Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 335



Sáng hôm sau, Vân Sơ mang theo Trường Sinh vào cung thỉnh an Ân phi. Giờ đây, nàng cũng đã trở thành người của hoàng thất, việc ra vào cung cấm quả nhiên tiện lợi hơn bội phần.

Mẫu tử hai người nhanh chóng tới Trường Thu Cung. Lúc này, Ân phi vừa từ chỗ Hoàng Hậu thỉnh an trở về, trên dung nhan ngập tràn ý cười.

“Trường Sinh đến rồi.” Ân phi khom lưng bế hài tử lên, mỉm cười nói: “Sơ nhi, vừa rồi Hoàng Hậu ban thưởng chút hoa, con xem có ưng ý không, cứ đem về phủ mà thưởng ngoạn.”

“Tạ mẫu phi.” Vân Sơ theo bước vào trong, khẽ cất lời: “Xem ra tâm tình của mẫu phi hôm nay vô cùng hoan hỷ.”

Ý cười trên mặt Ân phi càng sâu đậm: “Lão nhị liên tục phạm sai lầm, bị cách hết chức quan, bao nhiêu tâm huyết hắn ta bỏ ra ở Hộ bộ trước kia nay đều tan thành hư vô. Sáng nay, Huệ phi lại cáo bệnh. Con xem, những chuyện này há chẳng phải đáng để ta vui mừng hay sao?”

Vân Sơ khẽ đỡ trán.

Dù là chuyện hỷ, cũng không nên bày tỏ ra mặt rõ ràng đến thế.

Nàng liền chuyển sang một chủ đề khác, thỉnh cầu: “Con vừa gả vào vương phủ, còn nhiều gia vụ chưa thấu rõ cách xử lý. Chẳng hay mẫu phi có thể cho Quách ma ma đến hỗ trợ con một thời gian được chăng?”

Ân phi có chút kinh ngạc.

Trong mắt Ân phi, Vân Sơ luôn là một cô nương thông minh, lại mang theo kiêu ngạo đặc trưng của một quý nữ khuê các. Nàng ta dù gặp phải phiền toái cũng sẽ không dễ dàng cầu cạnh người khác giúp đỡ, hệt như Dực nhi vậy.

Vân Sơ cúi đầu, thần sắc khiêm nhường.

Nàng tới tìm Ân phi chủ yếu là vì Nhĩ ma ma chính là nhũ mẫu mà Ân phi tìm cho Sở Dực.

Nàng và Sở Dực đều là vãn bối.

Nếu không có Quách ma ma nhìn chằm chằm, lỡ có chuyện gì xảy ra thì khó mà nói rõ được.

Hơn nữa, vương phủ có rất nhiều chuyện phải giao thiệp với chốn hoàng cung, nàng quả thật có những chỗ chưa rõ, cũng cần Quách ma ma chỉ điểm một chút.

“Nàng là đứa trẻ ngoan, không hiểu thì không giả vờ hiểu.” Ân phi cười mở miệng: “Quách ma ma, ngươi hãy đến vương phủ ở một thời gian đi.”

Hiếm thấy thay, con dâu lại chủ động đến thỉnh cầu người từ mẹ chồng, chẳng hề e sợ bà cài cắm tai mắt bên cạnh mình.

Bà tự cảm thấy nàng con dâu này tính tình phóng khoáng, rộng lượng, một lòng vì con cái, đối với mẹ chồng cũng chẳng hề chút phòng bị.

Quách ma ma giờ đây đã ngoài lục tuần, thấy mình còn hữu dụng liền mừng rỡ, tức khắc gật đầu đáp lời: “Vâng, lão nô xin lập tức đi thu xếp hành lý.”

Vân Sơ hành lễ: “Đa tạ mẫu phi.”

Ân phi giữ Vân Sơ cùng Trường Sinh ở lại dùng bữa trưa rồi mới để bọn họ xuất cung, Quách ma ma cũng đi theo.

Sau khi đến vương phủ, Vân Sơ lập tức sai người quét dọn một đại viện tử cho Quách ma ma ở.

Vương phủ không có trắc phi thứ phi, rất nhiều viện tử vẫn còn bỏ trống. Quách ma ma vừa thu xếp ổn thỏa nơi ở, Nhĩ ma ma đã vội vàng đến thỉnh an.

Quách ma ma ngồi xuống, không nhanh không chậm uống trà, đoạn mới cất lời: “Theo lý mà nói, vương phủ đã có Nhĩ ma ma ngươi quán xuyến, cớ sao Vương phi lại phải đích thân đến chỗ Ân phi nương nương cầu người? Chẳng hay đã xảy ra chuyện gì?”

Nhĩ ma ma cúi đầu đáp: “Quách ma ma cũng biết mệnh số của tiểu nữ không may, chưa kịp gả đi phu quân đã sớm tạ thế, thành góa phụ từ thuở còn khuê các. Từ thuở nhỏ nó đã hầu hạ trong vương phủ, lão nô nghĩ muốn cho nó về hầu hạ Vương phi, có lẽ việc này đã chọc giận Vương phi, khiến người mới... Trời đất chứng giám, nếu lão nô có tâm tư bất chính đó, thì sao lại đi tìm nhà chồng cho Đinh Đông? Chẳng hay vì lẽ gì mà Vương phi lại hiểu lầm...”

Quách ma ma khẽ nhíu mày.

Ngày đầu tiên sau đại hôn, công chúa Khánh Hoa đã nhắc tới việc nạp trắc phi, hành động này của Nhĩ ma ma cũng có ý tương tự.

Bà ấy thờ ơ nói: “Đã mấy năm rồi ta không gặp Đinh Đông, gọi nàng ta tới đây cho ta nhìn thử xem sao.”

Nhĩ ma ma đang định cúi đầu lui ra để đi gọi nữ nhi thì Quách ma ma nhìn tiểu nha hoàn đứng phía sau nói: “Ngươi đi gọi Đinh Đông.”

“Vâng ạ.”

Tiểu nha hoàn lập tức đi mời người.

Nhĩ ma ma siết chặt ngón tay, vốn dĩ bà ta còn muốn dặn dò Đinh Đông vài câu, bây giờ cũng không còn cơ hội...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đinh Đông nhanh chóng đến viện tử của Quách ma ma.

“Thỉnh an Quách ma ma.”

Đinh Đông hành lễ, động tác theo quy củ chẳng hề lộ một chút sơ suất.

Quách ma ma cười nói: “Đã mấy năm không gặp ngươi, bất tri bất giác đã thành một nha đầu yêu kiều yểu điệu. Ta nghe nói ngươi đang làm nha đầu tam đẳng ở chủ viện?”

Đinh Đông cúi đầu trả lời: “Dù ở vị trí nha đầu hạng nào, chỉ cần có thể hầu hạ Vương phi đã là phúc khí lớn lao của nô tỳ.”

Nhĩ ma ma nhẹ nhàng thở phào.

Nha đầu này thường ngày có vẻ tầm thường, không ngờ lại biết nói những lời khiến người ta vừa lòng.

Quách ma ma gật đầu: “Ta nhớ rõ khi trước ngươi hầu hạ ở thư phòng của Vương gia, là đại nha hoàn nhất đẳng, hiện giờ đã đến tuổi, chức vị lại thấp, quả thật không thích hợp.”

Nghe vậy, Đinh Đông đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

Gà Mái Leo Núi

Có Quách ma ma ra mặt nâng thân phận cho nàng ta, nàng ta cần gì phải sầu lo nữa...

“Nhưng nếu Vương gia đã lên tiếng bảo ngươi làm nha hoàn tam đẳng, thì một hạ nhân như lão nô nào có tư cách can dự vào quyết định của Vương gia.” Quách ma ma cúi đầu.

Chỉ khẽ thăm dò đôi chút, bà ấy đã nhìn thấu tâm ý của Đinh Đông. Song ngẫm lại cũng là lẽ thường tình, dù Đinh Đông từng được hứa gả, song rốt cuộc vẫn chưa xuất giá. Việc nàng muốn trở thành thị thiếp trong hậu trạch vương phủ, cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ đoạn, Quách ma ma chỉ khẽ mỉm cười.

Một nữ tử thân phận như Đinh Đông, vậy mà cũng dám vọng tưởng được làm nữ nhân của Vương gia, rốt cuộc là lấy đâu ra sự tự tín lớn đến vậy?

Bà ấy nhớ lại buổi sớm đầu tiên sau ngày đại hôn, Vương gia đưa Vương phi vào cung thỉnh an Ân phi. Lúc bấy giờ, công chúa Khánh Hoa vừa nhắc đến việc nạp trắc phi, lập tức bị Vương gia làm mất thể diện ngay tại chỗ.

Sớm muộn gì thì việc nạp trắc phi này cũng sớm được đề cập, lẽ nào lại phức tạp như việc cưới chính phi sao?

Có thể thử Đinh Đông này đôi chút, coi như giúp Ân phi nương nương giải mối ưu sầu.

Quách ma ma chậm rãi nhấp một ngụm trà.

Nếu Đinh Đông có thể lọt vào mắt Vương gia, thì quyền hành trong tay Nhĩ ma ma chẳng thể quá lớn lao, bằng không sẽ thành một mối uy h.i.ế.p khôn lường cho Vương phi.

“Hiện giờ vương phủ đã có Vương phi, Nhĩ ma ma không tiện chưởng quản nội vụ trong phủ nữa.” Quách ma ma mở miệng nói: “Ta sẽ tuyển chọn vài người phù hợp cho Vương phi, rồi đích thân dạy dỗ, chỉ bảo. Chờ đến khi họ có thể tiếp nhận được công việc, các ngươi hãy giao phó lại cho họ đi.”

Nhĩ ma ma sững sờ như sét đ.á.n.h ngang tai.

Bà ta cứ ngỡ Quách ma ma chỉ đến phụ tá Vương phi tề chỉnh vương phủ, nên chỉ cần bản thân biểu hiện cho tốt là được.

Nào ngờ, ngay ngày đầu tiên Quách ma ma tới đây đã thu hồi quyền quản gia của bà ta. Vậy thì bà ta có khác chi những ma ma tầm thường khác?

Bà ta mấp máy đôi môi, chực nói điều gì đó, song Quách ma ma đã phất tay ý bảo. Bà ta chỉ đành cam chịu mà lui xuống.

Chiều muộn, Quách ma ma đến chủ viện gặp Vân Sơ, thỉnh nàng sắp đặt bốn người cho bà ấy.

Bên cạnh Vân Sơ, ngoài bốn nha đầu thiếp thân, còn có bốn bà tử hồi môn. Ai nấy đều có thể đảm đương trọng trách, nàng liền lệnh cho bốn bà tử này theo Quách ma ma học hỏi.

Bốn bà tử này đều biết, Vương phi có thể lấy lại được quyền quản gia của vương phủ hay không, đều phải phụ thuộc vào họ. Do đó, họ dụng tâm học hỏi vô cùng nghiêm cẩn.

Nhĩ ma ma hoàn toàn nhàn rỗi.

Không chỉ bà ta, mà ngay cả quyền hành của các bà tử quản sự do bà ta tiến cử cũng lần lượt được chuyển giao cho bốn bà tử hồi môn của Vân Sơ.

“Nhĩ ma ma, cứ như vậy e rằng không ổn...” Đám bà tử quản sự vẻ mặt đưa đám mà nói: “Chúng ta thì đành vậy, thế nhưng ngài chính là nhũ mẫu của Vương gia, đã khiến bao người chê cười rồi.”

Sắc diện Nhĩ ma ma tức thì trở nên vô cùng khó coi.

Nếu Vương phi trực tiếp đoạt lấy quyền quản gia của bà ta, thì bà ta có cả trăm phương cách để khiến Vương phi phải chịu nỗi khổ không nói nên lời, bởi lẽ bà ta là nhũ mẫu của Vương gia, là bậc trưởng bối.