Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 91



Tiểu nhân ích kỷ ti tiện như vậy, có chỗ nào xứng đôi với Vân Sơ, sao Vân phu nhân lại mù mắt gả Vân Sơ cho một kẻ đê tiện như thế.

Hắn ta đi đến thư phòng, ấn một cơ quan, trong đó là một phòng vẽ, trên vách tường đều là tranh vẽ một nữ tử, trên bàn còn có một chiếc khăn.

Gà Mái Leo Núi

Hắn ta gỡ một bức tranh xuống, lẩm bẩm nói: “Vân Sơ, là ta có lỗi với nàng, nếu ta kháng chỉ không cưới Lạc thị, có phải chúng ta sẽ được kết làm phu thê không...”

Tuyên Võ hầu chỉ là một tước vị nhàn tản không có thực quyền, hắn ta không rõ vì sao năm đó Hoàng thượng lại một hai tứ hôn cho thế tử là hắn ta.

Chỉ cần chờ thêm hai năm, chờ đến khi Vân Sơ cập kê là hắn ta có thể thuyết phục mẫu thân tới cửa cầu hôn, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Hắn ta cưới nữ nhi Lạc gia, mà nàng lại thành nữ nhân Tạ gia.

Vân Sơ ngồi trong viện Lạc thị uống trà, dùng cơm, nàng vô cùng cẩn thận, đồ ăn nước uống vào miệng đều lặng lẽ nhổ ra khăn tay.

Không phải tâm phòng bị của nàng quá nặng mà là Tuyên Võ hầu cùng Tạ Cảnh Ngọc rõ ràng không đội trời chung, nàng phải cẩn thận ứng phó.

Trò chuyện với Lạc thị một hồi, nàng mới biết được thì ra tin đồn bên ngoài đều là sự thật, phủ Tuyên Võ hầu ngoài Lạc thị ra thì không còn nữ nhân nào nữa.

Nam nhân triều đại này ai mà không tam thê tứ thiếp, Tuyên Võ hầu lại có thể vì Lạc thị mà làm được tới nước này.

Ngồi được một lúc lâu, Vân Sơ mới cáo biệt Lạc thị, sau đó lại về tiền viện hội hợp với Tạ Cảnh Ngọc.

Gia đinh ở tiền viện nói với nàng Tạ Cảnh Ngọc còn đang nói chuyện trong thư phòng của Tuyên Võ hầu, bảo nàng đến thiên thính ngồi chờ một chút.

Vân Sơ gật đầu đến thiên thính ngồi đợi.

Thiên thính này đã được bố trí bồn băng khắp nơi, cho dù nắng gắt tới đâu thì cũng không cảm thấy nóng.

Vân Sơ ngồi ở thiên thính một lúc thì đã thấy một bóng dáng chậm rãi đi tới, nàng đứng lên hành lễ: “Hầu gia.”

Nàng thoáng nhìn ra phía sau nhưng lại không thấy Tạ Cảnh Ngọc.

“Có phải Tạ phu nhân đang đợi Tạ đại nhân không?” Tần Minh Hằng ngồi xuống: “Vậy ta phải nói một tiếng xin lỗi, Tạ đại nhân đã sớm rời đi rồi.”

Vân Sơ nhíu mày.

Nếu Tạ Cảnh Ngọc đã đi từ sớm thì tại sao gia đinh của Hầu phủ lại bảo nàng chờ ở nơi này?

Nàng quay đầu mới phát hiện đám nha hoàn bà tử ở cửa thiên thính khi nãy đều đã lui xuống hết.

Tần Minh Hằng nhìn Thính Sương đang đứng phía sau nàng: “Ngươi lui xuống đi.”

Thính Sương đứng yên không nhúc nhích.

Vân Sơ nhàn nhạt mở miệng: “Nam nữ riêng tư tương kiến vốn không hợp lễ giáo. Đây là nha hoàn tâm phúc của thần phụ, Hầu gia có điều gì cứ việc phân trần.”

Tần Minh Hằng giương mắt nhìn nàng: “Tạ Cảnh Ngọc để Tạ phu nhân ở lại Hầu phủ một mình, Tạ phu nhân còn thủ thân như ngọc vì hắn ta, nàng không thấy nực cười sao?”

“Hầu gia đơn độc gặp mặt phụ nhân đã có phu quân cũng khiến thần phụ cảm thấy nực cười.” Vân Sơ nhướng mày: “Người ngoài đều nói Tuyên Võ hầu đối với Hầu phu nhân tình thâm ý trọng, quả thực là thế ư?”

Một nam nhân yêu thương thê tử căn bản sẽ không lừa gạt một phụ nhân đã có phu quân như nàng đến đây.

Cho dù có chuyện vô cùng hệ trọng thì cũng nên sai nha hoàn hoặc bà tử truyền lời, hoặc là tìm một nơi công khai để bàn chuyện.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu bị Lạc thị nhìn thấy bọn họ ở đây, Tuyên Võ hầu có lẽ sẽ an toàn cho qua chuyện này, nhưng danh tiết của Vân Sơ ta ắt sẽ hủy hoại triệt để.

Nghĩ đến đây, Vân Sơ xoay người muốn rời đi.

Nàng cung kính với Tuyên Võ hầu chỉ vì ta là gia quyến của quan viên ngũ phẩm.

Nàng dứt khoát rời đi là vì nàng chính là đích trưởng nữ Vân gia.

Từ trước đến nay ta vẫn luôn không muốn mượn uy thế Vân gia, bây giờ ngẫm lại, ta vốn là người Vân gia, đã có chỗ dựa sao không nương cậy, hà cớ gì phải chịu phần ấm ức?

Nàng vừa bước chưa được nửa đường thì đã nghe thấy âm thanh tức giận của Tần Minh Hằng: “Đứng lại!”

Vân Sơ chợt khựng lại một chút rồi tiếp tục bước ra ngoài.

“Tạ phu nhân, lần trước nàng mai táng hai hài nhi c.h.ế.t yểu của mình, nàng xác định hai bộ hài cốt kia liệu có phải hài tử của nàng chăng?”

Vân Sơ cắn chặt môi.

Nam nhân này lại nắm được yếu huyệt để uy h.i.ế.p ta.

Nàng có thể xác định Tuyên Võ hầu đã theo dõi ta từ lâu, rốt cuộc hắn ta mưu đồ gì?

Nàng hít sâu một hơi, xoay người, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc Hầu gia muốn gì, xin hãy phân trần rành mạch.”

“Thân phận Tạ phu nhân này quả không xứng với nàng, nàng thông minh như vậy, cớ sao lại không nghĩ ra vì sao Tạ Cảnh Ngọc vứt bỏ nàng ở đây rồi rời đi?” Tần Minh Hằng tới gần nàng: “Hắn ta đã không sợ ném nàng lại Hầu phủ đội nón xanh cho hắn, cớ sao nàng phải sợ hãi khi cùng ta ở chung một phòng?”

Vân Sơ lui về phía sau một bước, tránh né sự áp sát của hắn.

Nàng chỉ cảm thấy người này chỉ vòng vo tam quốc, không một lời nào nói trúng trọng tâm, nhưng mỗi một câu đều đánh trúng tâm tư của nàng.

Nàng tựa hồ đã lĩnh hội, song ngẫm kỹ lại vẫn thấy mơ hồ khôn tả.

“Vân Sơ.”

Tần Minh Hằng gọi thẳng tên nàng.

Vân Sơ nhíu chặt đôi mày, trong lòng sinh ghét bỏ, lại tiếp tục lui về phía sau.

Đáng lẽ nên rời đi song nàng lại chẳng thể cất bước, nàng cảm thấy tựa hồ Tuyên Võ hầu còn biết vài chuyện về ta, những chuyện vô cùng hệ trọng.

“Hãy hòa ly đi, Tạ Cảnh Ngọc chẳng xứng với nàng.” Tần Minh Hằng một tay chống lên khung cửa phía sau Vân Sơ, tay kia tựa vào vách tường, vây nàng vào một không gian nhỏ hẹp.

Thính Sương sợ đến thất thần, vội vàng bước tới muốn che chở Vân Sơ.

Tần Minh Hằng vươn tay đẩy Thính Sương ra ngoài.

Hắn ta cúi người, ghé sát tai Vân Sơ: “Nếu nàng bằng lòng hòa ly, ta cũng sẽ hòa ly, ta sẽ cưới nàng...”

“Chát!”

Một tiếng tát vang dội giáng thẳng lên mặt Tần Minh Hằng.

Đây là lần thứ hai Vân Sơ ra tay tát người.