ma bỗng nhiên tiếp quản lại công việc ở hậu viện. Nàng ta biết Nhĩ ma ma không muốn trao quyền quản lý phủ cho Vương phi.
Nàng cúi đầu, giọng lí nhí: “Đều là nô tỳ ngu dốt.”
Vân Sơ buông chén trà xuống, thản nhiên nói: “Nếu chỉ một mình ngươi ngu dốt thì còn dễ nói, nhưng cả năm người các ngươi lại chẳng ai làm nên chuyện gì. Ta e rằng là do Nhĩ ma ma quá đỗi nhân từ, không đủ sức quản giáo hạ nhân chăng?”
Nhĩ ma ma bỗng chốc ngẩn ngơ.
Bà ta làm thế là có ý muốn Vương phi biết rằng những việc này chỉ có bà ta mới cáng đáng nổi, trong vương phủ này không một ai có thể thay thế vị trí của bà ta.
Nhưng Vương phi lại hồi đáp một chiêu khó đỡ, khiến bà ta á khẩu không thốt nên lời.
Bà ta hít một hơi thật sâu rồi đáp: “Vương phi nói phải, là lão nô quản giáo không nghiêm, xin Vương phi chỉ điểm.”
Vương phi là tiểu thư dòng đích của Vân gia đại tộc, đương nhiên cũng thông thạo việc quản lý gia vụ. Nhưng vương phủ khác biệt so với những phủ đệ khác, bởi lẽ còn phải thường xuyên giao tiếp với hoàng thất.
Việc giao tế giữa phủ Bình Tây Vương và Nội Vụ Phủ trong cung từ trước đến nay đều do thuộc hạ của bà ta đảm nhiệm. Những người trong cung chỉ nhận mặt bà ta, nếu thay người khác e rằng sẽ khó bề xoay sở, trừ phi Vương phi tự mình ra mặt... nhưng làm vậy sẽ mất đi thân phận.
Nếu bảo đại nha hoàn bên cạnh Vương phi đi làm, e là người của Nội Vụ Phủ sẽ dựa vào thân phận mà định liệu vật phẩm. Ví như thức ăn, vải vóc, tuấn mã, d.ư.ợ.c thiện, lễ vật ngày Tết... cùng nhiều thứ khác sẽ kém hơn những phủ khác. Đến lúc đó Vương gia trách tội thì cũng đủ khiến Vương phi lao tâm khổ tứ.
“Nhĩ ma ma là lão nhân của vương phủ, ta nào dám chỉ điểm.” Vân Sơ dừng một chút rồi cất lời: “Nhưng nếu Nhĩ ma ma đã có lòng yêu cầu, vậy ta sẽ tiến cung xin mẫu phi ban ân điển, mời Quách ma ma tới vương phủ lưu lại vài ngày.”
Nhĩ ma ma lại một lần nữa ngây người.
Lúc bà ta mới trở thành nhũ mẫu của Vương gia, Quách ma ma chính là người đã dạy quy củ cho bà ta. Quách ma ma vô cùng nghiêm khắc, bây giờ bà ta nhớ lại vẫn còn cảm thấy run sợ.
Bà ta không rõ vì sao Vương phi lại muốn mời lão ma ma bên cạnh Ân phi tới hỗ trợ xử lý gia vụ. Chẳng lẽ làm như vậy sẽ không khiến Ân phi nghĩ rằng Vương phi không đủ năng lực quản lý gia vụ sao?
Vương phi không sợ trong lòng Ân phi nảy sinh bất mãn sao?
Vân Sơ đóng nắp trà: “Canh giờ không còn sớm, các vị có việc gì thì cứ lo liệu, chớ nấn ná nữa.”