Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 356



Sở Trường Sinh ngẩng đầu nhìn vầng mặt trời đang chói chang: “Trời không mưa, đám kiến này thật khờ dại.”

“Mây trên trời càng ngày càng dày, quả thật là sắp mưa.” Sở Dực đứng bên cạnh nói.

Hai tiểu gia hỏa đều không tin thời tiết sẽ đổi thay nên bắt đầu đấu khẩu với Sở Dực.

“Nếu trời không mưa thì phụ vương sẽ đáp ứng một yêu cầu của các con.” Sở Dực mở lời: “Nếu trời mưa thì mỗi người các con phải làm một bài thơ về trời mưa, thế nào?”

Sở Hoằng Du mắt sáng bừng: “Được được, nhất ngôn cửu đỉnh!”

Phụ vương ngày nào cũng đuổi nó sang phòng bên cạnh ngủ, nó đã khó chịu từ lâu, đợi lát nữa nó phải nói ra yêu cầu của mình.

Bọn họ vừa ước hẹn xong thì mây đen vần vũ, che khuất vầng nhật nguyệt, bầu trời lập tức trở nên âm u, khóe môi tiểu gia hỏa cũng rũ xuống.

Lúc này, hạ nhân bên ngoài bước vào khải bẩm: “Vương gia, Vương phi, Thái Tử điện hạ tới.”

Sở Dực ra tiếp kiến Thái Tử, Vân Sơ cùng hai đứa nhỏ tiếp tục quan sát lũ kiến.

“Tam đệ.” Thái Tử cười khẽ, vỗ vai Sở Dực: “Thấy đệ bình an vô sự, ta cũng an lòng.”

Sở Dực sai người dâng trà, ung dung cất lời: “Thái Tử trưởng huynh lặn lội đường xa tới đây, hẳn là có việc hệ trọng cần bàn?”

Điền trang này cách kinh thành hai canh giờ ngồi xe, giữa ban ngày ban mặt mà tới đây, nếu không có sự vụ gì, hẳn hắn sẽ không tìm đến chốn này.

“Ta biết chuyện Phương trắc phi sảy thai không can hệ tới Vương phi của đệ.” Ánh mắt Thái Tử lộ ra vẻ sắc bén: “Ta suy đi tính lại, đoán chừng đây ắt là thủ đoạn của Nhị hoàng tử, hắn muốn mượn chuyện này để ly gián huynh đệ ta, bản thân thì tọa sơn quan hổ đấu, hưởng lợi ngư ông.”

Sở Dực nhấp một ngụm trà.

Thái Tử quả nhiên vẫn quá mức đơn thuần, đã qua bao ngày mà vẫn chưa phát giác sự việc này có liên quan đến Quốc công phu nhân.

“Hắn muốn làm Lã Vọng buông cần, chúng ta tuyệt đối chẳng thể để hắn đắc thủ.” Thái Tử gằn từng chữ một: “Tam đệ, hà cớ gì huynh đệ ta chẳng cùng nhau liên thủ?”

Sở Dực lắc đầu: “Sau khi rời xa kinh thành và triều đình, ta cảm thấy cuộc sống nhàn vân dã hạc này rất tốt đẹp, ta chẳng còn vương vấn sự tình triều chính nữa.”

Thái Tử có chút nóng nảy: “Đệ cho rằng bản thân đứng ngoài cuộc thì lão nhị sẽ buông tha đệ sao?”

“Trưởng huynh hà tất phải nói nhiều.” Sở Dực nhàn nhạt nói: “Chẳng mấy chốc ta sẽ đưa thê nhi vân du về phương nam, về sau những chuyện này chẳng còn can dự đến ta.”

Lúc hai vị ấy đang trò chuyện thì Tạ Phinh giả trang thành tiểu tư đã chậm rãi đi tới hậu viện của điền trang. Nàng là người Thái Tử mang đến, dù có loanh quanh đôi chút cũng chẳng ai dám ngăn trở.

Từ xa, nàng đã nhìn thấy Vân Sơ và hai hài nhi đang đùa giỡn trong khóm cỏ. Đang muốn cất bước đi tới thì lại bị gia nhân ngăn lại.

Nàng lấy bức thư đã chuẩn bị từ trước đưa cho bà lão kia rồi nói: “Làm ơn chuyển đến tay Bình Tây Vương phi.”

Gà Mái Leo Núi

Bà lão lĩnh mệnh rời đi.

Vân Sơ đọc thư, liền ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Phinh trong bộ nam trang đứng ngay cửa hậu viện.

Nàng có chút nể phục Tạ Phinh khi nàng có thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoàng Hậu, tìm tới nơi này.

Vân Sơ giao phó hai hài nhi cho Trịnh ma ma, sau đó cho người đưa Tạ Phinh tới khách sảnh.

Bên trong vẫn còn có gia nhân hầu hạ. Tạ Phinh quỳ gối trước mặt Vân Sơ, khàn giọng nói: “Mẫu thân, cứu con với!”

Trên đầu nàng lúc này chẳng khác nào lưỡi đao đang kề sát cổ, mạng sống tựa chỉ mành treo chuông. Nàng không biết Thái Tử có thể che chở nàng được bao lâu, nàng chỉ có thể tự tìm đường thoát thân.

Nhưng nàng thật sự không biết hoàn cảnh tuyệt vọng này liệu có còn lối thoát nào chăng. Nàng chỉ có thể tới cầu mẫu thân.

Trong cảm nhận của nàng, mẫu thân trí tuệ, điềm tĩnh, gặp chuyện gì cũng có thể giải quyết ổn thỏa. Nàng tin mẫu thân sẽ chẳng khoanh tay đứng nhìn nàng c.h.ế.t oan uổng như vậy.

“Hoàng Hậu muốn g.i.ế.c con!” Tạ Phinh run rẩy: “Bây giờ Thái Tử sủng ái con nên bằng lòng che chở, nhưng ân sủng của nam nhân vốn dĩ sớm nở tối tàn, con chẳng dám cược tính mạng mình vào đó... Người duy nhất con có thể cầu xin lúc này chỉ có mẫu thân. Mẫu thân rủ lòng thương xót, chỉ cho con một con đường sống! Sau này con nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của mẫu thân, cầu xin mẫu thân!”

Vân Sơ khẽ lắc đầu.

Nước cờ của Tạ Phinh, thoạt nhìn tưởng chừng vừa thoát khỏi ổ sói ở hoàng lăng, nào ngờ lại dấn thân vào hang hổ Đông Cung.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một khi thân phận nàng đã bị phơi bày, Hoàng Hậu tất sẽ chẳng dung tha cho Tạ Phinh.

Nhưng nếu Tạ Phinh đã có thể thuyết phục Thái Tử đưa nàng đến đây thì chứng tỏ nàng vẫn có một vị trí nhất định trong lòng Thái Tử.

Vân Sơ mở miệng nói: “Thân phận của ngươi đã định sẵn chẳng thể nào ở bên Thái Tử, trừ khi ngươi khiến Hoàng Hậu thấy được giá trị của mình, khi đó bà ta mới chịu nhượng bộ.”

Tạ Phinh ngẩng đầu, gương mặt lộ rõ vẻ hoang mang: “Có ý gì?”

“Ấy chính là ngươi phải khiến bản thân trở nên có ích.” Vân Sơ nhìn thẳng vào mắt nàng: “Ngươi ngẫm lại xem, đối với Hoàng Hậu, đối với Đông Cung lúc này, điều cấp bách nhất là gì?”

Tạ Phinh quỳ dưới đất trầm tư hồi lâu rồi nói: “Ổn định vị trí của Thái Tử?”

Vân Sơ khẽ gật đầu: “Hiện giờ các hoàng tử trong cung ngày càng trưởng thành, đặc biệt là Cung Hi Vương và Bình Tây Vương, thế lực của họ ngày một bành trướng, đã uy h.i.ế.p rõ rệt địa vị của Thái Tử, Hoàng hậu không thể không kiêng dè.”

Tạ Phinh ngẩng đầu: “Vậy con có thể làm gì, mong mẫu thân chỉ rõ.”

Vân Sơ nâng chén trà lên nhấp một ngụm: “Lập trường của ta và ngươi không giống nhau, ta chỉ có thể nói đến đây mà thôi. Người đâu, tiễn khách.”

Thính Tuyết đứng dậy đưa Tạ Phinh ra ngoài.

Vừa bước chân ra khỏi phòng, một cơn gió lạnh chợt ùa đến, khiến nàng ta tức thì tỉnh táo hẳn.

Dường như nàng ta đã mơ hồ hiểu ý của mẫu thân.

Nàng ta đến tiền viện chờ một hồi thì thấy Thái Tử ủ rũ rời đi, nàng ta biết Bình Tây Vương hẳn đã từ chối liên thủ.

“Điện hạ, thiếp đã có kế sách.” Tạ Phinh nép vào lòng Thái Tử, thỏ thẻ: “Sau khi về tới hoàng cung, mong điện hạ dẫn thiếp đi bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Thái Tử nắm tay nàng ta, không đồng tình nói: “Mẫu hậu vẫn luôn muốn dồn nàng vào bước đường cùng, nàng vẫn nên an phận ở Đông Cung đi.”

“Lùi không còn đường, tất phải tiến lên.” Tạ Phinh kiên quyết thưa: “Điện hạ, xin hãy tin tưởng thiếp.”

Xe ngựa phi nhanh về kinh thành, mãi đến khi tà dương buông xuống, họ mới trở về hoàng cung.

Tạ Phinh thay xiêm y rồi theo Thái Tử tới Khôn Ninh Cung, điện vũ đèn đuốc thắp sáng trưng, tựa ban ngày.

Hoàng hậu khẽ nhắm mắt nằm trên nhuyễn tháp, cung nữ đứng bên cạnh khẽ phe phẩy quạt hầu.

“Thỉnh an mẫu hậu.”

Thái Tử và Tạ Phinh bước vào điện.

Tạ Phinh trực tiếp quỳ gối dập đầu hành lễ: “Tiện thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu đột nhiên mở to mắt, bà ta không ngờ tiện nhân này lại dám đặt chân đến Khôn Ninh Cung!

“Các ngươi đều lui xuống đi.” Thái Tử cất lời lệnh hạ nhân lui ra: “Mẫu hậu, Linh Lung có lời muốn thưa.”

Dẫu biết thân phận thật sự của Tạ Phinh, Thái Tử vẫn quen miệng gọi nàng bằng cái tên Linh Lung này.

Hoàng hậu mặt mày đằng đằng sát khí, bà ta cũng muốn nghe thử xem tiện nhân này có lời gì biện bạch.

“Thiếp biết tội lỗi chồng chất, khó lòng dung thứ, nguyện lấy công chuộc tội.” Tạ Phinh quỳ rạp dưới đất thưa: “Đệ đệ ruột của thiếp đang làm phụ tá tại phủ Cung Hi Vương, thiếp có thể thuyết phục hắn trở thành tai mắt cho Đông Cung, trà trộn vào phủ Cung Hi Vương.”

Nếu Tạ Thế An muốn thiếp làm tai mắt cho Cung Hi Vương, thiếp cũng có thể biến hắn thành tai mắt cho Đông Cung.

Há chẳng phải như vậy đã chứng minh được giá trị tồn tại của thiếp rồi sao?

“A.” Hoàng hậu cười khẩy: “Đệ đệ ruột thịt kia của ngươi còn có thể bức tử mẫu thân thân sinh của mình, bổn cung không nghĩ hắn sẽ bán mạng vì một trưởng tỷ như ngươi.”

Tạ Phinh c.ắ.n môi: “Vậy phải làm sao, nương nương mới bằng lòng tin tưởng thiếp?”

Hoàng hậu chẳng thèm để tâm, chỉ chăm chú thưởng thức đôi tay ngọc ngà của mình.

Vốn dĩ bà ta cũng chẳng bận lòng đến lời Tạ Phinh. Tạ Phinh và Tạ Thế An đều quá hèn hạ, bà ta không nghĩ hạng người như vậy có thể làm nên chuyện gì lớn lao.

Thế nhưng, nghĩ lại những biến cố lớn trong sử sách, đại đa số lại đều do những kẻ ti tiện này thúc đẩy... Có lẽ nào...