Vân Sơ ngồi trong xe ngựa, khoan thai nhấp mấy ngụm trà ấm. Chẳng mấy chốc, quả nhiên nàng nghe thấy tiếng một nam nhân vọng từ bên ngoài: “Tạ phu nhân, tại hạ là chủ tiệm Đậu thị, không biết phu nhân có tiện dừng chân, cho tại hạ thỉnh giáo đôi lời chăng?”
Thôn trang bị ma ám kia, ban sơ do Ngô gia nhượng lại cho Trâu gia, sau này Trâu gia lại bán tháo cho Đậu thị, cho đến nay vẫn do Đậu gia quản lý.
Nàng nhớ rõ mồn một chuyện kiếp trước: sau khi trận hỏa hoạn kia xảy ra, thôn trang này của Đậu gia đã bị gia tộc của một vị phi tần trong cung cướp đoạt. Thương nhân vốn là tầng lớp hạ đẳng nhất trong xã hội, còn chẳng bằng nông hộ thường dân, sao dám chống đối hoàng gia? Cuối cùng, Đậu gia đành chắp tay dâng hiến thôn trang này cho vị phi tần kia.
Vân Sơ vén màn xe.
Dưới xe, có hai người đang đứng, chính là Đậu gia chủ và Đậu phu nhân, cả hai đều trạc tứ tuần.
Nàng đỡ lấy tay Thính Sương, chậm rãi bước xuống xe, mở lời nói: “Ba đêm về trước, ta có dẫn người ghé thăm trang viên Đậu gia một chuyến, đường đột xông vào, vốn dĩ nên đến tận cửa tạ lỗi, nhưng mấy ngày nay thực sự không có lấy một khắc rảnh rỗi...”
“Tạ công tử đang tham gia khoa cử, Tạ phu nhân bận bịu cũng là lẽ đương nhiên.” Đậu phu nhân vội vàng tiếp lời: “Thôn trang kia vốn là vật bỏ đi, có thể khiến Tạ phu nhân ghé qua đó nghỉ chân đã là may mắn của nơi ấy. Chẳng hay có điều gì kinh động đến phu nhân chăng?”
Vân Sơ khẽ thở dài: “Thực ra ta đang có ý muốn tìm mua một thôn trang rộng lớn. Nghe nói thôn trang kia có núi non trùng điệp, hồ nước mênh mông, nên mới sai người đến khảo sát địa thế, nào ngờ...”
Nàng khẽ lắc đầu, để lại một khoảng im lặng lửng lơ, không nói thêm gì nữa.
Trên gương mặt Đậu phu nhân tức thì hiện rõ vẻ vui mừng khôn xiết.
Bao nhiêu năm qua thôn trang ấy không một ai đoái hoài, giờ đây lại xuất hiện người coi tiền tài như cát bụi rồi!
Thế nhưng, nàng cũng hay tin Tạ phu nhân từng dẫn một đoàn người vào đó, rốt cuộc phải khiêng ba bốn người rời đi, đủ thấy sự kinh hãi mà họ phải chịu. Muốn thuyết phục Tạ phu nhân mua thôn trang này, e rằng phải tốn không ít công phu thuyết phục.
Đậu phu nhân im lặng một hồi, đoạn mở lời: “Tạ phu nhân có điều không hay biết, thiên hạ đồn đại thôn trang kia bị quỷ phá, thực tình nào có chuyện đó. Ấy là do đám dân phu quanh vùng đố kỵ đất đai thôn trang phì nhiêu, cố tình làm quỷ làm ma, thêu dệt bao lời dối trá. Năm đó, người Đậu gia chúng ta dọn vào ở, đám dân phu nơi đó luôn tìm tới quấy nhiễu. Thương nhân chúng ta nào dám đối nghịch với dân đen, dù sao Đậu gia cũng không thiếu thốn chút bạc ấy, nên mới đành lòng bỏ hoang thôn trang kia như vậy.”
Vân Sơ chỉ khẽ cười. Nếu quả thật không thiếu tiền bạc, hà cớ gì lại chủ động tìm đến nàng đây? Thời buổi này, dân phu một năm chỉ kiếm được hai lượng bạc, mà thôn trang này ít nhất cũng trị giá vạn lượng. Dù là ai cũng sẽ xót lòng với số bạc này.
Đậu gia chủ liền tiếp lời: “Trước đây, Đậu gia ta bỏ ra mười hai ngàn lượng mua lại thôn trang này từ Trâu gia. Nếu Tạ phu nhân có ý, lão phu có thể bán lại với giá tám ngàn lượng.”
Vân Sơ khẽ lắc đầu. Đậu gia này quả thật là quá đỗi tham lam. Thôn trang đã hoang phế hơn hai mươi năm ròng mà lại dám ra giá tám ngàn lượng. Nếu những năm qua bọn họ có chăm nom, gìn giữ, nàng cũng nguyện ý bỏ ra vạn lượng. Ra giá tám ngàn lượng, chẳng phải là vì nhìn trúng thân phận đích nữ Vân gia của nàng đây chăng, tưởng nàng không am hiểu sự đời, thấy nàng chủ động dò hỏi về thôn trang kia nên muốn làm khó dễ nàng đây mà.
“Tám ngàn lượng quả thật rất rẻ, song ——” Vân Sơ hạ giọng nói: “Phu quân thiếp thân không đồng ý cho ta mua thôn trang đó, nói rằng đất đó có vận rủi, e ngại ảnh hưởng đến quan lộ của chàng. Dù ta có thực lòng yêu thích đến mấy, cũng chẳng còn cách nào khác.”
Thính Sương đứng cạnh đó, tiếp lời: “Phu nhân nhà ta quả thực rất thích thôn trang kia, đã định lấy tiền riêng ra mua về, song số bạc ấy lại không đủ...”
Gà Mái Leo Núi
Đậu phu nhân vội vàng hỏi: “Xin hỏi Tạ phu nhân có thể chi bao nhiêu?”
Vân Sơ vươn ba ngón tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nụ cười của Đậu phu nhân cứng lại, còn tưởng rằng Tạ phu nhân là người coi tiền bạc như bùn đất, nào ngờ nàng lại ép giá tàn nhẫn đến thế. Gần đây, việc kinh doanh không mấy hanh thông, Đậu thị đã phải đóng cửa mấy cửa tiệm, cần bạc để xoay sở vốn liếng khẩn cấp. Nếu không phải vì vậy, vợ chồng họ cũng chẳng đích thân chạy tới đây chờ Tạ phu nhân làm gì.
Đậu gia chủ vốn là thương nhân, hiểu rõ nhất sự tình kỳ kèo giá cả, liền lập tức nói: “Giá cuối cùng, năm ngàn lượng bạc. Giờ có thể lập thư khế ngay.”
Vân Sơ lắc đầu: “Ta chỉ có bấy nhiêu đó thôi.”
Thôn trang này đã bị bỏ hoang hơn hai mươi năm, lại còn bị lời đồn ma quỷ phá phách. Nếu nàng mua về tay, chưa kể chi phí sửa chữa ít nhất cũng phải vạn lượng, chỉ riêng việc thay đổi quan niệm của dân chúng đã chẳng phải chuyện đơn giản. Quan trọng hơn cả là trong tay nàng cũng không có nhiều tiền bạc đến thế.
Ngay lúc vợ chồng Đậu gia còn đang phân vân do dự, Vân Sơ đột nhiên biến sắc: “Phu quân ta đã tới rồi, thôi vậy, bỏ đi, ta không mua nữa. Hai vị mau rời khỏi đây đi.”
Đậu gia chủ và Đậu phu nhân: “...” Vốn còn e ngại ba ngàn lượng quá ít ỏi, kết quả giờ đây đến ba ngàn lượng cũng chẳng còn nữa.
Nhưng Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An đã bước tới nơi, hai người phu thê họ Đậu dù không cam lòng cũng chỉ đành đứng sang một bên, chờ cơ hội thích hợp để tiếp lời.
Tạ Cảnh Ngọc tò mò nhìn theo bóng dáng phu thê Đậu gia: “Hai vị kia là ai vậy?”
Vân Sơ cười đáp: “Là thương nhân từng có giao thương với Vân gia, họ ghé qua thỉnh an ta thôi.”
Nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Thế An: “An ca nhi, kỳ thi lần này thế nào rồi?”
Trên mặt Tạ Thế An lộ ra nét tươi cười tự tin: “Ba vị trí dẫn đầu hẳn không phải vấn đề lớn.”
Khi về đến nhà, lão thái thái thấy vẻ mặt mãn nguyện của Tạ Thế An thì đã biết tằng tôn tử này nhất định sẽ đỗ tú tài. Mới mười hai tuổi đã thành tú tài, quả thực còn nổi bật hơn cả Cảnh Ngọc năm xưa.
Tạ Phinh ngồi bên cạnh dò hỏi: “Nếu Thế An đỗ đầu thì Tạ gia chúng ta có mở tiệc ăn mừng không?”
Tạ Cảnh Ngọc uống một chung rượu: “Đương nhiên là phải làm rồi.”
Lão thái thái cũng đồng ý: “Trở thành người đỗ đầu trẻ tuổi nhất kinh thành là một chuyện đáng được ca ngợi, sao lại không làm chứ? Sơ nhi, con thấy thế nào?”
Tuy rằng hiện tại lão thái thái không còn yêu thích Vân Sơ như trước, nhưng đối với những chuyện trọng đại như vậy, bà vẫn theo thói quen muốn nghe kiến nghị của nàng.
“Hài tử của những gia tộc lớn trong kinh thành được bồi dưỡng tỉ mỉ vẫn không ưu tú bằng An ca nhi. Nếu lần này An ca nhi có thể chiếm vị trí nhất bảng thì quả là chuyện khiến Tạ gia nở mày nở mặt. Vừa lúc bên ngoài có nhiều lời phê bình kín đáo về Tạ gia ta, nếu có thể tổ chức yến hội này thì những lời đàm tiếu đó sẽ tự khắc tan biến.” Vân Sơ cười nói: “Nếu lão thái thái tin tưởng ta, cứ để ta an bài tiệc rượu này, được không?”
Lão thái thái mừng rỡ như cầu được ước thấy: “Vậy đành vất vả Sơ nhi vậy.”
Tạ Phinh nhìn về phía Vân Sơ nói: “Mẫu thân, con có thể theo học tập được không?”
Lần trước tiệc mừng thọ xảy ra chuyện, nàng ta cũng không theo mẫu thân học quản gia nữa. Trốn tránh lâu như vậy, giờ đã đến lúc nên đối mặt rồi.