Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 346



Vân Sơ lại hỏi: “Nàng ấy lìa đời ngoài ý muốn, hay là ngã xuống dưới tay con?”

“Nàng... nàng mắc bệnh hiểm nghèo...” Tạ Phinh cúi gằm đầu: “Nàng đã qua đời, con chỉ mượn thân xác nàng một chút mà thôi... Mẫu thân, con thật sự đã cùng đường mạt lộ nên mới phải làm việc ấy, cầu mẫu thân nể tình tha cho con một con đường sống!”

“Thôi được, ta sẽ không nói với bất kỳ ai.” Vân Sơ nhìn nàng chằm chằm: “Nhưng người từng gặp con nào chỉ có riêng ta, con cần phải cẩn trọng đôi chút.”

Nàng vừa nói vừa vỗ nhẹ vai Tạ Phinh, đoạn xoay mình rời đi.

Tạ Phinh gần như mất hết sức lực, khụy xuống tựa vào tường.

Nàng từng là An Tĩnh Vương phi, quả thực có rất nhiều người từng gặp qua nàng, song cũng chỉ là một hai lần mà thôi.

Thuở ấy, mỗi bận nàng gặp mặt người trong hoàng thất đều ăn diện lộng lẫy, trâm cài đầy đầu, khi đó nàng vẫn là thiếu nữ ngây thơ, dung mạo có chút đầy đặn.

Nhưng giờ đây nàng chỉ khoác lên mình y phục giản dị, gương mặt cũng hóp đi nhiều phần, đã sớm mất đi phong thái thiếu nữ năm xưa. Chỉ những người từng ở bên cạnh nàng trong thời gian dài mới có thể nhận ra.

Song nàng cùng người Tạ gia có lẽ cả đời này cũng sẽ không tương phùng.

Chỉ cần mẫu thân không tiết lộ ra ngoài, vĩnh viễn sẽ không có ai hay biết Ngô thứ phi của Thái tử từng là An Tĩnh Vương phi.

Thoáng chốc đã đến tháng sáu, sau tiệc trăng tròn của Vân Tri, trưởng nữ đời tiếp theo của Vân gia, thì Vân Tư Lân cũng phải rời kinh đến Tây Cương.

Cùng lúc đó, Bát hoàng tử Nghĩa Vương cũng sẽ được Vân Tư Lân hộ tống đến đất phong.

Vân Sơ cùng Sở Dực dẫn theo hai hài tử đến tiễn đưa.

Bát hoàng tử năm nay mới chín tuổi, thấp hơn Vân Sơ một cái đầu, tuy đã được phong vương nhưng lại chẳng hề mang chút khí chất vương gia nào.

Lâm thị khẽ thở dài, vuốt tóc Bát hoàng tử: “Trời cao đường xa, sơn thủy cách trở, than ôi… Hiếu Xương là nơi nghèo khó, nếu thiếu thốn gì cứ gửi thư về phủ, chớ để bản thân phải chịu thiệt thòi.”

Bát hoàng tử chắp tay: “Đa tạ cữu mẫu.”

Vân Sơ mở miệng nói: “Ta thỉnh thoảng sẽ vào cung nói chuyện giải sầu với cô cô, đừng quá nhớ thương mẫu phi của ngươi.”

Bát hoàng tử nhìn về phía hoàng cung, yên lặng thở dài.

Vốn phụ hoàng đã ân chuẩn mẫu phi rời cung tiễn đưa, song người lại cự tuyệt. Hắn biết mẫu phi không ưa những trường hợp như vậy.

Hắn ước mình là một nữ nhi, như vậy mới có thể vĩnh viễn bầu bạn bên mẫu phi.

Nhưng hắn là hoàng tử, là hoàng tử có tư cách kế thừa đại nghiệp, chỉ khi hắn rời đi thì mẫu tử họ mới không bị cuốn vào vòng xoáy đoạt đích.

Đây là lựa chọn tốt nhất cho mẫu tử họ.

“Vân Trạch, đừng mãi ngủ đông nữa.” Vân Tư Lân nhìn trưởng tử: “Ta để lại ngàn tinh binh ám vệ ở kinh thành, nếu cần cứ tùy nghi sử dụng.”

Vân Trạch hiểu rõ ý nghĩa của những lời này, trịnh trọng gật đầu: “Cha, nhi tử đã ghi nhớ.”

Vân Tư Lân nhìn Sở Dực: “Vân gia tướng ta đem Sơ nhi giao phó vẹn toàn cho ngươi. Dù biến cố nào xảy ra, ta cũng mong ngươi bảo vệ Sơ nhi chu toàn. Du ca nhi và Trường Sinh là cốt nhục của ngươi, ta tin không cần ta đa ngôn, ngươi cũng tự biết phải làm gì.”

“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta hiểu rõ.” Sở Dực nói: “Nay đã thân ở vị trí này, ta hiểu rõ những điều phải đối mặt. Phản kích bị động chỉ khiến ta càng thêm bị động, ta tuyệt sẽ không để tình huống ấy xảy ra.”

Từ khi nảy sinh tâm tư ấy, hắn đã bắt đầu chuẩn bị vẹn toàn mọi thứ.

Hắn tuyệt đối không để Vân Sơ, hai hài tử cùng Vân gia lâm vào cảnh bị động chờ đợi công kích.

Khi lời tiễn biệt đã cạn, cũng là lúc mọi người phải cáo từ.

Vân Sơ vừa định lên xe ngựa, sắc mặt Sở Dực bỗng chốc trầm xuống: “Trong bóng tối có người!”

Hắn vừa dứt lời, Thu Đồng mới phát giác có một kẻ đang nấp sau thân cây ven quan đạo.

Nàng khẽ nhón gót bay vút đến, bắt lấy kẻ đang nấp sau thân cây.

Vân Sơ nhíu mày.

Là Tạ Thế An!

Tạ Thế An bị Thu Đồng lôi ra, ném phịch xuống đất.

Hắn lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu nói: “Ta đến tiễn Vân đại tướng quân một đoạn đường, song vì thân phận không tiện nên mới không lộ diện.”

Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh mắt Sở Dực chợt lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Ánh mắt sắc lạnh tựa lưỡi đao bén ngót, đột ngột giáng xuống Tạ Thế An.

Hắn vô cùng căng thẳng, sát khí của người này thật sự quá nặng.

Hắn cảm giác Bình Tây Vương muốn thủ tiêu mình, chỉ vì hắn đã xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện.

Tạ Thế An không kìm được lùi về sau vài bước, mấp máy môi nói: “Ta vừa mới đến, chưa nghe được gì cả...”

Hắn thật sự vừa mới đến quan đạo này, còn chưa kịp dò hỏi gì thì Vân Tư Lân và Bát hoàng tử đã rời đi...

Sở Dực đương nhiên biết hắn vừa mới đến.

Hắn muốn thủ tiêu Tạ Thế An không phải vì hắn xuất hiện ở đây, mà là hắn đã muốn xử lý kẻ này từ lâu. Lần này, Tạ Thế An chỉ là vừa vặn tự mình đưa tới trước mắt hắn mà thôi.

“Vương gia.”

Vân Sơ khẽ mở lời, nắm lấy tay Sở Dực, nhẹ nhàng lắc đầu.

Sở Dực lập tức thu lại sát khí trên người.

Tạ Thế An nhẹ nhàng thở hắt ra.

Vân Sơ tiến lên hai bước, ánh mắt không ngừng dò xét hắn. Khi chạm đến vạt áo nơi cổ, nàng khẽ cất lời hỏi: “Chẳng phải ngươi đã nhậm chức phụ tá trong phủ Cung Hi Vương sao, cớ gì lại vận xiêm y vá víu đến vậy?”

Tạ Thế An chợt thấy bối rối, không tự chủ được mà ngoảnh mặt sang nơi khác, muốn che đi miếng vá ở cổ áo.

Dù hắn được vào phủ Cung Hi Vương và tuổi trẻ đã được Vương gia tín nhiệm, nhưng cũng bởi vậy mà hắn luôn bị đám người trong vương phủ khinh thường, miệt thị.

Mỗi tháng nhận bổng lộc, hắn đều dùng số bạc đó để thiết yến đãi tiệc mọi người, cốt để duy trì chút tình giao, tránh bị gièm pha trước mặt Vương gia.

Vì bạc đã dùng hết vào việc vun vén quan hệ, hắn đành phải ăn vận giản dị, tằn tiện đôi chút.

Miếng vá ở cổ áo có màu sắc y hệt bộ xiêm y, vậy mà hắn không tài nào hiểu được sao mẫu thân vừa liếc đã nhận ra.

Có lẽ bởi vì mẫu thân luôn dành cho hắn sự quan tâm sâu sắc, nên mới có thể tinh tường đến thế.

“Cung Hi Vương xem ra cũng chẳng rộng rãi như thế gian đồn đại.” Vân Sơ lắc đầu: “Đó chẳng phải là chốn dung thân lý tưởng.”

Tạ Thế An cười khổ: “Ngoài nơi này ra, ta còn có thể đến đâu nữa?”

Vân Sơ mấp máy cánh môi, lời đến đầu lưỡi lại nuốt ngược vào, chỉ đành khẽ thở dài: “Ta đã đồng ý giữ bí mật cho nàng ấy rồi, thôi đành vậy.”

Tạ Thế An nhạy bén nhận ra “nàng ấy” này chắc chắn có liên quan tới hắn.

Hắn vội vàng nói: “Xin Vương phi chỉ rõ. Ta thề sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa lời.”

Vân Sơ do dự một lát rồi khẽ nói: “Các ngươi là tỷ đệ ruột thịt, ta tin ngươi sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”

Tạ Thế An đột nhiên cứng người lại.

Gà Mái Leo Núi

Tạ Phinh, tỷ tỷ ruột của hắn, chẳng phải vẫn đang ở hoàng lăng canh giữ lăng mộ An Tĩnh Vương sao? Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Chẳng lẽ nàng ấy đã yểu mệnh tạ thế, hay đã hóa điên rồi...

“Phinh tỷ nhi... nàng...” Vân Sơ dừng lại một thoáng rồi tiếp lời: “Bây giờ nàng ấy chính là Ngô thứ phi của Đông Cung.”

“Cái gì?!”

Tạ Thế An vô cùng chấn động.

Hắn vốn cho rằng Vân Sơ muốn báo tin Tạ Phinh đã gặp chuyện bất trắc mà qua đời, bảo hắn tới hoàng lăng thu liệm di hài.

Trong lòng còn đang cân nhắc liệu có nên tự mình đi làm chuyện này hay ủy thác cho Tạ Thế Duy.

Không ngờ, tin tức mà hắn vừa nghe được lại khác một trời một vực.

Đại tỷ ấy của hắn, vốn dĩ trước giờ vẫn luôn là một kẻ ngu dại, thiếu mưu lược, cớ sao nay lại có thể hóa thân thành phi tử, trở thành người của Thái tử Đông Cung?

“Ta nghĩ ngươi có thể quy về dưới trướng Thái tử.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Có Phinh nhi mở đường cho ngươi, việc ngươi trở thành môn khách của Thái tử chắc sẽ dễ dàng hơn nhiều, ít nhất sẽ không còn phải vận y phục vá víu như vậy nữa.”