Tần Minh Hằng khẽ rũ mi, ánh mắt dừng lại trên Vân Sơ đang đứng cách mình mấy bước chân.
Đây là lần đầu tiên hắn đứng gần nàng như vậy giữa chốn đông người. Chỉ cần khẽ hít thở, hắn đã có thể cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ tỏa ra từ cơ thể nàng.
Lòng hắn chợt giật mình nhớ lại đêm đại hôn năm năm về trước của nàng. Dung nhan tuyệt thế động lòng người ấy, qua năm năm thời gian cũng chẳng hề để lại dấu vết phong sương, nàng vẫn quyến rũ mê hoặc lòng người như thuở nào.
“Thế tử Tuyên Võ hầu bị thương tại Tạ phủ, quả thật là lỗi của Tạ gia. Song, chân của hài tử nhà ta cũng đã gãy, xem như là gieo gió gặt bão mà thôi...” Vân Sơ khẽ cúi đầu, cất lời: “Tạ gia nguyện gánh vác mọi khoản chi phí trị liệu cho thế tử Tuyên Võ hầu, và các loại trân phẩm quý giá dùng trong một tháng điều trị cũng sẽ do Tạ gia dốc lòng cung phụng...”
Thấy bộ dạng nàng khom lưng cúi mình như vậy, cơn giận trong lòng Tần Minh Hằng càng thêm hừng hực bùng lên.
Nhớ xưa khi hắn gặp nàng, nàng vẫn là tiểu thư Vân phủ, lúc nào cũng ngẩng cao đầu, kiêu hãnh ngút trời, mang một vẻ kiêu ngạo đến tận xương tủy.
Cớ sao chỉ ở Tạ gia mới năm năm, nàng đã học được cái thói khom lưng cúi mình như thế? Lẽ nào vì Tạ gia mà nàng lại cam tâm hạ thấp mình đến mức hèn mọn vậy ư!
Tần Minh Hằng càng thêm nộ khí xung thiên, quát: “Chẳng lẽ hầu phủ ta thiếu thốn chút bạc lẻ này ư? Tạ phu nhân, nàng nghĩ chỉ bằng chút ấy là có thể dễ dàng xí xóa mọi chuyện sao?”
“Vậy hầu gia muốn chuyện này phải được xử trí ra sao?”
Lâm thị lúc này cũng đã tiến đến bên cạnh Vân Sơ.
Đây vốn là chuyện giữa Tạ gia và hầu phủ. Sơ nhi đứng ra nhận lỗi cũng là lẽ thường tình, bà ấy vốn dĩ chẳng định đứng ra can thiệp thay nữ nhi.
Thế nhưng, nhìn thấy Tuyên Võ hầu trút mọi cơn thịnh nộ lên đầu Sơ nhi, mà cả Tạ gia lại chẳng một ai chịu đứng ra bênh vực cho nàng.
Tạ lão thái thái thì ngất đi để thoái thác trách nhiệm, Tạ Trung Thành khoanh tay đứng chắp đằng sau, Nguyên thị sợ hãi cúi gằm mặt, ngay cả Tạ Cảnh Ngọc cũng đứng cúi đầu sang một bên. Những người còn lại đều là hài tử non nớt, càng không thể ra mặt giúp đỡ.
Tạ phủ to như vậy mà lại để nữ nhi của bà ấy đứng mũi chịu sào.
Lâm thị bước lên, im lặng che chắn Vân Sơ ở phía sau. Nàng ngẩng đầu nói: “Thế tử Hầu phủ chỉ bị thương một ngón tay, dưỡng bệnh một thời gian là khỏi. Nhị thiếu gia Tạ phủ từ nay về sau đã bị tật một chân, sự trừng phạt như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ ư?”
Tuy Hầu phủ là nhà quyền quý nhưng lại không có thực quyền, còn Vân gia lại là quyền thần nắm giữ trọng binh. Đương gia chủ mẫu của Vân gia tất nhiên chẳng cần cúi đầu trước Hầu phủ.
Vân Sơ khẽ thở dài.
Mẫu thân nàng đã ra mặt thì dù Tuyên Võ Hầu có tức giận bao nhiêu cũng chỉ đành nuốt giận vào trong, quả là mối lợi cho Tạ gia vậy.
“Hầu gia, chuyện này hãy thôi đi.” Lạc thị sai nhũ mẫu ôm hài nhi lên xe ngựa, đoạn nói thêm: “Cũng chỉ là vết thương ngoài da, chốc lát sẽ kết vảy, e rằng chưa đến mai đã lành lặn, chẳng cần làm lớn chuyện đến thế. Còn xương bánh chè của nhị thiếu gia Tạ phủ đã nát vụn, sau này muốn cất bước cũng lắm gian nan.”
“Vậy cứ theo lời phu nhân vậy.” Tần Minh Hằng nhìn về phía Vân Sơ, giọng điệu ẩn chứa sự châm chọc: “Tạ phu nhân là đích nữ tướng môn thế gia, lại nuôi dạy nên một hài tử như thế, quả là làm ô danh Vân gia. Chẳng chịu dạy bảo nghiêm cẩn, nếu sau này có gây ra họa lớn, cũng đừng để Vân gia phải mang tiếng xấu lây.”
Hắn nói đoạn, quay người rời đi. Lạc thị hành lễ với Lâm thị cùng Vân Sơ rồi cũng theo bước.
Khi người phủ Tuyên Võ Hầu đều đã rời đi hết, đám khách khứa khẽ nhìn nhau, cũng nhao nhao mở lời cáo từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa ra đến cửa Tạ gia, đám người đã không kìm được mà bàn tán xôn xao.
“Chẳng lẽ phong thủy Tạ gia có điều gì bất ổn chăng, sao cả hai lần làm yến tiệc đều xảy ra biến cố lớn như thế?”
“Các ngươi không thấy sắc mặt Tuyên Võ Hầu đáng sợ đến nhường nào hay sao, chỉ hận không thể nuốt sống người Tạ gia. Tạ gia cùng Tuyên Võ Hầu xem như đã kết thù sâu đậm rồi.”
“Tạ gia đại công tử cũng chỉ mới qua kỳ thi Viện, muốn bước chân vào triều đình thì cũng phải chờ tới mười mấy năm nữa. Tạ gia đắc tội Hầu phủ như vậy, xem như tiền đồ đã đổ nát rồi.”
“Đừng quên Tạ gia còn có nhà thông gia là Vân gia. Lúc nãy Vân phu nhân đã ra mặt cầu tình cho Tạ gia, đủ để chứng minh Vân gia cùng Tạ gia vẫn chưa trở mặt thành thù.”
“Lúc nãy Tuyên Võ Hầu buông tha Tạ gia phần lớn là nhờ Hầu phu nhân đã lên tiếng cầu tình. Không thể không nói Tuyên Võ Hầu phu nhân quả là may mắn, gặp được một nam nhân si tình như Tuyên Võ Hầu, Hầu phủ rộng lớn như vậy mà chẳng có lấy một di nương hay thị thiếp nào.”
“...”
Vân Sơ đưa người Vân gia ra cửa, nắm tay Lâm thị, khẽ nói: “Chuyện lần này nói nhỏ thì là do hài tử nghịch ngợm gây chuyện, nói lớn lại thành Tạ phủ dung túng nhi tử hung hăng hành sự. Nếu Hầu phủ không thể phát tiết hết cục tức này, ắt sẽ âm thầm gây khó dễ cho Tạ gia, vì vậy, nương người chớ nhúng tay vào chuyện này.”
Gà Mái Leo Núi
Lâm thị nhẹ nhàng vuốt búi tóc của nàng: “Lần trước vì chuyện của hai đứa nhỏ mà đại ca con đã mời Hộ Bộ Thượng Thư cùng uống rượu một phen, vốn định tìm cơ hội gây chút phiền toái cho Tạ Cảnh Ngọc. Nay xem ra chẳng cần đại ca con phải ra mặt nữa. Tuyên Võ Hầu đã phẫn nộ đến thế, đủ để hắn phải nếm trải chút khổ sở. Đến lúc đó, hắn sẽ rõ, không có Vân gia che chở, Tạ gia chẳng là gì cả.”
Trong lòng Vân Sơ dâng lên một cỗ ấm áp khôn nguôi.
Tình thân gia quyến vẫn là vậy, dẫu nàng chẳng cần cất lời, bọn họ cũng sẽ tự mình đi trước dọn đường, che chở cho nàng.
Lúc ấy, Tuyên Võ Hầu lạnh lùng trách cứ nàng đã bị mẫu thân nàng chứng kiến. Bà ấy nhất định sẽ tìm cơ hội giúp nàng giải tỏa nỗi ấm ức này.
“Mẫu thân, xin đừng bận tâm vì ta, đi đường xin hãy bảo trọng đôi chút.” Vân Sơ nhìn cỗ xe ngựa Vân gia khuất dần, đoạn mới xoay mình bước vào trong phủ.
Tạ lão phu nhân dần dần thanh tỉnh, đỡ lấy tay ma ma, thở dốc tức tối cất tiếng mắng nhiếc: “Tuyên Võ Hầu quả là hết sức ngang ngược, khinh miệt người khác quá đỗi! Duy nhi bị phế một chân, cả đời xem như hủy hoại, thế mà hắn vẫn không buông tha Tạ gia ta! Hắn dựa vào đâu mà dám dâng tấu ngự trạng, nếu muốn cáo trạng, cũng phải là Tạ gia ta đây! Một nam nhi cao hơn tám thước lại dám giẫm gãy chân đích tử Tạ phủ ta, Hoàng thượng nhất định sẽ nghiêm trị hắn ta!”
Tạ Trung Thành khẽ nhắm mắt, thở dài nói: “Tằng tổ của Tuyên Võ Hầu từng có công cứu giá, ban ơn hoàng thất, Hoàng thượng tự nhiên sẽ ưu ái Tuyên Võ Hầu. Hơn nữa, Tuyên Võ Hầu cũng chỉ có độc nhất một nhi tử, tất nhiên sẽ trân quý hơn một thứ tử do ngoại thất sinh hạ của Tạ phủ ta đây...”
Nguyên thị mấp máy đôi môi, cất tiếng hỏi: “Chuyện này cứ thế mà bỏ qua sao? Tạ gia ta lại phải chịu thiệt thòi lớn đến thế ư?”
“Chuyện này há đã kết thúc đâu.” Vân Sơ từ ngoài cửa bước vào: “Tuyên Võ Hầu tức giận bỏ đi, đốm lửa này vẫn luôn tiềm ẩn nguy cơ bùng cháy dữ dội.”
Tạ Cảnh Ngọc làm sao có thể không thấu rõ điều này. Chỉ cần Tần Minh Hằng vẫn còn ôm một mối hận, sau này hắn ta đừng hòng có được ngày tháng yên ổn.
Tạ gia ta khổ sở lắm mới có được cơ nghiệp như ngày nay, lẽ nào lại phải dừng bước tại đây ư?
“Lão phu nhân, nhị thiếu gia phải làm sao đây...” Hạ thị đứng bên cạnh yếu ớt cất lời. Nàng ta dốc hết sức bình sinh, cố nuốt nước mắt vào lòng: “Chẳng phải có một vị thần y vừa tới kinh thành đó sao? Mau, mau mời thần y đến chữa trị cho nhị thiếu gia đi. Thằng bé mới tám tuổi, không thể để nó tàn phế như vậy được...”
Tạ lão phu nhân gật đầu lia lịa: “Phải, phải, phải! Mau mời thần y đến đây. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là chữa trị cho Duy nhi, chữa khỏi bệnh rồi hãy nói chuyện khác.”
“Phụ thân, chúng ta thật sự phải chữa trị cho Duy nhi ư?” Tạ Thế An từ tốn cất lời: “Chính vì đại phu xác nhận chân Duy nhi đã tàn phế, cơn giận trong lòng Tuyên Võ Hầu mới vơi đi phần nào. Nếu chữa khỏi cho Duy nhi, Tuyên Võ Hầu sẽ đinh ninh rằng Tạ gia ta chẳng chịu thiệt thòi chút nào. Hậu quả ra sao, hẳn phụ thân cũng đã lường trước.”
Hạ thị đứng sững một bên, trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.