Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 90



Khí trời tháng năm càng lúc càng nóng bức, nắng càng lúc càng gay gắt.

Quả đúng như kiếp trước của Vân Sơ, tháng tư tiết trời vẫn còn se se lạnh, vừa đến tháng năm, khí nóng bỗng nhiên tăng vọt, đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, khó chịu khôn tả.

Đứng chưa đầy một khắc thì đã thấy gia đinh vội vã chạy ra báo tin: “Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, kính mời theo tiểu nhân vào trong.”

Vân Sơ vẫn tưởng Tuyên Võ Hầu sẽ cố ý làm khó Tạ Cảnh Ngọc một chút, lại chẳng ngờ nhanh đến thế đã cho phép bọn họ vào.

Tính cả hai kiếp, đây là lần đầu tiên nàng đặt chân vào phủ Tuyên Võ Hầu.

Đình đài thủy tạ, rường cột chạm khắc tinh xảo, có thể thấy tổ tiên Tần gia có phẩm vị bất phàm.

Gia đinh đưa bọn họ đến hoa viên, hoa cỏ mùa hạ rực rỡ như gấm vóc, khắp nơi bướm lượn dập dờn, vừa đi vào đã nghe thấy tiếng chó dữ gầm gừ.

Một con ch.ó dữ cao lớn ngang tầm người chạy tới, không ngừng hướng về phía Tạ Cảnh Ngọc gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống. Tạ Cảnh Ngọc chỉ là một kẻ thư sinh, làm sao từng đối mặt với cảnh tượng này bao giờ, sợ đến nỗi liên tục lùi bước.

Vân Sơ vững vàng tại chỗ, trên cổ chú chó này có cột dây xích, căn bản không thể vồ tới chỗ bọn họ.

“Quả là Tạ phu nhân dũng cảm phi thường!” Tần Minh Hằng đi ra: “Tạ đại nhân là nam nhi tám thước, lại chẳng bằng một nữ nhân, chậc chậc.”

Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc lập tức khó coi vô cùng.

Hắn ta khom người chắp tay thi lễ, cất lời: “Hầu gia, hạ quan cùng phu nhân mạo muội đến đây thỉnh tội. Hôm qua Hầu gia cho phép Thế tử ghé Tạ gia đàm đạo là đã nể mặt Tạ gia, nhưng hạ quan lại dạy con không nghiêm, để khuyển tử làm Thế tử bị thương. Chân của khuyển tử đã bị phế đi, lại còn bị hạ quan đưa đến thôn trang hẻo lánh tĩnh dưỡng suy ngẫm. Nó đã phải gánh chịu hình phạt thích đáng, mong Hầu gia rộng lòng tha thứ, ban cho hạ quan một cơ hội chuộc lỗi.”

Vân Sơ lấy nghiên mực từ tay Thính Sương, kính cẩn dâng lên: “Đây là nghiên mực kim sa cực kỳ hiếm có, mong Hầu gia rộng lòng đón nhận.”

Tần Minh Hằng vốn không mặn mà với việc đọc sách, căn bản chẳng màng để tâm đến cái nghiên kim sa này, nhưng đây lại là nghiên mực Vân Sơ chính tay dâng tặng hắn ta.

Hắn ta bước tới nhận lấy nghiên mực, liếc nhìn một cái, tay nâng niu ngắm nghía, rồi nhướng mắt nhìn Tạ Cảnh Ngọc: “Tạ đại nhân chẳng lẽ lại nghĩ rằng chỉ cần dẫn phu nhân đến cửa tạ tội là bổn hầu sẽ bỏ qua chuyện này ư?”

Tạ Cảnh Ngọc âm thầm siết chặt nắm đấm: “Kính xin Hầu gia chỉ giáo rõ ràng.”

“Năm năm trước Tạ đại nhân tới cửa, khẩn cầu bổn hầu ban cho thần dược cực phẩm hiếm có.” Tần Minh Hằng nhếch khóe môi cười khẩy: “Năm đó Tạ đại nhân đã phải đánh đổi những gì, chắc hẳn Hầu gia vẫn còn nhớ rõ chứ?”

Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc lập tức trở nên u ám.

Năm năm trước, trước đêm thành hôn của hắn ta và Vân Sơ, bệnh tình của Nguyên thị bỗng nhiên trở nặng, ngày đêm ho ra m.á.u không ngớt, hơn nửa thời gian đều chìm trong hôn mê sâu.

Từ thuở thiếu thời, mẫu thân y đã bệnh liệt giường. Hoài bão lớn nhất đời y chỉ có hai điều: một là đứng vào hàng ngũ quan lại triều đình, làm rạng danh Tạ gia; hai là cứu chữa trọng bệnh cho mẫu thân.

Y còn mong mỏi mẫu thân có thể an tọa nơi chủ vị, cùng y và Vân Sơ nâng chén rượu mừng.

Y bôn ba khắp chốn tìm kiếm phương dược, cuối cùng mới hay tổ tiên Tuyên Võ Hầu phủ có lưu truyền thần dược, tương truyền có thể trị bách bệnh.

Y dựa vào giao hảo của Vân gia mà tìm đến hầu phủ. Khi y quỳ gối trước Tuyên Võ hầu cầu xin thần dược, Tuyên Võ hầu lại đưa ra một điều kiện khiến y rùng mình kinh hãi mỗi khi hồi tưởng.

“Đêm động phòng hoa chúc của Tạ đại nhân, liệu bản hầu có thể ghé thăm một chuyến chăng?”

Y nhớ rõ lúc Tuyên Võ hầu thốt ra những lời đó, trong lòng chỉ hận không thể lột da xẻ thịt hắn.

Bấy giờ y mới hay, Tuyên Võ hầu tuy cưới tiểu thư Lạc gia, nhưng lại ôm giữ tâm tư bất chính với đích trưởng nữ Vân Sơ của phủ Tướng quân.

“Tạ đại nhân suy nghĩ điều gì mà sắc mặt lại bất hảo đến vậy?” Khóe miệng Tần Minh Hằng ý cười càng sâu: “Tất cả đều do bản hầu tiếp đãi chưa chu toàn. Người đâu, dâng trà cho Tạ đại nhân và Tạ phu nhân.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nha hoàn bưng tới hai chung trà, kính cẩn đặt trước mặt Vân Sơ và Tạ Cảnh Ngọc.

Lễ giáo đã thấm nhuần trong Vân Sơ mách bảo nàng rằng, khi chủ nhà dâng trà, dù khát hay không cũng nên nhấp một ngụm lấy lệ, đó là phép tắc ứng xử.

Nàng nâng chung trà, đưa tới bên môi.

Gà Mái Leo Núi

“Phu nhân.”

Tạ Cảnh Ngọc thốt lên thất thanh.

Vân Sơ dừng tay uống trà, quay đầu: “Chuyện gì vậy?”

Tần Minh Hằng tựa lưng vào ghế: “Thế nào, Tạ đại nhân cảm thấy trà của ta có vấn đề ư?”

Tạ Cảnh Ngọc siết chặt chung trà.

Chẳng phải y đã đoán trước được việc này nên mới đưa Vân Sơ tới đây sao?

Năm năm trước, Vân Sơ đã dùng chính đêm ấy để đổi lấy mạng sống cho mẫu thân y.

Giờ đây Vân Sơ đâu còn là thục nữ khuê các thuần khiết của phủ Tướng quân nữa, vậy thì nàng lại dùng một đêm nữa để đổi lấy sự yên bình cho Tạ phủ, có gì mà không thể chứ?

Dẫu rõ ràng đã định đoạt như vậy, cớ sao khi nhìn thấy chén trà kia, y lại chần chừ do dự?

Đây là lần đầu tiên y nhận ra bản thân là một kẻ vô cùng giả dối.

Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi mở miệng: “Cẩn thận, trà nóng.”

Vân Sơ rũ mắt: “Đa tạ phu quân đã nhắc nhở.”

Nàng đưa chén trà tới bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Nước trà còn chưa kịp trôi xuống, nàng đã dùng khăn tay lau miệng, lặng lẽ nhổ ngụm trà vào đó.

Tuy động tác của nàng rất nhỏ, nhưng ánh mắt Tần Minh Hằng vẫn luôn chăm chú nhìn nàng, há nào không nhận thấy.

Y khẽ bật cười trào phúng, trong chén trà này vốn chẳng có gì, thế mà nàng lại cảnh giác đến mức ngay cả một ngụm cũng không chịu nuốt vào.

Thế nhưng năm năm trước, chén rượu hợp cẩn giữa nàng và Tạ Cảnh Ngọc lại ẩn chứa loại thuốc mê có thể khiến một nam tử tráng niên hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này, Lạc thị dẫn theo nha hoàn bước vào, cười nói: “Tạ đại nhân và Tạ phu nhân đã cùng ghé thăm, hầu gia cũng đừng so đo chuyện ngày hôm qua nữa.”

Nhị thiếu gia Tạ phủ bị phế một chân đã đành, nay lại còn bị Tạ gia đuổi khỏi kinh thành, chẳng khác nào đã vứt bỏ hài tử này.

Tuy rằng hài tử này chỉ là con vợ lẽ, không thể so với thế tử Hầu phủ nhưng phu thê Tạ gia đã làm được tới mức đó, nếu Hầu phủ bọn họ cứ tính toán chi li thì quả là không biết đạo lý.

“Trong viện ta có trà ngon, Tạ phu nhân đến viện của ta một lúc đi.” Lạc thị cười nói với Vân Sơ: “Vừa lúc đã tới bữa trưa, Tạ phu nhân ở lại dùng cơm trưa với ta nhé?”

Vân Sơ tự nhiên sẽ không cự tuyệt, đứng dậy theo Lạc thị đến hậu viện.

Hai người bọn họ vừa đi, ý cười trên mặt Tần Minh Hằng lập tức biến mất không còn sót một mảnh, lạnh lùng nói: “Tạ đại nhân còn không đi, muốn ở lại dùng cơm cùng ta sao?”

Tạ Cảnh Ngọc ôm quyền: “Hạ quan cáo từ.”

Nhìn bóng dáng hắn ta biến mất ở cửa Hầu phủ, sắc mặt Tần Minh Hằng càng lạnh hơn.