Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 357



Hoàng hậu trầm mặc giây lát, rồi quăng cho Doãn ma ma một ánh mắt ra hiệu.

Doãn ma ma xoay người rời khỏi đại điện, chốc lát sau đã mang vào một gói giấy nhỏ con.

“Nếu ngươi có bản lĩnh khiến Cung Hi Vương uống gói t.h.u.ố.c này, bổn cung sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Bao giấy bị ném tới trước mặt Tạ Phinh, bàn tay nàng ta bất chợt run rẩy kịch liệt.

Thường ngày, việc ngự thiện cho bậc hoàng thất đều có thị vệ giám sát. Ngự thiện sau khi chế biến xong, dâng lên ngự thiện án còn phải qua hai, ba lượt thử độc.

Hạ độc Cung Hi Vương không phải là chuyện dễ dàng.

Song nàng hiểu rõ bản thân phải chấp nhận việc này, đây chính là cái giá, cũng là cơ hội duy nhất để nàng thể hiện giá trị của mình.

“Ba ngày, bổn cung chỉ cho ngươi ba ngày.” Hoàng Hậu chậm rãi cất lời: “Nếu chuyện này thành, bổn cung cũng sẽ biểu hiện thiện ý của mình, ân xá cho Tạ Nguyên thị.”

Tạ Phinh dập đầu cảm tạ.

Đêm đen qua đi, vầng dương lại hé rạng.

Cả đêm hôm qua Tạ Phinh không ngủ ngon, quầng thâm nơi đáy mắt cũng rõ rệt.

Nàng hầu hạ Thái tử thay long bào, rửa mặt, chờ Thái tử đi lâm triều thì nàng mới thay đổi xiêm y chuẩn bị xuất cung.

“Ngô thứ phi, đứng lại!” Thái Tử Phi lạnh lùng lên tiếng: “Y phục thế này là định đi đâu?”

Nữ tử hậu cung không dễ rời khỏi cung cấm, dù là bậc quý nhân như Hoàng Hậu và bốn phi đều phải xin phép Hoàng Thượng và được cho phép, một thứ phi ở Đông cung như nàng thì càng khó xuất cung.

Hôm qua nàng cải trang thành tiểu tư của Thái tử, hôm nay nàng lại mặc xiêm y của cung nữ.

“Ngươi là thứ phi của Thái tử nhưng lại ăn vận như cung nữ, còn ra thể thống nào!” Thái Tử Phi không nén nổi cơn giận, lạnh giọng: “Ngươi quỳ xuống, quỳ đủ bốn canh giờ rồi tính tiếp!”

Mấy ngày nay Ngô thứ phi này vẫn luôn ở lại chủ điện của Thái tử, quả thực không hề có chút quy củ nào.

Nàng đã nhiều lần khuyên can Thái tử nhưng đều bị Thái tử quở trách qua loa một phen, nói nàng quản quá nhiều việc rồi.

Bây giờ nàng đã tìm được cơ hội để xử lý tiểu tiện nhân này rồi.

“Thiếp thân không thể quỳ.” Tạ Phinh lấy một lệnh bài từ Khôn Ninh cung ra: “Thiếp thân phụng mệnh Hoàng Hậu nương nương xuất cung làm việc, thời gian không còn sớm, thiếp xin cáo lui trước.”

Nàng xoay người rời khỏi Đông cung.

Thái Tử Phi tức đến nỗi choáng váng.

Tạ Phinh trực tiếp ngồi xe ngựa thẳng đến Tạ gia, nhưng nàng không vội vào phủ mà lại ghé vào một quán trà ngay bên cạnh ngồi chờ.

Đợi đã bao lâu, rốt cuộc cũng đợi được Tạ Thế An về nhà. Nàng mau chóng tiến đến, kéo Tạ Thế An vào nhã gian lầu hai của quán trà.

“Ngươi...” Tạ Thế An kinh ngạc: “Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

Một thứ phi ở hậu cung theo lẽ thường thì cả đời này đều không thể rời khỏi cung cấm, tại sao Tạ Phinh lại có thể tự do trở về Tạ gia?

Tạ Phinh không có nhiều thời gian nên trực tiếp nói vào chuyện chính. Nàng nói xong thì đặt gói t.h.u.ố.c bột vào tay Tạ Thế An: “An ca nhi, ta có thể sống sót, tổ mẫu có thể rời khỏi cung cấm hay không, tất thảy đều trông cậy vào ngươi.”

Tạ Thế An rụt tay về, gói t.h.u.ố.c bột kia lập tức rơi xuống đất.

Hắn lạnh lùng cất lời: “Ta vất vả lắm mới trở thành tâm phúc tín nhiệm nhất của Cung Hi Vương, dựa vào đâu mà ta phải tự chôn vùi tiền đồ của chính mình?”

“Bởi vì ——” Tạ Phinh lộ ra nụ cười thâm trầm, lạnh lẽo: “Nếu ta không sống được thì ngươi cũng đừng mong toàn thây trở ra, muốn c.h.ế.t thì tất cả mọi người cùng nhau chết! Đừng quên chúng ta là thân tỷ đệ, nếu ta mưu sát Thái tử, ngươi nghĩ xem, ngươi có thể thoát thân được sao?”

“Ngươi!”

Tạ Thế An siết chặt cổ nàng.

Tạ Phinh hô hấp khó khăn, đứt quãng thốt lên: “Ba ngày, Tạ Thế An, ngươi chỉ có ba ngày thôi, quá hạn, ta tuyệt nhiên không chờ ngươi!”

Tạ Thế An đẩy nàng ra.

Tạ Phinh làm xong chuyện thì lập tức quay về cung.

Tạ Thế An nhặt gói t.h.u.ố.c bột lên, cất bước quay về Tạ gia. Vừa đứng ngoài cửa, hắn đã nghe thấy tiếng Tạ Thế Khang gào khóc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kể từ khi tổ mẫu tiến cung, người chẳng còn quay về nữa. Tạ Thế Khang được một lão tỳ chăm nom, song lại không được chu đáo, thành thử khóc quấy suốt ngày đêm.

Tạ Thế An không muốn đối mặt với sự xáo động trong phủ đệ, bèn quay lưng rời khỏi, bước lên đại lộ, tìm đến một y quán nhờ chưởng quầy xem xét, rốt cuộc thứ bột d.ư.ợ.c kia là gì.

“Đây là một loại trợ thần dược.” Chưởng quầy gói giấy bao lại, cất lời: “Gói t.h.u.ố.c này có bỏ thêm quyết tử căn làm t.h.u.ố.c dẫn, hẳn là d.ư.ợ.c liệu giúp tỉnh táo tinh thần.”

Tạ Thế An mở miệng hỏi: “Quyết tử căn, liệu có độc tính chăng?”

“Vị tiểu ca đây nói lời ấy là có ý gì? Quyết tử căn là d.ư.ợ.c liệu vô cùng trân quý, duy chỉ những thế gia vọng tộc mới kham nổi.” Chưởng quầy đáp: “Thuốc trợ thần thông thường chỉ tốn khoảng nửa lượng bạc, nhưng một gói nhỏ này cũng phải đến năm mươi, sáu mươi lượng.”

Tạ Thế An rũ mắt.

Không có độc ư?

Hoàng Hậu phải tốn hao tâm tư đến thế, chỉ để ban cho y một gói d.ư.ợ.c giúp tỉnh táo tinh thần ư?

Không đúng.

Nhưng nếu không có độc, y cũng thuận tiện bỏ vào trà của Cung Hi Vương.

Đối với y mà nói, việc này nào có gì hiểm nguy?

Cung Hi Vương chẳng hề hay biết, đã cạn sạch ly trà bị hạ d.ư.ợ.c kia. Đến trưa cùng ngày, y liền bị Hoàng Hậu triệu kiến vào cung.

Hoàng Hậu an tọa trên ngai, châm lửa đốt lư hương, một mùi thơm thanh nhã thoảng khắp chốn.

“Mặc nhi, chẳng phải lần trước ngươi từng tấu xin được trở về Hộ Bộ ư? Việc ấy nay đã có chút tiến triển rồi.”

Vị nương nương này vừa thốt lời, nụ cười còn vương trên khóe môi, nhưng nội tâm lại lạnh giá đến tột cùng.

Trước đó vài ngày, nàng đã chi ba vạn lượng bạc đến phủ Cung Hi Vương để bịt miệng. Lão nhị lập tức viết thư gửi vào cung, cầu nàng giúp y hồi Hộ Bộ.

Nàng rõ, chỉ cần nhược điểm Tạ Phinh còn đó, lão nhị tất sẽ không ngừng bức ép mình.

“Vậy thì đa tạ mẫu hậu.”

Cung Hi Vương chắp tay tạ ơn, khóe môi y khẽ cong lên một độ cung đầy ẩn ý.

Bỗng nhiên, y lại cảm thấy đầu óc có phần choáng váng, mùi hương từ lư hương kia làm y thấy khó chịu dị thường.

Nhưng thấy những người khác chẳng có phản ứng gì, y đành nén xuống sự bất an trong lòng.

Lúc này, Hoàng Hậu đứng lên nói: “Trong điện có phần tù túng, Mặc nhi hãy theo bổn cung ra Ngự Hoa Viên dạo chơi một lát đi.”

Cung Hi Vương cũng cảm thấy khó chịu nên lập tức đồng ý.

Hai người đi tới Ngự Hoa Viên, muôn hoa đua nhau khoe sắc, hương thơm hỗn tạp xộc thẳng vào mũi, khiến Cung Hi Vương càng thêm khó thở.

Trái tim y vô thức đập loạn xạ, tựa hồ muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.

Đôi mắt y dần trở nên mơ hồ, nhìn vạn vật đều thấy như có bóng chồng.

Âm thanh của Hoàng Hậu vang lên bên tai y như tiếng vọng từ nơi xa thẳm: “Chẳng ngờ Chu mỹ nhân cũng dạo chơi Ngự Hoa Viên…”

Y ngẩng đầu nhìn, thấy trong một đình hóng mát cách đó không xa có một nữ nhân đang ngồi đ.á.n.h đàn. Tiếng đàn như ma âm, làm đầu óc y muốn vỡ tung.

Y ý thức được điều chẳng lành, nhưng tinh thần lại mơ hồ, không thể suy xét thêm. Y chỉ khao khát tiếng đàn kia phải ngừng ngay lập tức.

Y lao thẳng về phía đình hóng mát ấy.

Khi y hoàn toàn tỉnh táo trở lại, đã thấy Chu mỹ nhân toàn thân nhuốm máu, nằm bất động dưới đất, mà trong tay y, lại đang nắm chặt một thanh chủy thủ không biết từ đâu tới.

“Mặc nhi, ngươi… ngươi sát nhân rồi!” Âm thanh của Hoàng Hậu lại vang lên: “Chu mỹ nhân đang được sủng ái, phụ hoàng tất sẽ không dung thứ cho ngươi đâu!”

Keng!

Cung Hi Vương ném chủy thủ xuống đất.

Gà Mái Leo Núi

Giờ đây, y mới hoàn toàn thấu hiểu, đây chính là một cái bẫy rập tinh vi.

Y quay đầu nhìn về phía Hoàng Hậu: “Ngươi… ngươi hãm hại ta ư!”

Hoàng hậu khẽ cong khóe môi, nở một nụ cười: “Mặc nhi, sao có thể gọi là hãm hại chứ? Ngươi quả thực đã đoạt mạng Chu mỹ nhân, chừng ấy người đều tận mắt chứng kiến kia mà.”