Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 73



Vân Sơ nhìn những nha hoàn hầu hạ trong viện Tạ Thế Duy, bảo bọn họ đứng lên rồi nói: “Lão thái thái đã hứa cấp cho các ngươi mười lượng bạc, lát nữa ta sẽ sai người đưa tới tận tay các ngươi. Các ngươi muốn tới viện nào làm việc thì cứ nói, nếu chư vị không nguyện lưu lại Tạ gia, ta sẽ làm chủ trả lại khế ước bán thân, thả tự do cho các ngươi.”

Mấy nha hoàn chỉ cần nghĩ đến vị nhị thiếu gia kia cũng đã khiếp sợ thất sắc.

Bọn họ sợ hãi sau khi nhị thiếu gia vết thương lành lặn sẽ tìm bọn họ trả thù trút giận lên đầu bọn họ. Mà phu nhân cũng không thể bảo hộ bọn họ cả đời.

Ngoài Cửu Nhi, ba nha đầu còn lại đều nhất trí lấy lại khế ước bán thân rời khỏi Tạ phủ.

Những nha đầu này đều được Vân Sơ mua từ thanh lâu về Tạ gia, khế ước bán thân của bọn họ cũng nằm trong tay nàng.

Nàng lập tức sai người nhà mang khế khoán tới, lần lượt trao cho bọn nha hoàn, ngoài mười lượng bạc lão thái thái đã hứa, nàng còn lén lút cho mỗi người thêm năm lượng. Sau khi thỉnh đại phu xem xét thương thế và kê đơn thuốc cho bọn họ, nàng mới an bài cho họ rời khỏi phủ.

Vân Sơ cầm tờ khế khoán cuối cùng, đứng trước giường Cửu Nhi: “Ngươi thật sự muốn tiếp tục lưu lại Tạ gia ư?”

Tạ Thế Duy là kẻ ghi thù sâu đậm, mấy nha hoàn cáo trạng ngày nào đều sẽ lọt vào tầm ngắm của nó, đặc biệt là người đã khiến sự tình hóa lớn như Cửu Nhi.

Nàng không rõ vì sao Cửu Nhi nhất định phải lưu lại.

Lúc nãy, đại phu đã rút ra mấy chục chiếc kim từ trong người Cửu Nhi. Thân thể nàng ấy vô cùng suy nhược, nàng cúi mắt che giấu mọi cảm xúc nơi đáy lòng, khẽ thốt: “Nô tỳ không cha không mẹ, ngoài Tạ gia, nô tỳ chẳng còn chốn dung thân. Hơn nữa, nô tỳ cho rằng nhị thiếu gia trải qua biến cố này rồi sẽ hoàn toàn tu tâm dưỡng tính, phu nhân, nô tỳ nguyện ý ở lại tiếp tục hầu hạ nhị thiếu gia.”

Vân Sơ bật cười.

Cửu Nhi quả thực giống nàng.

Khi nàng mới sống lại cũng mang theo tâm tình như thế, ngã ở đâu sẽ tự mình đứng lên ở đó, tuyệt không trốn tránh.

Nàng ôn tồn nói: “Trong cơ thể ngươi còn rất nhiều kim châm, cần đại phu trị liệu thêm ba lần nữa mới hoàn toàn bài trừ hết. Đến khi ấy, chúng ta sẽ luận bàn về chuyện ngươi đi hay ở. Trong thời gian này, cần tịnh dưỡng cho thật tốt, ta sẽ an bài một bà v.ú tới chăm lo sinh hoạt thường nhật cho ngươi.”

Trong mắt Cửu Nhi tràn ngập áy náy.

Nàng ấy hoài tâm tư khác nên mới chọn ở lại, phu nhân lại ân trọng đối đãi với nàng ấy đến vậy.

Nếu ngay từ đầu nàng ấy được hầu hạ trong viện của phu nhân thì hay biết mấy... Cho dù có trị khỏi thì thân thể nàng ấy cũng đã bị phế hoại, cả đời xem như hủy hoại...

Vân Sơ tới xem xét tình trạng của Tạ Thế Duy.

Tuy Tạ Cảnh Ngọc ra tay nặng nề nhưng dù gì hắn ta cũng chỉ là một văn nhân, thương thế thoạt nhìn khá đáng sợ nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da. Đại phu cho thuốc bôi, dặn dò kiêng kị đụng nước, ước chừng ba bốn ngày đã có thể se miệng vết thương được rồi.

Vân Sơ cười lạnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cửu Nhi suýt thì mất mạng mà Tạ Thế Duy cũng chỉ chịu chút trừng phạt nhỏ nhoi như vậy.

Nếu Tạ gia không thể răn dạy Tạ Thế Duy trở thành người đoan chính, thì cứ chờ người đời răn dạy. Đến lúc ấy, e rằng sẽ không còn là vài roi đơn giản như vậy nữa...

Trải qua ba ngày tịnh dưỡng, Tạ Thế Duy đã có thể xuống giường.

Nó không dám tiếp tục ẩn mình trong phòng, biếng nhác. Tới ngày thứ ba đã mang theo thương tích tìm đến học đường trong phủ khai quyển đọc sách.

Cửu Nhi tiếp nhận vài đợt trị liệu nhưng vẫn không cách nào rút hết kim châm khỏi thân thể.

Vân Sơ khẽ thở dài một tiếng.

Tạ Thế Duy thật sự quá tàn độc, y đích thị là một ác ma.

“Phu nhân, nô tỳ cảm thấy thân thể không còn khó chịu như trước nữa.” Cửu Nhi quỳ dưới đất: “Đại ân đại đức của phu nhân, nô tỳ không có gì báo đáp, chỉ đành dập đầu với phu nhân.”

Nàng ấy dập đầu lạy ba cái, rồi tiếp lời: “Nô tỳ nguyện ý trở về hầu hạ nhị thiếu gia.”

Vân Sơ khẽ đỡ nàng đứng lên: “Ngươi trở lại bên cạnh Thế Duy, hắn chắc chắn sẽ làm khó ngươi, thân thể yếu ớt này của ngươi nào chịu nổi thêm bất kỳ điều gì nữa. Ta đã nhìn thấu tâm tư ngươi rồi.”

Cửu Nhi kinh ngạc ngước nhìn lên.

Ánh mắt Vân Sơ nhìn sâu vào nhãn thần của nàng: “Nếu cứ tiếp tục án binh bất động, chỉ e ngươi sẽ chịu thêm nhiều khổ sở. Thời điểm cần ra tay, chớ nên do dự. Lời ta đã dặn dò cặn kẽ, ngươi hãy đi đi.”

Gà Mái Leo Núi

Rời khỏi Sanh Cư, Cửu Nhi vẫn còn bàng hoàng không dứt.

Phu nhân rõ ràng đã tường tận ý định báo thù của nàng đối với nhị công tử, nhưng vì sao chẳng những không đuổi nàng khỏi phủ, trái lại còn khuyên nàng mau hành động?

Vì cớ gì, rốt cuộc là vì cớ gì chứ...

Vân Sơ ngầm sai mấy bà tử đi theo bảo hộ Cửu Nhi, tránh cho tiểu nha đầu này một lần nữa chịu thương tổn. Bởi lẽ, nàng đã cứu giúp Cửu Nhi, thì ắt phải cứu cho trọn vẹn.

Lúc này trời đã chạng vạng tối, Vân Sơ tạm gác mọi công việc đang dang dở, tiến đến tiền viện. Tạ Cảnh Ngọc đã chờ sẵn ở đó từ lâu, vẻ mặt rõ ràng đầy sốt ruột.

Kỳ thi Viện thí ba ngày ba đêm đã kết thúc, Tạ Thế An sắp sửa xuất trường. Tấm lòng người làm cha mẹ như phu quân sốt ruột chờ đợi cũng là lẽ hiển nhiên.

Hai người cùng nhau lên xe ngựa. Vân Sơ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tạ Cảnh Ngọc mấp máy môi, như muốn nói điều gì đó, song lại không biết bắt đầu từ đâu. Cả hai cứ thế chìm trong bầu không khí tĩnh lặng cho đến khi xe ngựa dừng lại trước cổng trường thi.

“Nơi kia chen chúc quá, ta chẳng muốn đến đâu.” Vân Sơ bất chợt cất lời: “Ta ở đây đợi Thế An.”

Tạ Cảnh Ngọc chẳng hề suy nghĩ thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi rảo bước về phía cổng lớn đang chật ních người.