Thôi rồi, viện của ta cũng không còn an toàn nữa. Tuyệt nhiên không thể để hai hài tử kia đến Tạ phủ thêm lần nào nữa.
Nàng khẽ nhấp một ngụm trà, thở dài nói: “Doãn ca nhi không nhìn lầm đâu. Trong viện của ta quả thật có một hài tử do Vân gia đưa tới, sắp được ta nhận nuôi dưới danh nghĩa đích tử. Chỉ là ta vẫn cảm thấy chuyện này chưa mấy thích hợp, nên chưa báo với lão thái thái cùng đại nhân. Thính Vũ di nương, trước khi ta đưa ra quyết định, ngươi cần giúp ta giữ kín bí mật này.”
Thính Vũ quả nhiên không khỏi chấn động.
Sự thật quá đỗi khớp với suy đoán của nàng ta, phu nhân thật sự muốn nhận một hài tử mang huyết mạch Vân gia.
Đây quả thực không hợp lý lẽ, càng chẳng hợp lễ pháp!
Nhưng chỉ cần Vân gia đã hạ quyết tâm, Tạ gia sẽ không có đường nào cự tuyệt. Dù chuyện này có trái với lẽ thường tới đâu thì cũng sẽ thành sự thật.
Nàng ta siết chặt chiếc khăn lụa trong tay: “Thiếp thân vĩnh viễn là người của phu nhân, nguyện tận trung, ắt sẽ giữ kín chuyện này.”
Vân Sơ lẳng lặng dõi nhìn nàng ta.
Nàng đã ban cho một cơ hội, phải xem Thính Vũ có biết trân trọng hay không.
Một lát sau, đã có người đến khải bẩm, Bình Tây Vương mang theo tiểu Thế tử vào cung. Vân Sơ biết chuyện này coi như đã hoàn toàn qua rồi.
Sáng hôm sau, vừa rời khỏi giường, Vân Sơ đã cảm nhận được ngay thời tiết khô nóng.
Người trong phủ vẫn đến thỉnh an như thường lệ, chỉ thiếu một Tạ Thế Duy mà thôi, song tất cả lại như chẳng hề thay đổi gì.
Vân Sơ dặn dò, phân công mọi việc trong Tạ phủ, tiếp tục nghiên cứu thiết kế thôn trang suối nước nóng. Qua giờ Thìn, Tạ Cảnh Ngọc hạ triều trở về phủ, nàng bèn thay xiêm y, đến tiền viện chờ.
Tạ Cảnh Ngọc đã thay triều phục, trong tay còn cầm theo một hộp lễ vật tạ tội: “Đây là nghiên mực loại tốt nhất, phu nhân thấy sao?”
Vân Sơ nhẹ nhàng đáp: “Tuyên Võ Hầu phủ không thiếu những món này, cái Hầu gia mong cầu là thái độ của người.”
Tạ Cảnh Ngọc cũng đồng tình.
Hai người phu thê cùng lên xe ngựa, ngồi đối diện, khoảng cách gần trong gang tấc.
Vân Sơ hơi nghiêng đầu, nàng khẽ kéo rèm xe, ngắm nhìn đường phố ngựa xe như nước, người chen như nêm.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn gò má trắng ngần kia, không biết vì sao mà hắn lại cảm thấy dường như Vân Sơ cách hắn càng ngày càng xa, tựa áng mây trời, nhìn thấy mà không thể chạm tới.
Nếu nàng vẫn còn có chút mong chờ nơi hắn, hắn nguyện lòng quên đi cái đêm nàng thất thân đó.
Nhưng lúc nàng nhìn về phía hắn, ánh mắt đã không còn tia sáng, tình cảm phu thê của bọn họ không biết từ khi nào đã mỏng tựa cánh ve.
Mang nàng tới phủ Tuyên Võ Hầu, hắn biết rõ hậu quả, nhưng hắn vẫn mang nàng tới.
“Phu nhân.”
Tạ Cảnh Ngọc căng thẳng, không kìm được mà cất lời.
Vân Sơ buông rèm xe, quay đầu lại: “Phu quân?”
“Nhiều năm như vậy, nàng có từng oán trách ta chăng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe thấy câu hỏi này, Vân Sơ suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Đời trước, nàng đã từng trách móc, đã từng oán than, đã từng căm hận, nhưng những thứ ấy sá gì?
Đứng trước mối thù gia tộc, mấy thứ tình cảm vặt vãnh đó tính là gì?
“Phu quân nói gì vậy?” Vân Sơ dịu dàng đáp lời: “Ta là nữ nhân Tạ gia, vinh nhục của Tạ gia còn trọng hơn cả sinh mệnh của thiếp. Đến thỉnh tội Hầu gia là bổn phận, sao dám oán trách phu quân?”
Tạ Cảnh Ngọc khàn giọng: “Phu nhân, nàng biết ta không phải ý này.”
Vân Sơ rũ mắt: “Khai chi tán diệp cho Tạ gia cũng là bổn phận của thiếp, nếu thiếp không có năng lực này thì phu quân không ghé phòng thiếp cũng là lẽ thường tình, thiếp sẽ không oán hận.”
“Ta muốn đền bù lỗi lầm đã qua.” Tạ Cảnh Ngọc nhìn thẳng vào mắt nàng: “Đêm nay ta sẽ ghé Ngọc Sanh Cư...”
Ngón tay Vân Sơ khẽ cứng lại, nàng không ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Phu quân, thân thể thiếp không tiện.”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc dần trở nên trầm tĩnh.
Mặc kệ nàng thật sự bất tiện chăng, hắn nhìn ra nàng không hề mong hắn ghé Ngọc Sanh Cư.
Nếu đã như thế, việc đưa nàng tới phủ Tuyên Võ Hầu cũng không phải chuyện gì đáng trách cứ.
Xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa phủ Tuyên Võ Hầu.
Sau khi xuống xe, Tạ Cảnh Ngọc dâng bái thiếp, cửa quân hộ vệ cầm bái thiếp vào trong thông báo.
Tần Minh Hằng đang đùa giỡn với chó trong sân, chiếc đĩa trong tay hắn vừa vung lên, chú chó đã nhanh nhẹn nhảy vồ lấy, rồi phe phẩy đuôi mang trả lại chỗ hắn.
“Hầu gia, Tạ đại nhân cầu kiến.”
Tần Minh Hằng liếc mắt qua bái thiếp, cười lạnh nói: “Bảo hắn đợi bên ngoài.”
Vào tiệc thọ của Tạ lão thái thái, hắn đến là vì nghe tin Vân Sơ bệnh tình nguy kịch, bèn mượn cớ đến thăm dò tình hình.
Gà Mái Leo Núi
Lần này Tạ Thế An thi đậu tú tài, vì Vân Sơ mời nên hắn mới nể tình nàng.
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn xem thường Tạ Cảnh Ngọc, người này quá đỗi hèn hạ vô sỉ.
Tần Minh Hằng tiếp tục đùa chó.
Lúc này, hắn nghe thấy hai gia đinh đứng cách đó không xa đang rủ rỉ bàn tán: “Tạ đại nhân đắc tội Hầu gia, e rằng ngày tháng sau này khó bề yên ổn.”
“Đích nữ Vân gia năm nào từng vang danh kinh thành, thật không biết vì sao lại hạ giá gả cho Tạ đại nhân. Từng là đích nữ của Nhất phẩm đại thần, nay lại phải đến đây cúi mình thỉnh tội, quả thật đáng tiếc, đáng buồn thay.”
Tần Minh Hằng chợt khựng lại, hỏi vặn: “Tạ phu nhân cũng tới, sao không bẩm báo sớm hơn?”
Khí trời nóng nực thế này, nàng đứng phơi nắng ròng bên ngoài, làn da trắng ngần ngọc ngà ấy sao mà chịu nổi.
Hắn ta lập tức phân phó: “Cho phép bọn họ vào.”
Gia đinh vội vã chạy ra cửa phủ.