Trong số những người nuối tiếc ấy, có mẹ của Quý Quang Tông.
Quý Quang Tông là con trai muộn của vợ chồng bà, nên được cưng chiều hết mực.
Vốn dĩ hai ông bà đã chuẩn bị tinh thần sẽ không có con nối dõi, nhưng ông trời thương tình, ban cho họ một cậu con trai lúc tuổi già.
Sao mà không quý cho được?
Người trong thôn từng xì xào, nói rằng họ sẽ làm hư đứa trẻ, nhưng rốt cuộc họ có thấy trò cười nào không?
Không hề, một chút cũng không. Quang Tông của họ rất có chí khí, từ nhỏ đã vậy, lớn lên càng có chí khí hơn, lại còn rất hiếu thuận.
Vì thế, mẹ Quang Tông luôn muốn tìm cho con trai một mối hôn sự tốt. Từ lúc cậu học xong cấp hai năm mười sáu tuổi và không học tiếp nữa, bà đã bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng tìm mãi đến bây giờ, vẫn chưa thấy ai vừa ý.
Gần đây, mọi người đang bàn tán về vợ của Kiến Quân, mẹ Quang Tông liền nói với chồng: “Giá mà nhà họ Tô có thêm một cô con gái nữa, cưới về cho thằng Quang Tông nhà mình thì nửa đời sau của nó không cần phải lo lắng gì nữa rồi.”
Bố Quang Tông đáp: “Cũng phải có thì mới được chứ.”
Nhà họ Tô bên kia chỉ có một mình vợ Kiến Quân là con gái, không còn ai khác.
“Hơn nữa, hồi trước mẹ thằng Kiến Quân phải tốn bao nhiêu tiền thách cưới mới rước được con bé về, lúc đó bà không phải còn chê đắt sao?” Bố Quang Tông nhắc lại chuyện cũ.
“Lúc đó là lúc đó, bây giờ là bây giờ, sao có thể là một được?” Mẹ Quang Tông cãi lại: “Với lại bây giờ tôi thấy con bé Đan Hồng càng ngày càng có phúc khí. Tôi nói cho ông biết, thằng Quang Tông nhà mình chọn vợ là phải chọn người như thế, nhìn là biết vượng gia!”
“Người như vậy, đâu có dễ tìm.” Bố Quang Tông nói.
Ông chỉ có một đứa con trai duy nhất, sao có thể không mong con mình được tốt? Hơn nữa con trai cũng hiếu thuận, sau này hai vợ chồng già chắc chắn không cần lo lắng. Nhưng bây giờ con trai đã hai mươi tuổi, không còn nhỏ nữa. Hồi ông bằng tuổi nó, chị hai của nó đã sắp chào đời rồi.
“Ông nói xem, nhờ con bé Đan Hồng để ý giúp có được không?” Mẹ Quang Tông hỏi.
“Được đấy.” Bố Quang Tông gật đầu.
Lúc Quý Quang Tông về, mẹ anh đã nói với anh chuyện này.
Bây giờ mọi việc trong nhà đều do Quý Quang Tông quyết định. Từ năm mười tám tuổi, anh đã gánh vác cả gia đình.
Nghe mẹ nói vậy, Quý Quang Tông xua tay: “Kể cả có muốn nói thì cũng phải từ từ đã. Điều kiện nhà mình bây giờ chưa tốt, con cũng chưa có tâm tư đó.”
Anh chẳng hề lo mình sẽ không cưới được vợ. Người như anh mà còn không cưới được vợ, thì trong thôn còn chàng trai trẻ nào cưới nổi nữa?
Đúng vậy, Quý Quang Tông chính là có sự tự tin đó!
Anh muốn phấn đấu thêm ba bốn năm nữa, nhanh thì ba năm, lâu thì năm năm. Đến lúc đó, chắc chắn sẽ tích cóp được một khoản tiền để nuôi vợ con. Anh không muốn vợ mình phải làm việc đồng áng, chỉ cần ở nhà chăm sóc bố mẹ là được, việc bên ngoài cứ để anh lo.
“Điều kiện nhà mình sao lại không tốt? Mẹ đã để dành cho con số tiền này để cưới vợ rồi đây!” Mẹ Quang Tông giơ một bàn tay lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Con số này có nghĩa là nhà bà có 500 đồng tiền tiết kiệm.
Mẹ Quang Tông rất tự tin, bởi vì ngay cả ở thời điểm hiện tại, một gia đình có thể tiết kiệm được 500 đồng đã là rất khá giả, thuộc hàng giàu có.
Hơn nữa, năm nay nhà bà còn có nhiều khoản thu khác, đến cuối năm sẽ còn có thêm thu nhập.
Quan trọng nhất là năm nay con trai bà đã có việc làm ở chỗ anh họ Kiến Quân, bắt đầu từ tháng sau, lương sẽ được tính 40 đồng một tháng!
“Tiền đó bố mẹ cứ giữ lại đi. Bây giờ lương tháng nào con cũng tự để dành rồi, đợi con tiết kiệm đủ, con sẽ tự mình lo chuyện cưới xin.” Quý Quang Tông nói.
Anh biết bố mẹ có một khoản tiền, nhưng anh cũng có tiền riêng. Lương của anh không đưa cho mẹ mà tự mình giữ, tích cóp từ lúc bắt đầu đi làm đến giờ, cũng đã được không ít.
Dù con trai không đồng ý, nhưng mẹ Quang Tông vẫn âm thầm đi hỏi. Dĩ nhiên không phải là trực tiếp đến tìm, mà là lúc lên núi hái anh đào cùng mẹ Quý, bà đã khéo léo gợi chuyện.
“Thằng Quang Tông nhà tôi bây giờ cũng không còn nhỏ nữa, nhưng thằng bé lại chẳng vội vàng gì. Ngược lại, tôi làm mẹ đây lại sốt ruột, mãi mà chưa tìm được cho nó người nào phù hợp.” Mẹ Quang Tông nói.
Mẹ Quý nghe vậy liền cười: “Thằng bé Quang Tông thì chị còn lo gì nữa. Nó tự có chủ kiến, lại đẹp trai, làm việc cũng chăm chỉ. Trong thôn này có mấy đứa trai trẻ so được với nó?”
Mẹ Quang Tông không giấu được nụ cười trên mặt. Con trai mình được khen, sao bà có thể không vui? Trong lòng bà cũng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Nhưng cũng không thể cứ để nó chờ mãi như vậy được. Thế hệ của tôi, hai mươi tuổi con cái đã lớn tướng rồi.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
“Cũng phải.” Mẹ Quý gật gù.
“Tôi nghe nói hôn sự của con gái Quý Mã Nghĩa là Quý Ngọc Lan, chính là do Đan Hồng và Kiến Quân làm mai phải không?” Mẹ Quang Tông hỏi.
Nghe đến đây, mẹ Quý liền hiểu ra, cười nói: “Sao thế, chị cũng muốn nhờ Đan Hồng giới thiệu cho Quang Tông một mối à?”
“Nếu có ai tốt, thì nhờ Đan Hồng để ý giúp. Người mà con bé đã chấm thì chắc chắn không tồi.” Mẹ Quang Tông cười nói.
Thực ra, trước đây bà cũng để ý đến Quý Ngọc Lan, con gái nhà Quý Mã Nghĩa. Cô gái ấy làm việc rất được, trong nhà ngoài ngõ đều là tay làm giỏi.
Tuy cùng họ Quý nhưng họ hàng đã xa, về mặt huyết thống không có vấn đề gì. Chỉ có điều, hỏng là hỏng ở chỗ Quý Mã Nghĩa tuyên bố ai muốn cưới con gái ông ta thì phải đưa 300 đồng tiền sính lễ. Nói là hét giá cũng không ngoa, lại còn ở cùng thôn. Đến lúc cưới về, chẳng phải sẽ phải cõng cả nhà Quý Mã Nghĩa trên lưng sao?
Vì vậy, mẹ Quang Tông đã dẹp bỏ ý định đó. Nhưng đối với Quý Ngọc Lan, bà không có ý kiến gì. Việc Tô Đan Hồng đứng ra làm mai cho một công nhân dưới trướng Kiến Quân cưới Quý Ngọc Lan, bà lại thấy rất hay. Đó là làng Đại Oa, cách đây cũng một khoảng, như vậy là rất tốt rồi.
Quý Ngọc Lan sau khi xuất giá cũng không về nhà mẹ đẻ, chỉ có lần trước sang giúp làm bánh chưng mới về thăm một lát. Còn về bánh chưng, bà nghe mẹ cô ta than phiền rằng một cái bánh cũng không được cho.
Lúc đó, mẹ Quang Tông nghe xong chỉ cười lạnh. Vợ chồng ông bà gả con gái mà lấy tận 300 đồng, gần như là bán con đi rồi. Con gái còn có thể về thăm một lần đã là tốt lắm rồi, còn muốn gì nữa?
Sau lưng, mẹ Quang Tông cũng khen Quý Ngọc Lan với chồng, nói cô là người biết điều.
Không cho là phải. Tuy chỉ là một cái bánh chưng nhỏ, nhưng một khi đã cho thì sẽ không dứt được. Sau này nhà mẹ đẻ có yêu cầu gì, không chừng họ sẽ lại tìm đến.
Nhưng làm như bây giờ, về cơ bản là đã dập tắt mọi hy vọng của nhà mẹ đẻ. Ngay cả cái bánh chưng cũng không cho, thì còn có thể cho được cái gì nữa?
Bây giờ hai đứa con trai của họ cũng sắp đến tuổi cưới vợ, hình như đứa lớn đã có đối tượng, cũng sắp về nhà rồi.
Chậc, rõ ràng là lấy tiền gả con gái để cưới vợ cho con trai mà.
Nhưng cũng khó trách, ở vùng này cũng có không ít gia đình làm vậy, nhà Quý Mã Nghĩa cũng không phải là trường hợp đầu tiên.