Tạ Thế Doãn cắn chặt môi.
Nó đã nói là trong viện mẫu thân có hài tử khác nên mẫu thân mới chẳng còn thích nó nữa, song di nương lại chẳng chịu tin lời nó nói.
Giờ đây nó đã tìm được chứng cứ rồi, vừa hay Bình Tây Vương cũng có mặt tại đây, vậy hãy mượn tay Bình Tây Vương tìm hài tử trong viện mẫu thân ra đi.
Thính Vũ vội che miệng nhi tử của mình lại, ánh mắt vẫn dõi về phía chiếc giày kia.
Đó quả thực chẳng phải giày của Doãn ca nhi, song vừa nhìn đã biết là giày của một hài tử ba bốn tuổi. Mà nam hài cỡ tuổi đó trong phủ này chỉ có mỗi Doãn ca nhi mà thôi.
Vậy chứng tỏ trong viện phu nhân còn có hài tử khác.
Phu nhân quả thật muốn nhận nuôi hài tử khác ư?
Tâm tình Thính Vũ chợt trở nên vô cùng phức tạp.
Sắc mặt Vân Sơ chỉ khẽ biến đổi, chớp mắt đã khôi phục vẻ thường ngày. Nàng liền bước nhanh tới, nhặt chiếc hài nhỏ trong bụi hoa ra: “Ngày hôm qua, ta còn sai đám nha hoàn trong viện đi tìm kiếm, nào ngờ lại rơi rớt tại chốn này. Sắp tới là sinh thần của chất nhi bên nhà mẹ đẻ, ta cố ý sai người mua về đôi hài có kiểu dáng thịnh hành nhất kinh thành hiện giờ.”
Sở Dực khẽ gật đầu, cất lời: “Đã quấy rầy. Bổn vương xin cáo từ.”
Y liền dẫn theo hộ vệ cấp tốc rời đi.
Vừa lúc đó, Vân Sơ trông thấy Thu Đồng và Thính Sương từ bên ngoài bước vào. Hai nha hoàn nhìn nàng gật đầu ra hiệu, trái tim đang treo lơ lửng của nàng rốt cuộc cũng yên vị trở lại.
Sở Dực vừa ra tới cổng, đang định tiến đến nơi kế tiếp tìm kiếm, thì đã có hạ nhân hớt hải chạy tới bẩm báo: “Bẩm Vương gia, đã tìm thấy tiểu thế tử và tiểu quận chúa rồi! Hai vị ấy trốn ra khỏi phủ để dạo chơi, có Mao hộ vệ đi theo bảo hộ.”
Lời vừa dứt, hai tiểu chủ tử đã được hai ma ma bế bổng tới trước mặt Sở Dực.
Hai tiểu gia hỏa đều biết mình đã làm sai chuyện, ôm chặt lấy cổ ma ma, vùi đầu không dám rên tiếng nào.
Sở Dực nhìn về phía Sở Hoằng Du, ánh mắt y không tự chủ dời xuống, dừng trên bàn chân của tiểu tử. Y lập tức nheo mắt lại hỏi: “Hài của con đâu?”
Sở Hoằng Du khẽ cọ xát hai bàn chân nhỏ: “Con… con không biết đã rơi mất ở đâu rồi ạ.”
“Hừm?” Sở Dực cười lạnh một tiếng: “Con thử nói xem, vì sao hài của con lại chạy tới Tạ phủ?”
Sở Hoằng Du sợ đến trắng bệch mặt, theo bản năng chối bỏ: “Không có, con nào có tới Tạ gia…”
Ngữ khí của Sở Dực càng thêm lạnh lẽo: “Ta nói khi nào con tới Tạ gia? Đúng là chưa đánh đã khai, con…”
Y còn chưa kịp nói dứt lời, thì tiểu cô nương đang vùi mình trong lòng ma ma đột nhiên lấy lại tinh thần, mở to đôi mắt đẫm lệ nhìn y, rồi vươn hai bàn tay nhỏ bé.
Lòng Sở Dực lập tức mềm nhũn ra.
Trước năm hai tuổi, Trường Sinh phần lớn thời gian đều hôn mê. Qua hai tuổi, bệnh tình mới đỡ hơn đôi chút, song năm nào cũng phải chịu châm cứu. Mỗi lần châm cứu, nàng đều khóc lớn, càng ngày càng nảy sinh mâu thuẫn với người phụ vương luôn cưỡng ép nàng trị bệnh.
Gà Mái Leo Núi
Chờ tới khi tròn ba tuổi, bệnh tình của Trường Sinh rốt cuộc cũng có phần khởi sắc, nhưng trong đôi mắt nàng vẫn không hề có lấy một tia sáng.
Nàng sẽ không chủ động nhìn vị phụ thân này, sẽ không chịu để phụ thân ôm ấp, không muốn ở chung với y dù chỉ là một khắc…
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên nàng chủ động vươn tay đòi y ôm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Dực liền bỏ qua Sở Hoằng Du, ôm nữ nhi vào lòng.
Sở Hoằng Du thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cậu bé có chút kinh ngạc.
Trước kia, dù cậu bé có bị phụ vương mắng cho đầu rơi m.á.u chảy, muội muội dù có nghe được cũng chẳng hề có bất kỳ phản ứng nào.
Thế nhưng hiện tại, muội muội lại chủ động giúp cậu bé giải vây.
Sau khi ở cùng mẫu thân một khoảng thời gian, dường như muội muội đã có gì đó khác biệt so với trước kia.
Sắc trời đã dần tối sầm.
Ánh mắt Vân Sơ dừng lại trên người Tạ Thế Doãn: “Doãn ca nhi, mẫu thân hỏi con, con cho rằng chiếc hài này là của ai?”
Nàng nói chuyện vô cùng bình tĩnh, không hề có lấy một chút lay động, thế nhưng Thính Vũ vẫn có thể cảm nhận được ngữ khí của phu nhân ẩn chứa sự tức giận.
Thị ta vội vàng mở miệng: “Bẩm phu nhân, Doãn ca nhi…”
“Ta đang hỏi Doãn ca nhi, Vũ di nương xin hãy đứng qua một bên.” Vân Sơ lạnh nhạt nói: “Doãn ca nhi, con phải biết, mẫu thân ta không hề thích hài tử nói dối.”
Thính Vũ đã lo lắng đến mức mặt mày tái mét.
Nhưng Thính Sương đang đứng bên cạnh, lạnh lùng dõi nhìn, Thính Vũ cơ hồ không dám hành động gì.
Tạ Thế Doãn cúi đầu đứng trước Vân Sơ.
Một tháng trước, mỗi bận nó đến Ngọc Sanh Cư đều sẽ được mẫu thân ôm vào lòng, đặt lên đầu gối. Khi đó, chỉ cần mẫu thân vui lòng, ắt sẽ ban cho nó thật nhiều vật tốt.
Gần đây, mẫu thân ngày một hờ hững với nó hơn.
Rõ ràng nó chẳng hề làm điều chi sai trái, tại sao lại đánh mất đi sủng ái của mẫu thân?
Nó cảm thấy vô cùng tủi hờn, thực sự uất ức khôn nguôi.
Nghĩ vậy, trên gương mặt Tạ Thế Doãn tức thì giăng đầy hai hàng lệ, từng giọt như châu ngọc chẳng ngừng rơi xuống. Nó ngẩng đầu, nức nở hỏi: “Mẫu thân, có phải người nuôi thêm hài tử khác, nên không còn cần Doãn ca nhi nữa sao?”
Vân Sơ lặng thinh, rồi mở miệng nói: “Lời con nói nuôi tiểu hài tử khác là ý gì? Con có ý gì vậy?”
“Mẫu thân, người đừng lừa con, con đã thấy rõ ràng rồi!” Tạ Thế Doãn khóc lớn nói: “Con thấy trong viện của mẫu thân có một nam hài trạc tuổi con. Mẫu thân ôm nó, cười với nó. Sau này nó mới là đích tử của người, phải không? Mẫu thân sẽ không bao giờ yêu thương con nữa ư...”
Ngón tay Vân Sơ khẽ cứng đờ.
Quả nhiên nàng đoán không sai, Doãn ca nhi hẳn đã biết được điều gì đó. Nếu không, với tính tình rụt rè của Doãn ca nhi, tuyệt đối sẽ không vạch trần chiếc giày trước mặt Bình Tây Vương.
Nàng quay đầu nhìn về phía Thính Vũ: “Thính Vũ di nương cũng thấy được sao?”
Thính Vũ siết chặt bàn tay.
Nàng ta cắn đầu lưỡi mình rồi nói: “Bẩm phu nhân, thiếp thân quả thực chẳng thấy gì cả. Ắt là Doãn ca nhi nhìn lầm rồi. Thiếp thân sẽ trông chừng Doãn ca nhi, sẽ không để nó nói năng lung tung trước mặt lão thái thái cùng đại nhân.”
Vân Sơ khẽ rũ mắt.